• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết rõ thời gian cấp bách nên Diệp Nhược Phi không dám lề mề, một đường vội vã chạy đến dược phòng thu gom thảo dược cần thiết rồi lại quay ra. Đừng nghĩ mấy cái lọ đấy là hắn tuỳ tiện bào chế mà xem nhẹ, thực ra nếu không chắc chắn về công hiệu, hắn cũng sẽ không mang chúng theo.

 Viên tổng quản làm việc rất hiệu suất, nhanh như vậy đã có thể chuẩn bị xe ngựa đầy đủ.

 "Nhanh một chút." Âu Dương Kỳ vén rèm xe lên thúc giục.

 "A, được." Diệp Nhược Phi thấy y không muốn đợi lâu bèn tăng tốc, xốc màn xe leo vào trong.

 "Gía!" Xa phu vung dây, chiếc xe liền lộc cộc chạy đi.

 Vì không để chậm trễ việc chữa trị cho Thiên Thiên, hai người hầu như là một đường chạy lại chạy, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Ai biết nếu như dừng lại uống cốc nước hay ăn một cái màn thầu thì vấn đề tính mạng của Thiên Thiên sẽ chuyển biến như thế nào chứ, cũng không có cái gan đi thử thách. Phải biết, không chỉ hoàng đế bệ hạ coi trọng nhất chính là Quốc sư đại nhân mà toàn bộ con dân Thiên Quốc đều tôn thờ vị "thần tiên" sống này, nếu Thiên Thiên mà xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ gây nên một hồi náo loạn hay sao?

 Diệp Nhược Phi ôm thùng thuốc ngồi trong xe mà lo lắng.

 Dù sao cũng là người duy nhất chung hoàn cảnh xuyên không như mình, lại còn là bạn không tính thân ở thời hiện đại, tuy bây giờ là huynh đệ trên danh nghĩa, hắn cũng không muốn Thiên Thiên gặp chuyện bất trắc. Chung quy, hắn vẫn còn thiếu y một lời giải thích đối với chuyện giữa mình và Giang Đình Phong.

 Đột nhiên lại nghĩ đến Giang Đình Phong, Diệp Nhược Phi ảo não không thôi, sao vẫn còn nhớ mãi vậy chứ.

 Âu Dương Kỳ ngồi bên cạnh thấy hắn mất tinh thần, đôi con ngươi bình thường trong sáng vui vẻ bây giờ cụp xuống giấu sau mảng tối bị che bởi lông mi, trông cực kỳ âm u, không khỏi có xúc động muốn lên tiếng an ủi.

 Nhưng mà khi mở miệng, câu nói ra lại là: "Quốc sư đại nhân sẽ không sao đúng không?"

 Diệp Nhược Phi đang thất thần đột nhiên nghe được một câu như vậy liền hồi hồn, ngẩng mặt nhìn Âu Dương Kỳ: "Vương gia yên tâm, bất kỳ loại độc nào cũng sẽ có thuốc giải thôi, đại ca sẽ không có việc gì."

 Nghe thấy hắn khẳng định như vậy, trong vô thức, Âu Dương Kỳ âm thầm thở ra một hơi.

 Phải rồi, độc nào cũng có thuốc giải mà không phải sao? Quốc sư đại nhân sẽ không sao cả, sẽ không sao cả.

 Hay nên nói là, bởi vì có Diệp Nhược Phi ở đây, cho nên không cần quá lo lắng, hắn nhất định sẽ cứu được người.

   Không khí lại trở về trạng thái im lặng vốn có, cả hai mỗi người một suy nghĩ mà tiến gần tới kinh thành.

 Qua một khoảng thời gian khá lâu sau, chiếc xe ngựa chạy qua khỏi cổng thành, tiến vào hoàng cung.

 Âu Dương Mặc đích thân ra đón.

 "Tham kiến bệ hạ." Xuống xe, Diệp Nhược Phi khom người hành lễ.

 "Tham kiến hoàng huynh." Âu Dương Kỳ cũng vậy.

 "Miễn lễ." Âu Dương Mặc đưa tay đỡ lấy cả hai, đoạn gấp gáp xoay người vào trong, "Mau mau vào xem đi."

 Thân là một "đại phu" kiêm chức em trai, Diệp Nhược Phi đương nhiên vọt vào trước, Âu Dương Kỳ lại giống như có chút do dự, lúc sau mới cất bước, chầm chậm đi.

  Bên trong phòng, Thiên Thiên suy yếu ngồi tựa vào thành giường, mái tóc xoã dài rũ rượi xuống bả vai, sắc mặt tái nhợt, môi tím đến lợi lại, thân khoác y phục màu ngân bạch càng khiến y trông giống như một u hồn.

 "Khụ khụ!!!"

