• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Nhược Phi mặc kệ cơn choáng váng từ sau đầu và cơn đau nhức dưới hạ thân, hắn tìm một con ngựa, ra roi thúc mạnh, một đường chạy khỏi Đông Nam.

Gió cát lạnh lẽo sượt qua khuôn mặt nhỏ lưu lại từng vệt từng vệt đỏ tươi, thế nhưng Diệp Nhược Phi giống như mất đi toàn bộ tri giác, chẳng hề đưa tay che lấy.

Hay là nói, nỗi đau thể xác này căn bản không sánh bằng đau đớn từ trong tâm can linh hồn.

Ra khỏi sa mạc chính là hoàng thành, bây giờ mới chỉ là tờ mờ sáng, người dân còn chưa thức dậy, cả một con đường lớn vắng tanh không một bóng người. Đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết không ngừng thúc ngựa, mơ mơ hồ hồ không có đích đến mà chạy đi.

Ngựa chạy càng lúc càng xa, không bao lâu đã ra khỏi kinh thành.

Thời gian dần trôi, sắc mặt Diệp Nhược Phi càng tái nhợt vì mất nước, cơn đau nhức ở sau đầu cứ thỉnh thoảng nảy lên khiến hai mắt hắn lúc tỉnh lúc hoa, cả người ngồi trên lưng ngựa không ngừng lảo đảo.

Viễn cảnh dâʍ ɭσạи khi nãy vẫn vởn vơ trong đầu, tiếng kêu la tuyệt vọng cùng lời thủ thỉ ngọt ngào của Âu Dương Kỳ vang vọng bên tai, như ma âm chú ngữ, như thôi miên.

"... Thôi đi!" Diệp Nhược Phi phát hoảng, trong lúc nhất thời không làm chủ được hành động của mình, cắn răng kéo mạnh dây cương, con ngựa đang chạy nhanh lập tức thắng gấp, hắn liền theo quán tính ngã nhào xuống đất.

Con ngựa không còn sức nặng trên lưng trói buộc liền co chân chạy đi.

Ngã ngựa không phải là chuyện nhẹ nhàng. Diệp Nhược Phi nằm trên đất lạnh, cánh tay phải truyền đến đau đớn kịch liệt, có lẽ đã gãy rồi. Cát đá và cỏ dại đâm vào trên mặt và thân thể hắn, quần áo sau khi lăn một vòng liền dính đầy bụi bẩn, chật vật bất kham.

Một dòng máu nóng men theo vầng trán chảy xuống phủ kín nửa khuôn mặt nhăn nhó thống khổ. Đầu óc hắn quay cuồng, giơ tay ra chỉ thấy một mảng mờ mịt.

Hắn ngất xỉu.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, Diệp Nhược Phi trông thấy ở phía xa xa, có một bóng người đang đi tới.

---oOo---oOo---

Giữa trưa, mặt trời lên cao chiếu rọi những tia sáng chói mắt vào trong doanh trại, binh lính nằm la liệt khắp nơi lục tục tỉnh dậy, đều ôm đầu kêu rên vì một đêm quá chén.

Thiên Thiên từ trong lều của mình đi ra, vươn vai ngáp dài một cái, khóe mắt tràn ra một ít nước mắt sinh lý. Y xắn tay áo lên đi múc nước rửa mặt, sau đó định bụng mang một ít vào cho Âu Dương Mặc.

Tửu lượng của hoàng đế bệ hạ thật sự quá kém, tối hôm qua mới chỉ uống có hơn năm vò đã lăn ra say ngất, khiến y sau khi tàn tiệc phải vất vả một đường lôi về, đến bây giờ vẫn chưa thể dậy nổi.

Cũng vì ngày hôm qua quá mệt mỏi cho nên căn bản chẳng ai có tâm tư tắm rửa, người nào người nấy đều một thân hỗn hợp đủ thứ mùi, mùi rượu mùi khói mùi mồ hôi đủ cả, Thiên Thiên không khỏi thở dài.

Quyết định đi tắm trước để bản thân không phải chịu thiệt thòi, y liền gác chuyện mang nước cho Âu Dương Mặc qua một bên.

Sống trong quân đội hơn một năm, tốc độ chà rửa của Thiên Thiên cũng trở nên nhanh chóng hơn rất nhiều, sau khi đơn giản làm sạch bản thân liền thoải mái khoác áo đi ra.

Sau đó ngoài ý muốn đụng phải một người.

Tiểu Tam đứng ở một cái lều gần đó nhìn về bên này, giống như đang chờ đợi. Đáng ngạc nhiên là nó trông qua không hề nhếch nhác như những binh sĩ khác mà hệt như thường ngày gọn gàng sạch sẽ, lúc nhìn thấy Thiên Thiên thì khuôn mặt liền xuất hiện vẻ xoắn xuýt.

Thiên Thiên hiếu kỳ, bước tới chào hỏi: "Tiểu Tam dậy sớm thế."

Tiểu Tam gãi gãi cái đầu đã cắt thành tóc húi cua, nói: "... Cũng đã trưa rồi ạ."

"À..." Thiên Thiên nghe vậy có chút bất đắc dĩ, lại hỏi: "Đang tìm ta à?"

"Vâng." Tiểu Tam gật đầu, hai bàn tay nắm lại, môi hơi mím, một bộ dạng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thiên Thiên lại càng hiếu kỳ, liền đơn giản kéo cậu nhóc ngồi xuống ghế gỗ ngay đó.

"Sao thế? Có chuyện gì nói cho ta nghe xem nào."

"....."

Tiểu Tam do dự một hồi, rốt cuộc hít vào một hơi, nói: "Lúc... Lúc sáng ta thức dậy đi vệ sinh, có nghe thấy trong lều của vương gia phát ra tiếng la hét. Không... Không biết có phải vương gia và Diệp công tử cãi nhau hay không..."

"Hửm?" Thiên Thiên nhướng mày, có chút nghi hoặc, "Sao lại là tiếng la hét?"

"... Hả?" Tiểu Tam ngước mắt nhìn y, không hiểu tại sao y lại hỏi như vậy.

Thiên Thiên thấy thế liền xua tay: "Không có gì đâu, không có gì."

Y nghĩ, ngày hôm qua ai cũng say xỉn, chắc là hai người kia say rượu loạn tính cùng nhau lăn giường rồi bất cẩn để Tiểu Tam nghe thấy, thế thì cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng mà chẳng lẽ vương gia lại lợi hại như vậy, khiến cho Tiểu Phi Tử phải la hét luôn sao?

Tiểu Tam lại nói: "... Sau khi ta đi vệ sinh xong thì không nghe nữa, một lúc sau lại thấy Diệp công tử mang hòm thuốc đi ra ngoài."

Thiên Thiên lúc này im lặng, ra hiệu cho nó tiếp tục.

Tiểu Tam nhớ lại, bảo: "Dáng đi của Diệp công tử nhìn rất khó khăn, ta cảm thấy có chỗ không đúng nên mới đi theo, liền thấy ngài ấy đi đến chuồng ngựa..."

"Đến chuồng ngựa?" Thiên Thiên ngạc nhiên.

Sáng sớm tinh mơ, sau khi cùng với Âu Dương Kỳ làm cái chuyện gì đó thì Tiểu Phi Tử đi đến chuồng ngựa? Cái diễn biến kỳ cục gì thế này?

Tiểu Tam gật đầu nói tiếp: "Ta nấp ở một bên nhìn, chỉ thấy trạng thái của ngài ấy có vẻ không tốt, hình như còn khóc? Ừm... Sau đó..."

Thiên Thiên trong lòng không biết tại sao đột nhiên bất an, không nhịn được hỏi: "Sau đó?"

"Ngài ấy lên ngựa chạy đi mất." Tiểu Tam nói.

Lông mày nhăn lại cùng một chỗ, Thiên Thiên xoa cằm ngẫm nghĩ, chuyện này hình như hơi kỳ lạ một chút.

Y đứng dậy, nói với Tiểu Tam: "Cám ơn đã nói cho ta biết nhé."

Tiểu Tam gật đầu, nhìn y bước đi.

Sau khi nghe nói đến đoạn Diệp Nhược Phi lên ngựa chạy đi, không hiểu sao trong lòng Thiên Thiên bỗng giống như có gì đó rơi xuống, y không khỏi đặt tay lên ngực, nhủ thầm không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Tam sẽ không khi không rảnh rỗi đến nói cho y chuyện này.

Vì thế, Thiên Thiên đứng ở giữa quân doanh cất tiếng gọi.

"Tiểu Phi Tử! Tiểu Phi Tử cậu tỉnh dậy chưa? Tiểu Phi Tử!!"

Giọng y không tính là nhỏ, có một vài binh lính bị đánh thức đã đến hỏi y có chuyện gì, thế mà Diệp Nhược Phi bình thường rất dễ gọi lại không thấy trả lời, ngay cả Âu Dương Kỳ cũng không có động tĩnh, trong lòng Thiên Thiên cảm giác bất an càng ngày càng nhiều.

Cũng không biết vì cái gì mà cảm thấy như vậy, có lẽ là do giác quan thứ sáu đi.

Vì thế chần chừ một chút, y quyết định đi vào trong lều của hai người kia.

Lúc xốc màn lều lên, Thiên Thiên ngửi được một mùi hương.

Mùi này thật ra cũng không quá xa lạ gì, chỉ cần là nam nhân đã trưởng thành đều có thể nhận ra, chính là cái loại mùi khiến người ta mặt đỏ tim đập ấy. Thế nhưng xen lẫn bên trong còn có thể ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt đã tan gần hết.

Thiên Thiên phần nào đoán được mùi bạc hà kia có lẽ là do thảo dược của Diệp Nhược Phi để lại, bởi vì theo y biết, Diệp Nhược Phi luôn thích những thứ mình làm ra có mùi hương thanh mát dễ chịu.

Y bước vào trong, sau khi ép mình bỏ qua chi tiết trên, thứ tiếp theo nhìn thấy lại khiến y ngạc nhiên.

Âu Dương Kỳ vẫn còn ngủ say, chỉ là y phục trên người nhìn qua rất xộc xệch, có nơi còn bị kéo rách. Quan sát kỹ hơn một chút có thể nhìn thấy phần cổ và chỗ quai hàm dày đặc những vết cào cấu, này lại giống như vết tích khi đánh nhau mà ra.

Hơn thế nữa, vệt máu kéo dài từ thảm nằm đến chỗ đặt chậu nước gần cửa lều trực tiếp làm cho Thiên Thiên đen mặt.

Tổng hợp lại hết thảy những điều này, cùng với lời kể của Tiểu Tam khi nãy, rất dễ để nhìn ra trong khoảng thời gian cách đây không lâu ở trong lều đã phát sinh chuyện gì.

Diệp Nhược Phi có lẽ đã bị Âu Dương Kỳ cưỡng bức.

Thế nhưng tại sao?

Thiên Thiên không chịu nổi nếu cứ phải một mình suy đoán lung tung, liền dứt khoát gọi tỉnh Âu Dương Kỳ.

"Vương gia, vương gia. Mau tỉnh dậy đi."

Người đang nằm không chút phản ứng.

Âu Dương Kỳ bởi vì tác dụng của dược liệu cho nên đầu óc vẫn luôn mơ hồ, trong cơn mê man y mơ thấy bản thân cùng với người nào đó hòa vào nhau, trong đầu y lại vì men rượu làm cho ảnh hưởng mà nhìn ra bóng dáng của Quốc sư.

Quốc sư ôm y, Quốc sư hôn y, Quốc sư gọi tên y.

Trong lúc nhất thời Âu Dương Kỳ đã không thể kiềm chế được tình cảm chôn giấu suốt bấy lâu, cùng với "Quốc sư" điên loan đảo phượng một phen. Mặc dù lúc đầu người kia không nguyện ý, còn làm đau y, khiến cho y giận dữ mà ra tay mạnh bạo, thế nhưng lúc sau đã bình ổn trở lại, cả hai đều thỏa mãn, y cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng giấc mộng này thật chân thực.

Lúc này nghe thấy có tiếng người liên tục gọi đến, Âu Dương Kỳ vẫn nghĩ rằng mình đang nằm mơ, vì thế liền quơ tay, đem Thiên Thiên kéo xuống ôm vào lòng, còn thuận tiện hôn lên trán.

"Đừng ồn, bổn vương ngủ thêm một lát."

Thiên Thiên nghe vậy đen mặt, dùng sức đẩy y ra, trong lúc nhất thời giống như đã hiểu ra vì sao Tiểu Tam lại nói Diệp Nhược Phi lúc đi trạng thái không ổn, như thế này thì hắn có thể ổn được hay sao?

Y trầm giọng quát: "Âu Dương Kỳ, tỉnh dậy!!"

Âu Dương Kỳ nhíu mày, từ từ mở ra hai mắt, giọng nói bực dọc: "Gọi tên của bổn vương, không biết tôn ti."

Lửa giận trong lòng Thiên Thiên lại thêm một câu này mà bùng phát, y nắm lấy cổ áo Âu Dương Kỳ giật mạnh, nói: "Con mẹ nó ngươi mau tỉnh dậy nhìn xem mình đã làm những gì!"

Nếu Âu Dương Kỳ vì say rượu mà không khống chế được bản thân, trong lúc cùng với Diệp Nhược Phi lại gọi ra tên của Thiên Thiên, như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa. Diệp Nhược Phi trông thì có vẻ không để ý mọi thứ, thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma ngày xưa, có lẽ hắn đã bỏ đi rồi!

Mà một câu rống lên này của Thiên Thiên cũng đã đưa tới sự chú ý của những binh sĩ bên ngoài, bao gồm cả Tiểu Tam.

Tiểu Tam lần đầu tiên nghe thấy y dùng giọng điệu như vậy gọi người, nhất thời sắc mặt tái xanh, vội vàng chạy đến chỗ Âu Dương Mặc đang đi ra khỏi lều, cuống cuồng nói: "Bệ hạ... Bệ hạ nhanh lên! Quốc sư cùng vương gia cãi nhau rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK