Xác định mỗi người đều còn tồn tại, mọi người quyết định chi tiết thì về sau dùng điện thoại gọi để có thể bàn bạc.
Trang Thiển tắt máy tính, kéo bức màn ra, lần này vẫm còn sớm, ngàn ngàn vạn vạn nhà vẫn còn sáng đèn, vàng, trắng, xanh…. Vạn nhà sáng đèn khiến cậu càng thêm bình tĩnh. Trang Thiển yên lặng nhìn một lúc mới đóng màn lại.
Cậu tắt đèn trong phòng đi, ngừa Trang Triệt thấy đèn vẫn còn sáng sẽ vào xem, sau đó tập trung chú ý vào lực lượng, tiến vào Mặc Huyền điện.
Hôm nay trong khi ăn cơm, trong lòng cậu có một chút ý tưởng, nhưng cậu phải xác định ý tưởng này có thể thực thi hay không, hơ nữa bước đầu phải có kế hoạch sơ bộ.
Điểm đặt chân vẫn như trước là thư phòng, Trang Thiển đi đến trước giá sách, cẩn thận xem.
Trong hộc tủ có một số sách cũ cùng mấy khối ngọc, thư sách theo đường lối thẳng, tản ra khí tức của mực cổ xen lẫn mùi thơm ngát đặc thù. Trang Thiển nhớ rõ khối ngọc có nói qua đó là đặc biệt dùng mực nước viết ra, cho dù ngàn vạn năm sau vẫn được bảo tồn không phai màu. Phần lớn trên các khối ngọc thì có màu nhạt ôn nhuận, mặt ngoài là những hoa văn khó hiểu, được chỉnh tề trưng bày trên cái giá.
Trang Thiển phi thường vừa lòng phát hiện trên các khối ngọc và bìa sách đều có tên, ngoại trừ mấy thứ cần được xem xét kỹ một phen thì đại đa số liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tác dụng.
Theo từng dãy từ trên xuống dưới xem lướt qua, hàng đầu là tu chân công pháp, tạm thời bỏ qua. Hàng hai cùng hàng ba là các loại phụ trợ mánh khoé trong tu chân, chính là luyện khí, luyện đan, trận pháp, vân vân…. Theo như ngọc giản miêu tả cho cậu, những cái này đều là tri thức nhập môn đơn giản, nếu muốn hiểu thấu đáo hơn thì cần phải đi tang thư các dùng sức mạnh giải khóa. Ánh mắt Trang Thiển nhạy bén dừng lại trên một khối ngọc màu trắng, đây là khối ngọc thập phần bình thường, nhưng nó lại đề tên là [Cấm chế nhập môn].
Trang Thiển cẩn thận đưa tay qua, lúc tiếp cận đến giá sách, cậu cảm giác mình bị cái gì đó cản trở, phát hiện ở chỗ đầu ngón tay tựa hồ có một tầng màng mỏng trong suốt, nơi bị đụng vào có kim quang nhợt nhạt sáng lên. Đột nhiên, cả giá sách sáng lên một tầng hào quang trong suốt, ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ lên người cậu, cậu chú ý tới Mặc Huyền trên tay cũng sáng lên, sau đó hào quang đột ngột biến mất, cậu lại đưa tay ra, trực tiếp đụng vào khối ngọc lạnh lẽo, nắm lấy nó ở trong tay.
Hàng thứ tư và hàng thứ năm là một ít tri thức tu chân ngoài lề, Trang Thiển lựa chọn quyển [Kinh mạch nhân thể], [Thảo dược sơ cấp], đường chỉ buộc sách màu trắng, bìa ngoài màu xanh lam, giấy tuyên thành đã có chút ngả vàng, nhưng vĩnh viễn vẫn không bị phong hóa ăn mòn (ý là không bị ăn mòn theo thời gian), sự thật thì, có lẽ một ngàn năm sau, nó vẫn giống như lúc này chỉ hơi ố vàng, mang theo một cỗ hơi thở đậm chất lịch sử.
Cuối cùng, Trang Thiển đem một đống thư tịch võ học thật mỏng cầm hết trong tay, xoay người rời khỏi giá sách. Đồng thời, giá sach lại lần nữa bao phủ một tầng hào quang, rồi rất nhanh biến mất, Trang Thiển cảm thấy tầng màng mỏng kia nhất định là dùng để bảo vệ sách.
Trang Thiển nghiên người dựa vào tháp dài, đem khối ngọc cùng sách đều đặt hết lên bàn con, nghĩ nghĩ, lại đứng lên ra khỏi phòng, cậu nhớ rõ trong phòng ngủ lớn có một cái phòng kho nhỏ….
Rất nhanh, Trang Thiển vầm về một bộ trà cụ cùng một tấm da thú không biết của con nào, cậu lót da thú thành hai tầng, thẳng đến khi sờ lên thấy mềm mại mới dừng lại. Trong không gian không có thực vật gì bình thường cả, mà toàn là linh vật trân quý, hiển nhiên là không dành cho một đứa mới bước vào kỳ luyện khí như cậu có thể dùng. Trang Thiển trong lòng nói thầm linh nhũ, rất nhanh, trên tay cậu liền xuất hiện một cái bình chứa đầy chất lỏng màu xanh trong, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy hoa mắt, tinh thần lực lại cạn kiệt.
Trang Thiển nhíu nhíu mày, liền uống một ngụm linh nhũ trong bình, linh khí dồi dào theo miệng tiến vào, mang đến một trận cảm giác lạnh lẽo, rất nhanh thấm vào tứ chi trăm hài, Trang Thiển cảm thấy trong đầu thoải mái hơn một chút. Cậu bất đắc dĩ nhấp nhấp khóa môi mỏng ươn ướt nước linh nhũ, cầm linh nhũ cùng bình trà rời khỏi không gian.
Trong phòng có một cái ấm nước điện nhỏ, bên cạnh là cái giá bằng gỗ, trên đó đặt các lon lá trà nhiều loại. Trang Thiển quấn quýt nhìn nhìn linh nhũ, quyết đoán lựa chọn làm nóng….. Đợi đến khi nấu nước nóng linh nhũ xong rót vào bình trà, Trang Thiển cảm nhận được linh khí trong phòng dư thừa trong phòng không chỉ gấp mười lần, một cỗ mùi trà xanh thơm ngát phiêu tán bay lên, so với những lúc bình thường còn thơm hơn.
Rất nhanh cậu mang theo ấm trà ngon đã pha tốt cùng mấy cái gối lần nữa tiến vào không gian.
Gối ôm mềm mại, đặt phía sau lưng thật thoải mái, bộ trà cụ màu xanh được phủ lên không biết là loài hoa nào, nhưng đối với hội họa cũng biết sơ sơ, Trang Thiển cũng có thể cảm nhận được ý cảnh mờ ảo của bộ đồ trà sứ này.
Đầu tiên, cậu mở ra một quyển sách, chậm rãi tỉ mỉ nghiên cứu, phỏng chừng xem xong thì tinh thần lực cũng khôi phục ít nhiều, lúc đó có thể xem ngọc giản.
Ngay từ đầu, Trang Thiển xem sách đã vô cùng thích, sách lật từ tốn mang theo mùi mặc hương (mùi mực ấy), ngẫu nhiên nhấp một ngụm linh trà, làm cho linh khí tự động luyện hóa trong cơ thể. Dần dần, cậu vùi đầu vào quyển sách ấy, chén trà bị đặt trên bàn con, thật lâu cũng chưa chạm qua, bất quá nó dường như có chức năng tự động giữ nhiệt, khói trắng lượn lờ trên miệng chén hòa cùng hơi nóng từ bình trà bay lên, chậm rãi tiêu tán…..
Trang Thiển tìm được công pháp thích hợp cùng phối phương thuốc trợ giúp tu luyện khi tắm, những cái này đều là dành cho Trang Triệt và anh em Cố gia, bởi vì tu chân công pháp có thuộc tính khác biệt, chỉ có thích hợp nhất mới là tốt nhất, cho nên trước lúc dị năng thức tỉnh, chỉ có thể ủy khuất họ đặt nền móng thôi.
Chờ đến khi cậu buông sách, xoa xoa cái cổ, lấy di động ra, thời gian hiện rõ đã rạng sáng 3 giờ rưỡi rồi. Trang Thiển cảm thấy dị thường mệt mỏi, chỉ muốn ngay lập tức ngủ một giấc, cậu cầm lấy ly trà ở một bên còn ấm, một hơi uống hết, linh khí mát lạnh mà sảng khoái làm cho cậu tốt hơn một chút. Sự thật thì, tinh thần lực của Trang Thiển đã sớm khôi phục, linh khí duy trì vận chuyển trong cơ thể cậu, nhưng tâm linh cậu thì đang mệt mỏi, một lần suy tư quá nhiều chuyện lặt vặt này nọ, làm cho cậu muốn kiệt sức.
Trang Thiển cầm lấy khối ngọc cấm chế, chơi một chút, khối ngọc khéo léo trong tay đảo lộn hai vòng, rồi bị thả lại trên bàn. Có đôi khi kết quả không đạt được, kế hoạch chậm chạp tiến tới cũng sẽ có hiệu quả hơn, Trang Thiển quyết định ngày mai lại nghiên cứu tiếp. (ý là từ từ làm, tuy chưa có kết quả nhưng từ tốn mà tỉ mỉ vẫn có hiệu suất hơn, ta nghĩ vậy)
Cậu từ từ đi đến phòng tắm, lần thứ hai đổ đầy nước linh nhũ vào hồ, tu luyện là một quá trình liên tục mà thong thả, căn bản chính là mỗi ngày phải kiên trì.
Trang Thiển vận chuyển công pháp, linh khí trong cơ thể lấy một loại tốc độ từ tốn mà ổn định lớn mạnh dần, mặt khác một bộ phận linh khí như trước cọ rửa từng tế bào của cậu, cường hóa thân thể cậu. Trang Thiển ngồi ở giữa hồ, quanh thân sương trắng lượn lờ, lại có một ít tạp chất bị bài trừ ra, rất nhanh bị linh nhũ rửa sạch.
Đợi đến khi Trang Thiển đem linh lực đang vận chuyển thu hồi đến đan điền, cậu cảm giác bản thân vậy mà tự nhiên tiến vào luyện khí tầng hai.
Liền dùng một chút nước tắm xanh biếc tẩy rửa, Trang Thiển xuất hiện trong phòng. Trong phòng một mảnh tối đen, mặc vào quần áo liền ngủ. Thân thể được tẩy sạch sẽ đến thoải mái nhưng tinh thần thì lại mệt mỏi vô cùng, vì thế cậu đánh một giấc siêu tốt.
Trang Thiển đến mười giờ mới chậm rãi từ từ rời giường chỉnh đốn bản thân, anh trai không ở nhà, cậu định bụng sẽ tùy tiện ăn cái gì đó.
Đi xuống lầu, liền nhìn thấy Cố Thần ngồi gần cửa sổ sát đất trong phòng khách, hơn thân nữa thân mình đều hãm vào bên trong ghế, trong tay cầm một quyển sách, phía sau hắn, cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ, vải dệt mỏng màu lam nhạt thỉnh thoảng phất lên, phất phới lay động như cuộn sóng, sau đó lại thong thả hạ xuống. Tia nắng màu vàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Trang Thiển có chút ngây người, Cố Thần tựa hồ cảm nhận được gì đó, nâng đầu lên nhìn qua, lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhiều thì có vẻ quá mức nhiệt tình, ít thì ngược lại có chút không tự nhiên…. Trang Thiển nhận ra mặt mình có chút nóng lên.
Đem sách để lên cái rổ mây đặt gần ghế dựa, Cố Thần đứng lên, mang theo nụ cười bước đến, đứng trước mặt Trang Thiển. Trang Thiển đứng trên bậc thang, cách mặt đất còn còn hai bậc, như thế lại vừa vặn so với Cố Thần cao hơn nửa cái đầu, Cố Thần hơi hơi ngẩn đầu, hình thành một khoảng cách đầy mờ ám, Trang Thiển cảm thấy nếu chính mình cúi đầu xuống, liền vừa khéo có thể hôn Cố Thần….
“Mộc Mộc.” Tiếng gọi của Cố Thần khiến Trang Thiển đang ngẩn người nhìn chằm chằm môi hắn trở về.
Trang Thiển lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong mắt Cố Thần đầy ý cười giảo hoạt, nhiệt độ vừa giảm bớt giờ lại tăng lên, cậu trừng mắt nhìn, thần trí thoáng dịu đi: “Sao cậu lại ở nhà tôi?”
Cố Thần nhún nhún vai: “Trang đại ca cho anh vào mà.”
Trang Thiển chọn mi tỏ vẻ hoài nghi.
“Thật mà, có điều, Mộc Mộc nè, vì an ủi anh bị Trang đại ca tổn thương linh hồn, em đi ra ngoài với anh đi. Thành thị vài năm này đã biến hóa nhanh như vậy, anh lại vừa về nước cái gì cũng đều không quen.” Cố Thần vừa cười vừa nhìn Trang Thiển.
Nói thật, góc độ này kỳ thực cũng không tồi chút nào. Từ phía trên mà nhìn xuống Cố Thần, diện mạo hắn anh tuấn lại lộ ra mấy phần nhu hòa, đặt biệt là lúc hắn giương mắt cười, độ cong của ánh mắt cùng khóe miệng đều có vẻ ôn nhu cùng tinh tế, ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười ôn hòa, giống như một hồ nước gợn sóng, và những gợn sóng đó trực tiếp lay động trong lòng Trang Thiển. Trước khi đại não cậu có phản ứng, theo bản năng liền trả lời: “Được.” (Thiển nhi, mặc dù ta bik chk cưng đẹp nhưng kh cần nhìn đắm đuối rồi khen không dứt miệng như vậy)
“Vậy chúng ta đi ăn chút gì lót dạ đi, anh đã mua cháo hải sản bên ngoài này, trước ăn một chút cho chắc bụng, một lúc nữa anh mời em ăn cơm trưa luôn.” Cố Thần tự nhiên dắt tay Trang Thiển, kéo cậu đi đến nhà ăn.
Phục hồi lại tinh thần, trong lòng Trang Thiển yên lặng phỉ nhổ bản thân, vì sắc mà mê mẩn, thần hồn điên đảo…. Vốn quyết định ban ngày nghiên cứu khối ngọc. Trang Thiển nhìn chằm chằm dáng lưng của Cố Thần, cảm thụ ấm áp trong tay, trong lòng bắt đầu rối rắm, rốt cuộc muốn ra ngoài hay không đây?
……….
Vì thế, nửa tiếng sau, Trang Thiển ngồi trên xe Cố Thần, chống cái trán, hít một hơi, vì sắc ngu người a…….
Cố Thần buồn cười nhìn vẻ mặt u ám của Trang Thiển, đưa tay xoa xoa mái tóc nâu nhạt mềm nhẹ của cậu: “Làm sao vậy?”
Trang Thiển bắt lấy tay của Cố Thần, tức giận lấy xuống, nghiên đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không có gì.”
Cố Thần không thèm để ý tiếp tục cười xoa xoa tóc cậu: “Mộc Mộc, không phải muốn xem anh biểu hiện sao, nhưng phải cho cơ hội mới tốt chứ.”
Cơ hồ ngay lập tức nhớ đến những lời đã nói với Cố Thần ở sân bay, bên tai Trang Thiển hơi hơi phiếm hồng. Cậu nhìn bộ dáng chuyên chú của Cố Thần, đột nhiên nhận ra như vậy cũng không có gì không tốt, cậu trọng sinh là để quý trọng những người mà mình quan tâm chứ không phải vì tạo thành tựu hoặc cứu vớt cái gì, cậu vì sao lại vội vàng vạch ra kế hoạch gì đó chứ, làm lãng phí thời gian bên nhau? Trang Thiển không tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mân môi, gợi lên một nụ cười: “Đương nhiên, tôi chờ biểu hiện của anh.”
Trang Thiển trời sinh vốn đã đẹp rồi, bình thường thoạt nhìn thì trong sáng không gì sánh được, nhưng hiện tại cậu hơi hơi quay đầu đi, mái tóc màu trà mềm mại vừa mới bị xoa có chút hỗn độn, mí mắt nửa khép lại, lông mi dài mỏng khẽ hạ che đi dao động đang lưu chuyển trong con mắt màu hổ phách, cố tình lại toát ra một sự hấp dẫn. Cố Thần sửng sốt một lúc, nhìn chằm chằm Trang Thiển câu lên khóe môi mỏng hồi lâu, thẳng đến khi Trang Thiển bắt đầu có chút không được tự nhiên cứng nhắc, mới khẽ cười khởi động ô tô.
Lời editor: bây giờ đôi trẻ đã “tình trong như đã mà mặt ngoài còn e” (thật ra chỉ có Thiển nhi), ta xin đổi xưng hô luôn đi, chứ nhức đầu lắm, chẳng nhẽ Thần ca gọi [anh- em] còn Thiển nhi thì [tôi- cậu] cái này nghe mà muốn nổ óc, đã tiến tới giai đoạn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi rồi còn gì, thế là đành chuyển sang xưng hô như sau: Thần ca [anh - em], Thiển nhi [tôi - anh] như mấy cặp còn đang ngượng ngùng vậy đi. Thiệt mệt não mà! Xin lỗi là tám nhảm quá nhiều.