 Lúc Diệp Nhược Phi theo hoàng đế trẻ đi vào liền nghe thấy tiếng ho khan rất nặng nề, lại thấy Thiên Thiên dùng tay áo lau miệng mình, lúc để xuống, mảng vải trắng đã nhiễm một tầng máu đỏ.

 Âu Dương Mặc hốt hoảng đi nhanh tới đỡ lấy Thiên Thiên: "Quốc sư, khanh có sao không?!"

 Thiên Thiên vô lực khoát tay: "Ta không sao."

 Âu Dương Mặc lông mày nhíu chặt nhìn y, Diệp Nhược Phi nhanh chóng đặt thùng thuốc lên bàn, chạy tới bắt mạch kiểm tra.

 Âu Dương Kỳ đứng ngoài cửa, sắc mặt âm trầm, bàn tay giấu trong ống tay áo thùng thình gắt gao nắm chặt, móng tay bấu vào nhau đến trắng bệch. Y không dám tin, tình trạng đã kinh khủng đến thế này rồi ư.

Rốt cuộc đã bị bao lâu rồi?

   Diệp Nhược Phi chuyên tâm bắt mạch cho Thiên Thiên, thần sắc cũng không tốt hơn vương gia nhà mình bao nhiêu. Toàn bộ người trong phòng dường như muốn nín thở chờ đợi hắn, khẩn trương theo từng cái nhíu mày của hắn.

 Qua một lúc sau, Diệp Nhược Phi buông ra, nhét tay Thiên Thiên lại vào trong chăn, đứng dậy hướng Âu Dương Mặc nói: "Chiếu theo mạch tượng của đại ca, ta nghĩ huynh ấy đã trúng phải Nhuyễn Cân Tán."

 Phải, Nhuyễn Cân Tán, mặc dù cái loại độc này chỉ thường được nghe nói đến trong mấy tiểu thuyết kiếm hiệp, nhưng mà Diệp Nhược Phi hắn dám khẳng định một trăm phần trăm cái tình huống chỉ có trong kiếm hiệp đã xuất hiện ở đây ngay lúc này rồi.

 "Nhuyễn Cân Tán?" Vương gia cùng với hoàng đế trăm miệng một lời.

 Diệp Nhược Phi đơn giản giải thích: "Nhuyễn Cân Tán là một trong những loại độc dược nguy hiểm nhất mà ta biết. Đại khái, khi trúng phải sẽ khiến người mất đi khí lực, mạch tượng rối loạn, thổ huyết không ngừng, kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng cũng từ từ bị phá hủy, tu vi võ công bị phế bỏ toàn bộ. Sau bảy ngày, nếu như không có thuốc giải, chỉ có thể đau đớn mà chết."

 Lời hắn nói rất chậm rất rõ ràng, cho nên sau khi nghe xong, không một ai lên tiếng, tất cả bàng hoàng không dám tin mà trợn tròn hai mắt, kể cả hoàng thượng, vương gia hay là nha hoàn và thị vệ.

 "Nói vậy..." Âu Dương Kỳ khó thấy được run rẩy, "... Là không cứu được ư?!"

Diệp Nhược Phi lại nói: "Nhìn tình hình có lẽ đã trúng độc quá ba ngày rồi..."

 Âu Dương Mặc tiến tới nắm bả vai hắn, kích động ghì chặt: "Diệp công tử, khanh là người trẫm tin tưởng nhất lúc này, khanh.... khanh nhất định phải cứu được Quốc sư, khanh nhất định!!"

 Diệp Nhược Phi bị nắm đau đến nhăn mặt, hắn lại không biết hoàng đế trẻ này tính tình dễ nóng nảy đến vậy, so với đệ đệ ruột thịt là vương gia đại nhân quả thật có chút khác xa.

 Đúng lúc này, Thiên Thiên yếu ớt lên tiếng: "Bệ hạ, đừng kích động."

 Một câu nói liền kéo lý trí của hoàng đế trẻ trở lại, hắn giật mình nhận ra bản thân thất thố, bèn hướng Diệp Nhược Phi xin lỗi: "Diệp công tử, xin thứ lỗi, trẫm vừa nãy..."

 Diệp Nhược Phi lắc lắc đầu, xoa xoa bả vai ê ẩm, quả nhiên, lực đạo của mấy người luyện võ là không thể xem thường a.

 Thiên Thiên lại nói: "Tiểu Phi Tử nhất định có cách, phải không?"

 Không phải bởi vì tin tưởng y thuật của Diệp Nhược Phi cao thâm, mà Thiên Thiên đây là tin tưởng rằng, với mớ phim kiếm hiệp đọng trong đầu thiếu niên này, phỏng chừng đã sớm nghĩ ra hàng tá cách giải Nhuyễn Cân Tán rồi đi.

 Không có gì đáng ngại cả a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK