Bồ Đề Thôn là một thôn nghèo, tuy nhỏ nhưng ấm áp, tất cả mọi người trong thôn đều biết mặt nhau, hơn nữa quan hệ làng xóm còn vô cùng tốt, lúc rảnh rỗi thường sẽ đứng ở trong nhà bên này nói chuyện vọng qua nhà bên kia rất rôm rả. Và cũng vì chỉ là một thôn nhỏ, cho nên chỉ cần là người có cổ họng tốt một chút thì đứng ở đầu thôn kêu một tiếng, người dưới cuối thôn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Vì thế cho nên, vào một buổi chiều nọ, người ta nghe được một thanh âm già nua vang lên phi thường hữu lực.
"Diệp Nhược Phi! Ngươi đang ở đâu rồi?!!"
Đoạn gia lão đại phu thật sự là một lão già khoẻ mạnh, tuy rằng giọng có chút run thế nhưng vẫn nghe được rất rõ. Diệp Nhược Phi đang giúp xem bệnh ở gần đó đột nhiên nghe thấy thì giật thót cả mình, vội đứng dậy chạy ra nhìn xem.
Vừa liếc mắt thấy Đoạn gia hai tay chống hông đứng trước cửa nhà làm một bộ vận hết công lực, hắn liền hắc tuyến.
"Ta ở đây, ngài có chuyện gì?"
Sợ lão lại tiếp tục kêu gào hại thân, hắn không thể không dỡ việc chạy đến.
Đoạn gia vẫn đang chống nạnh, nói: "Trễ rồi còn không mau về ăn cơm, ngươi là hài tử ba tuổi đi chơi còn phải chờ gọi à?"
Diệp Nhược Phi nghe vậy ngạc nhiên, chỉ ngón tay về phía sau: "Ngài chờ một chút, ta đang xem bệnh cho..."
Chưa chờ hắn nói hết câu, bệnh nhân đang ngồi trong nhà kia đã ló mặt ra tươi cười nói vọng tới: "Thôi, Diệp công tử cứ về dùng cơm đi, tránh để cho Đoạn gia lo lắng. Chỉ là cảm sốt chút thôi, ta tự chú ý là được."
Người ta cũng đã nói như vậy, Diệp Nhược Phi liền không còn gì để tiếp nữa, đành quay đầu nhìn Đoạn gia.
"Hừm..." Đoạn gia đưa nắm tay lên miệng ho một tiếng, sau đó chắp hai tay ra sau lưng quay vào nhà.
Hắn cũng nhanh chân chạy theo.
Vừa mới bước vào trong, hương thơm nghi ngút của cơm thịt liền chui vào mũi.
Diệp Nhược Phi hai mắt mở to, còn chưa kịp nói gì, Đoạn gia đã kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng: "Cơm tân niên. Mấy bữa trước toàn cho ngươi ăn cháo trắng, hôm nay bù vào chút thịt đi."
Diệp Nhược Phi vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn, chưa hết ngạc nhiên.
Đoạn gia liếc hắn, cầm đũa lên nói: "Há hốc mồm cái gì? Còn không ăn."
Thấy lão bắt đầu và cơm, hắn cũng lật đật ngồi xuống ôm chén lên.
Một cái bàn nhỏ đặt ba bốn món ăn vô cùng quen thuộc dành cho năm mới, canh khổ qua, thịt kho, sủi cảo, đều đang bốc khói nóng hổi.
Đảo mắt hết một vòng, trong lòng Diệp Nhược Phi dâng lên chút ấm áp, mới mở miệng hỏi: "Đoạn gia, tất cả đều là ngài nấu sao?"
Đoạn gia lùa ít cơm vào miệng, trợn mắt nhìn hắn: "Không, lão nạp còn lâu mới nấu cho ngươi. Đều là xin được ở nhà lão bá đối diện đấy."
Nghe thấy ân nhân của mình lại một lần nữa xin cơm nhà người ta, Diệp Nhược Phi thật sự không đếm nổi mình đã hắc tuyến bao nhiêu lần.
Chẳng lẽ mấy chục năm người này ở một mình đều là đi xin cơm nhà khác như thế ư? Lão bá đối diện tốt bụng thế sao? Còn cho nhiều như vậy.
Thế nhưng mấy lời này hắn không thể nói ra, ai biết có lỡ chạm trúng "nỗi đau" của lão hay không chứ.
Bởi vì cánh tay phải bị gãy cho nên thời gian này Diệp Nhược Phi luôn dùng tay trái để sinh hoạt, khám bệnh, tắm rửa, mặt quần áo đều có thể miễn cưỡng xem được, thế nhưng đến khi cầm bút cầm đũa gì đó liền có chút không ổn.
Hắn cố gắp miếng thịt ba lần, cả ba lần đều rớt, đến lần thứ tư bàn tay gồng lên run đến đáng thương, thế nhưng còn chưa kịp đưa đến chén đã lại lần nữa trượt ra ngoài.
Tay cầm đũa dừng lại giữa không trung, Diệp Nhược Phi hít sâu một hơi, niệm trong lòng một trăm lần không được nổi nóng, đây là tay của mình, sau đó gắp một lần nữa.
Lần này còn thảm hơn, do dùng sức quá mạnh, đến khi miếng thịt rơi xuống còn làm nước thịt văng ra tứ tung.
Đoạn gia thật sự nhìn không nổi nữa, lấy cán đũa gõ một phát vào cổ tay hắn, nói: "Dùng muỗng đi."
Diệp Nhược Phi đáng thương xụ mặt, chuyển sang dùng muỗng, lúc này mới có thể yên ổn ăn.
Đoạn gia thầm thở dài, lại cúi đầu vào chuyên môn.
Một bữa cơm chiều giản dị cứ như thế khó khăn mà trôi qua. Đến khi cả hai đều đã giải quyết hết thức ăn trên bàn, ăn đến no đủ, lúc này Đoạn gia mới tiến hành kiểm tra vết thương cho Diệp Nhược Phi.
Thạch cao bó cánh tay cần phải giữ yên mấy tháng cho nên không cần động, còn lại chỉ là vết rách trên trán và chấn thương sau gáy mà thôi. Diệp Nhược Phi ngoan ngoãn ngồi im cho lão xem.
"Vết rách này hơi nặng đấy, lão nạp vẫn luôn thắc mắc ngươi làm sao mà để bản thân thành ra như vậy?" Đoạn gia vừa giã thuốc vừa nói.
Diệp Nhược Phi ngẩng đầu nhìn lão, mái tóc trước mặt được kẹp lên trên để lộ ra vết thương dài gần năm tấc, gần như cắt ngang cả cái trán, giờ vẫn chưa khép lại.
"... Ngã ngựa." Hắn nói.
Động tác giã thuốc của Đoạn gia hơi dừng, lão nhướng mày liếc qua, giọng nói ngứa đòn vô cùng: "Nhìn cơ thể thì mỏng như mảnh lá ấy, ngươi chạy đua đấy à? Còn chưa bị ngựa đạp chết."
Cưỡi ngựa còn có thể cưỡi ra một cánh tay gãy cùng với một vết thương sâu, thật sự tài năng.
Diệp Nhược Phi không nói gì, chỉ nhún vai một cái.
Tiếng chày giã lộc cộc thêm vài cái rồi ngưng, Đoạn gia bảo hắn ngồi dịch lại gần, sau đó dùng phần nước thuốc chấm xung quanh miệng vết thương, lại thuận tiện hỏi: "Chuyện gì làm ngươi hấp tấp đến độ ngã ngựa vậy? Bát quái chút đi."
Diệp Nhược Phi nâng mắt nhìn lão một cái, sau đó lại cụp xuống: "Có gì đâu."
Đoạn gia bắt chước hắn nhún vai, nói: "Lão nạp sống một mình mấy chục năm rồi, miệng mồm cũng coi như kín đáo. Ngươi bây giờ đang ở với ta, nếu như có chuyện gì uất ức thì cứ tự nhiên giải bày."
Chủ yếu là do sống một mình quá lâu khiến lão cảm thấy cô đơn, cho nên có một sở thích nhỏ là đi tìm hiểu tâm trạng của một người qua sắc mặt, lúc sau lại muốn được nghe người khác tâm sự.
Lần này Diệp Nhược Phi im lặng không nói.
Đây là thời cổ đại, tư tưởng áp đặt dành cho nam nữ vốn đã rất nhiều rồi, thế thì ai sẽ có thể chấp nhận chuyện nam nam yêu nhau đây. Hơn nữa, chuyện của hắn, nói ra sợ rằng cũng chẳng ai tin.
Nói rằng vương gia cưỡиɠ ɦϊếp hắn, xem hắn thành Quốc sư mà làm bậy? Người ta còn chẳng bảo là hắn xảo biện làm xấu mặt hoàng thất hay sao? Hay là nói hắn và vương gia là một đôi tình cảm thắm thiết, chỉ vì một chút hiểu lầm khiến hắn không chịu nổi cho nên bỏ đi sao? Thế thì chẳng khác gì đang dát vàng lên mặt.
Vương gia căn bản không yêu hắn.
Hắn chỉ là một thế phẩm nhỏ nhoi không đáng nhắc tới.
Hơn một năm ân ái, tuy rằng đối với một người bình thường khoảng thời gian đó ngắn đến chỉ cần phất tay cái là qua, thế nhưng đối với Diệp Nhược Phi, nó lại giống hệt như ba năm sống trong căn phòng nhỏ khi xưa vậy. Hết thảy yêu thương cùng gắn bó đều kết thúc chỉ sau một đêm loạn lạc.
Khác ở chỗ, lần này hắn không tự sát mà thôi.
Quá khứ của hắn là một mảng tăm tối, cho dù có tỏ ra vui vẻ vô tư đến mấy cũng không thể che giấu hoàn toàn sự nứt nẻ gượng gạo ở bên trong.
Nếu như bây giờ hắn nói ra mọi thứ, Đoạn gia liệu có chấp nhận được hay không?
Bàn tay đặt trên đùi siết chặt vạt áo sẫm màu, Diệp Nhược Phi mím môi cúi đầu.
Đoạn gia nhìn hắn, động tác trên tay vô thức nhẹ nhàng hơn, giọng nói cũng không gợi đòn như thường nữa, mà nghe như đang dỗ dành: "Mỗi người đều có một nỗi niềm khác nhau, tiêu cực hay tích cực cũng vậy, đều cần phải giải bày ra bên ngoài. Nếu bây giờ ngươi đang có cảm xúc tiêu cực, vậy thì không nên để nghẹn mãi ở trong lòng. Nói ra, cho dù là chuyện gì, lão nạp cũng sẽ lắng nghe ngươi."
Nói xong, múc ra một nhúm thảo dược giã nhuyễn đắp lên vết thương, hạ tầm mắt chờ hắn trả lời.
Diệp Nhược Phi ngồi bất động, im lặng rất lâu, thế nhưng bàn tay vẫn siết chặt vạt áo, tựa như đang đấu tranh giữa việc nói và không nói.
Trong mắt Đoạn gia hiện lên thương cảm. Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy tên nhóc này bị thương nặng nằm bất tỉnh một mình không ai bên cạnh, lão lại động tâm cứu về, chăm sóc cẩn thận.
Chắc là do khi ấy dáng vẻ của Diệp Nhược Phi quá mức đáng thương, lại còn có chút... lẻ loi.
Thầm thở dài, lão nói: "Thôi vậy, nếu ngươi không muốn..."
"Ngài có biết điều đau khổ nhất trên đời là gì không?"
Đang lúc Đoạn gia không muốn gượng ép nữa, thì Diệp Nhược Phi đột nhiên thốt ra một câu.
Lão nhìn hắn, quyết định không đáp lời.
Diệp Nhược Phi lại im lặng một lúc, mới nghẹn ngào tiếp tục: "... Tình yêu kỳ thực, giống như một tử sĩ sắp đi thi vậy. Tử sĩ chuẩn bị rất lâu, ôn tập chăm chỉ nhiều năm, chỉ mong có thể trong kỳ thi giành lấy Trạng Nguyên, được đề tên bảng vàng, thế nhưng đến cuối cùng lại trơ mắt nhìn người khác lấy mất danh hiệu, mà cách làm bài của người đó lại không khác gì mình."
"Ta và y ở bên nhau hơn một năm, dùng hết tất cả những gì có được để yêu y, dành trọn cả trái tim, chỉ hy vọng có thể tìm được bến đỗ sau cơn lầm lỡ. Vậy mà đến cuối cùng mới phát hiện ra... trái tim y từ lâu đã trao cho người khác, mà người đó, dung mạo giống y hệt ta."
"Thì ra từ lâu, ta chỉ là một kẻ thay thế."
Lúc này, Diệp Nhược Phi ngẩng đầu, hai mắt nhắm lại, lông mày hơi nhíu, trong hơi thở hít vào chứa đựng run rẩy không cam lòng, còn có đau đớn không thấu nổi.
Đoạn gia nhìn hắn, không nói.
"Yêu đương có gì sai? Chân thành có gì sai? Tại sao luôn là ta phải gánh chịu?"
Giọng hắn nghèn nghẹn muốn khóc, thế nhưng lại mạnh mẽ không vỡ òa, giống như muốn giữ lại một phần tôn nghiêm lung lay còn sót.
"Y không yêu ta, tại sao ngay từ đầu không nói? Sao lại đợi ta chìm sâu rồi vứt bỏ? Sao lại đối xử với ta như vậy?"
"Bây giờ ta đi rồi, y sẽ đau lòng sao? Sẽ đi tìm ta sao? Ha ha ha... Sẽ không đâu, có lẽ y đã chẳng còn nhớ đến ta nữa. Không còn nhớ người nào... gọi là Diệp Nhược Phi nữa."
Diệp Nhược Phi cười khan chua xót, hắn níu lấy áo của mình, ngăn đi lồng ngực đau đớn. Hắn nói rất nhiều, mặc kệ người trước mặt có nghe hiểu hay không, hắn chỉ đơn giản muốn trút bỏ phần gánh nặng này ra khỏi đầu, để không phải day dứt mãi.
"Ta sẽ không... sẽ không trở về nữa."
Nói đến cuối cùng, hắn khom lưng, hai tay ôm lấy bản thân, bả vai run rẩy, tư thế tự bảo hộ lấy mình, không cho bất luận kẻ nào khác chạm tới.
Đoạn gia mấp máy cánh môi, mất một lúc lâu cũng không nói được gì, chỉ có thể ở một bên nhìn hắn.
Chờ đến khi Diệp Nhược Phi thôi không run nữa, lão mới ra vẻ trưởng bối nói với hậu bối, bảo: "Nghe ngươi tâm sự nãy giờ lão nạp cũng đã hiểu được phần nào. Tuy rằng không biết giữa các ngươi đã trải qua những gì, thế nhưng trên đời này có rất nhiều thứ có thể khiến tình cảm chia cắt. Ngươi hãy xem như đây là một thử thách nhỏ cho cả hai đi, vượt qua được rồi thì sẽ không sao nữa."
Diệp Nhược Phi vùi mặt vào hai cánh tay, không nói không rằng.
Đoạn gia nói: "Ngươi cho rằng bản thân rất thiệt thòi khi yêu phải kẻ tồi tệ, khi phải làm thế thân cho người khác, cho rằng đây là chuyện đau khổ nhất thế gian. Nhưng mà ngươi phải nhìn ra một điều, rằng ngươi đang sống, ngươi có đủ sức để vượt qua chuyện này, sau đó tiếp tục yêu đương tiếp tục tạo ra hạnh phúc."
"Yêu mà không có được nhau không đau, có được nhau nhưng không thể ở bên nhau, mới là đau đến không thở nổi."
Nói xong, lão đứng dậy ôm lấy đống bọc giấy trên bàn, đi ra ngoài, để cho Diệp Nhược Phi có thời gian khôi phục.
Tuy ngoài miệng nói như thế, kỳ thực trong lòng lão cũng thương cảm cho hắn, đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một người thoạt nhìn vô lo vô nghĩ phải tự ôm lấy mình như thế chứ.
Chậc, đứa nhỏ đáng thương.
_________________________
Xin lỗi mọi người, mấy ngày qua mạng lag quá là lag cho nên không thể tải chương mới được :(((( Hôm nay vào nhìn phát hiện ra có hai người đã unfl, có phải mọi người chờ lâu quá nên chán mình rồi không :(((((
Danh Sách Chương: