Trong bầu không khí đặc biệt vui vẻ ấy, đột nhiên bị một giọng nói hốt hoảng vang lên đánh vỡ.
"Vương gia, có chuyện rồi!"
Âu Dương Kỳ vừa mới cầm bài lên liền nghe có người gọi mình, tức thì quay đầu, mà tất cả người trong khách điếm cũng nghe thấy một tiếng kia, đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngay chỗ cửa lớn đứng một người, người đó mặc trên người y phục thị vệ, lúc này đang thở hổn hển, mà đối với Âu Dương Kỳ, người này không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Chính là thị vệ truyền tin, thân tín của Âu Dương Mặc!
Nhìn thấy hắn ở đây, trong lòng Âu Dương Kỳ bỗng lộp bộp một tiếng, y buông bài xuống, mà Thiên Thiên cũng có phản ứng tương tự, cả hai đứng dậy khỏi bàn trà.
"Có chuyện gì?" Âu Dương Kỳ hỏi.
Thị vệ truyền đi vào quỳ xuống một gối, sắc mặt cùng giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: "Vương gia, kẻ địch đột nhiên tập kích ở rìa sa mạc, hiện tại đại tướng quân đã xuất binh chiến đấu."
Lời vừa dứt, nhất thời không khí trong khách điếm liền trầm xuống, sắc mặt ai nấy trắng bệch, khó coi vô cùng.
Lão bản thấy tình hình tự dưng có chút không đúng, luống cuống không biết phải làm sao, hiển nhiên cũng nghe thấy một câu bẩm báo kia, chỉ cảm thấy hẳn là đã có chuyện gì đó rất nghiêm trọng xảy ra.
Âu Dương Kỳ nắm tay siết lại, môi mím chặt, một hồi sau mới lên tiếng: "Ta đã biết, bây giờ lập tức trở về."
Trong lúc bọn họ không chú ý thế mà quân đội Kỳ Nam Quốc đã tràn vào sa mạc, nói vậy thì đợt tấn công ở Tây Nam này căn bản chỉ là một cái mồi dụ, dương đông kích tây mà thôi!
Kỳ thực, sa mạc Đông Nam gần kinh thành hơn so với biên giới Tây Nam rất nhiều.
Nghĩ như thế, y không khỏi nghiến răng, đám người kia quả nhiên đủ xảo quyệt.
Mà những thị vệ cùng binh sĩ sau khi nghe y nói như thế cũng lập tức hành động, tản ra thu thập hành lí, Diệp Nhược Phi cũng nhanh chóng đi lấy hòm thuốc, sau đó tập hợp lại đầy đủ trong chưa đầy một khắc.
Thiên Thiên thanh toán cho lão bản xong thì tất cả chuẩn bị lên đường.
Giữa chừng, Diệp Nhược Phi sực nhớ một chuyện, vội vàng chạy sang nhà lão đại phu gọi Tiểu Tam, sẵn tiện trả tiền thuốc thang.
Âu Dương Kỳ nhìn qua một lượt kiểm tra nhân số, sau đó đưa tay kéo Diệp Nhược Phi lên ngựa.
Những người khác đều nhanh chân vào vị trí, Thiên Thiên cũng lên ngựa, riêng Tiểu Tam vì bị thương nên được bố trí ngồi bên trong thùng xe. Đoàn người chuẩn bị xong liền xuất phát.
Người dân Bồ Đề Thôn trông thấy một màn rầm rộ như thế, chỉ biết hoang mang nhìn nhau.
.
Mà lúc này, ở sa mạc Đông Nam, cách chỗ đóng quân hơn ngàn dặm, chính là hỗn chiến giữa quân đội Kỳ Nam Quốc cùng quân đội Thiên Quốc.
Cát mịn bay đầy trời, quân đội hai bên không màng nguy hiểm lao vào hỗn chiến, Trịnh Chu tướng quân cầm đoản đao dẫn đầu trăm ngàn binh sĩ xông pha, quyết không để kẻ địch tiến sâu thêm một bước.
Có ai mà ngờ được Kỳ Nam Quốc lại không đánh vào Tây Nam như đã dự đoán mà lại tiến quân vào Đông Nam, khiến cho Âu Dương Mặc cùng Trịnh Chu suýt chút nữa trở tay không kịp.
Sa mạc Đông Nam cũng là một phần lãnh thổ gần biên giới, may mắn diện tích đủ rộng lớn, hơn nữa quân chủ lực đều đang ở đây, nếu quân đội Kỳ Nam Quốc muốn thông qua con đường này đánh vào kinh thành, vậy thì phải qua được hàng phòng thủ của Trịnh tướng quân mới được.
Ngay sau khi nhận được tin tức này Âu Dương Mặc đã ra lệnh cho người thúc ngựa không ngừng triệu tập Âu Dương Kỳ trở về ngay lập tức.
Mà lúc này, hắn đang ở bên trong lều trại, cau mày nhìn chằm chằm mặt bàn bằng gỗ, bên cạnh là một nữ nhân.
Lam Lăng Nguyệt khoanh hai tay, dựa lưng ra phía sau, trong giọng nói pha tiếng thở dài: "Vị ca ca kia của bản cung đúng là không dễ dàng đoán được tâm tư mà."
Lúc Quốc vương Kỳ Nam Quốc cùng bàn sách lược với nàng chỉ nói sẽ tiến quân vào Tây Nam, không ngờ trong phút cuối cùng lại tạo ra bước ngoặc không thể ngờ tới này, ngay cả nàng cũng không biết được.
Âu Dương Mặc ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn nói: "Xem ra quận chúa cũng không được tín nhiệm lắm nhỉ."
Lam Lăng Nguyệt nhún vai cười không đáp.
Âu Dương Mặc phiền muộn không thôi, Lam Lăng Nguyệt nói Kỳ Nam Quốc đã cùng Tây Dương giao dịch súng ống đạn dược, là loại vũ khí tầm xa nhưng mạnh hơn cả nỏ và cung tên, có thể bắn xuyên qua áo giáp của quân đội Thiên Quốc đang mặc. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hiện tại tuy rằng Trịnh tướng quân đã xuất binh nghênh chiến, nhưng mà trong lòng hắn lại không có tự tin trận này sẽ giành thắng lợi.
Đoàn người Âu Dương Kỳ trở về rất nhanh, ngay tối hôm đó đã có mặt ở bên ngoài cổng doanh trại.
Âu Dương Kỳ cho binh sĩ giải tán, sau đó mới cùng Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đi vào trong lều.
Lúc nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt, rõ ràng cả ba đều có chút ngạc nhiên.
"Quận chúa đến khi nào?" Âu Dương Kỳ bái một cái lễ, sau đó hỏi.
"Sáng nay." Âu Dương Mặc đáp.
Lam Lăng Nguyệt chống cằm nhìn cả ba một hồi, sau đó ánh mắt rơi xuống hai người Thiên Phi, khẽ kéo khóe môi, đứng dậy nói: "Hai vị này chắc là Quốc sư và Diệp thần y nhỉ? Quả nhiên rất giống nhau, nghe danh đã lâu hôm nay rốt cuộc có thể gặp mặt."
Thiên Thiên khom người bái lễ, khiêm nhường nói: "Đa tạ quận chúa."
Khác với Thiên Thiên giỏi ứng xử, Diệp Nhược Phi trái lại có chút luống cuống.
Chị gái cool ngầu này là ai nha? Thiên Quốc có quận chúa từ khi nào vậy?
Nhìn ra hắn đang mờ mịt, Âu Dương Mặc mới nói: "Giới thiệu một chút, vị này là Lam Lăng Nguyệt, quận chúa của Kỳ Nam Quốc."
Diệp Nhược Phi nghe xong trợn mắt: "Quận chúa của Kỳ Nam Quốc?!"
Sau đó đề phòng quay ngoắc sang Lam Lăng Nguyệt, cơ thể không khỏi cứng ngắc.
Chị gái này nhìn một cái liền biết là kiểu ngự tỷ cổ đại, chắc là võ công cao cường lắm, chẳng lẽ là gián điệp?
Lam Lăng Nguyệt đối với phản ứng của hắn chỉ cười cười, ánh mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, một bộ dáng có chút phúc hắc.
Âu Dương Kỳ nói: "Nàng là người phe ta, không cần sợ."
Được y khẳng định, Diệp Nhược Phi lúc này mới buông lỏng thân mình, lại vội vàng chắp hai tay nói: "... Quận chúa thứ lỗi, là ta đường đột."
Lam Lăng Nguyệt cười cười lắc đầu.
Âu Dương Kỳ bước tới ngồi bên cạnh Âu Dương Mặc, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng huynh, tình hình thế nào rồi?"
Âu Dương Mặc thở dài, nói: "Kẻ địch tiến vào phụ cận sa mạc sáng hôm nay, Trịnh tướng quân đã xuất một trăm ngàn binh, cũng chỉ hy vọng có thể chống lại trận này."
Thiên Thiên nhíu mày, đưa mắt nhìn vào bản đồ được đặt trên bàn, mặt trên đã đầy kín các dấu đỏ cùng gạch chéo, chứng tỏ những chiến lược mà Âu Dương Mặc nghĩ ra đều đã loại bỏ.
Âu Dương Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai đệ sẽ ra chiến trường."
"Ừ." Âu Dương Mặc xoa mi tâm, không phản đối.
Nhóm năm người cứ thế ở trong lều bàn luận đến nửa đêm, cho đến khi Diệp Nhược Phi nhìn thấy sắc mặt của vương gia nhà mình bắt đầu không ổn mới lên tiếng, muốn đưa y về nghỉ ngơi.
Âu Dương Mặc cũng mệt mỏi phất tay, cho mọi người lui xuống.
______________________
Là do truyenwiki1.com bóp tương tác hay do truyện của mình đang nhạt dần vậy? Dạo này đăng lên ít lượt xem đến đáng thương =((( ít cả lượt vote nữa =((((
Cứ như vậy là hết cảm hứng luôn á =((((
*insert meme "bảo bối đau lòng nhưng bảo bối không nói" =((((
Danh Sách Chương: