Một con tang thi cấu xé thân hình của dị năng giả, chậm rãi tước đi máu thịt của hắn.
Con tang thi mặc một chiếc quần bò lưng thấp màu tối, trên thân là chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chân mang đôi giầy da, đáng tiếc toàn bộ đều thấm máu, nhìn không ra bộ dạng thực sự. Tang thi ăn thực chậm, tựa hồ so với đàn tang thi nhiều hơn một tia tao nhã, nếu có người nhìn thấy, sẽ sợ hãi than, con tang thi này động tác có chút tiêu chuẩn của lễ nghi lúc dùng cơm.
Tang thi cúi đầu, vươn tay ra, ngón tay thon dài tinh tế, móng tay rất dài, làn da xanh trắng dính đầy máu đỏ tươi, chậm rãi chảy xuống dưới, vô cùng yêu dị.
Tang thi từ trong đầu dị năng giả lấy ra một một khối tinh thạch, màu trắng ngà, đầu tang thi khẽ nghiêng, đồ vật này ăn rất ngon, so với những thức ăn khác đều ngon hơn.
Nó yên lặng cẩn thận ăn khối tinh hạch đó, sau đó chậm rãi rời đi. Lúc sau, bên trong tòa nhà trào ra một lượng lớn tang thi, bắt đầu nhấm nháp thức ăn là nửa người của dị năng giả kia trên mặt đất.
C thị, khu an toàn.
Trịnh Vũ Văn ra khỏi cửa, hít sâu một hơi. Hiện tại y đã là dị năng giả cấp hai, ngày hôm qua mới mang theo tiểu đội đi làm nhiệm vụ, hôm nay là cuối tuần bọn họ được nghỉ ngơi.
Y đến khu an toàn này đã được vài ngày, bọn họ thu nhận một ít người cũng hy sinh một số người. Cuối cùng cũng đến được khu an toàn, lúc đầu bọn y cùng nhau có bốn người, giờ chỉ còn lại có ba.
Y dọc theo đường chậm rãi đi tới, đến trước bức tường thành khu an toàn, nơi này có rất nhiều người đang công tác bên trong tường thành, một lần lại một lần. Mỗi ngày lao động cũng chỉ có thể đổi lấy một khối bánh khô khốc cùng một chén cháo tìm không ra đến một hạt gạo (ta thề là ta chém). Y hít một hơi, mạt thế quả nhiên là tàn phá con người, người nơi này, có lẽ vào bốn tháng trước còn ở tại văn phòng hưởng thụ điều hòa, hiện giờ lại ngay cả một nông dân canh điền cũng không bằng.
Đột nhiên phía trước truyền đến một trận xôn xao, y không khỏi tò mò đi qua.
Y nhìn thấy một đứa nhỏ gầy gò vàng vọt được một cô gái chắn ở phía sau, cô gái thì đang đối diện với một phụ nữ trung niên, Cô gái đưa lưng về phía Trịnh Vũ Văn, y chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của cô.
Phụ nữ trung niên sắc mặt tiền tụy vàng vọt, không yên nhìn cô gái, đôi mắt chứa sự hung ác, la hét: “Nó là con tao, làm việc để sống sót thì đã sao?”
Thấy được cô ta lúc trước sống không tồi, từ mái tóc khô vàng hỗn độn có thể thấy được bóng dáng của người tri thức, tuy đã qua không ít ngày sống sót, cũng không hủy diệt hết được bóng dáng trong quá khứ, phỏng chừng trước kia là một nhân viên thanh nhàn làm trong văn phòng.
Cô gái đĩnh đạc đối mặt, thanh âm thanh thúy động lòng người, rõ ràng mềm mại lại ẩn chứa sự kiên cường: “Nó mới có năm tuổi! Chị muốn hại chết nó à.”
Nháo một hồi, Trịnh Vũ Văn đã hiểu hết tình huống, kia là người mẹ mang theo đứa con đến tường thành làm công nhân, thằng bé khóc không chịu, người phụ nữ tát nó một bạt tai, đứa nhỏ đành phải uất ức làm việc. Cô gái không đành lòng nhìn đứa nhỏ như vậy bị ép buộc, ngăn cảm người phụ nữ.
Cô gái dáng người không tính là cao, nhưng cũng không thấp. Hình dáng khá tốt, mái tóc mềm mại được thả xuống trên lưng , dưới ánh mặt trời thản nhiên nhiễm thượng một chút màu vàng. Trịnh Vũ Văn không khỏi muốn nhìn xem cô gái thiện lương này rốt cuộc là bộ dạng thế nào, có lẽ cô ấy có một khuôn mặt thiên sứ.
Y liền đi lên: “Vị a di này, chị sao lại đi ép buộc một đứa bé còn nhỏ như vậy?”
Cô gái kinh ngạc quay đầu, một nam tử đi lên đứng phía sau cô, y thực trẻ tuổi, lại cao lớn, khuôn mặt anh tuấn chính trực tràn ngập đồng tình nhìn đứa nhỏ, làm cô không khỏi sinh ra một tia hảo cảm với y.
Người phụ nữ trung niên rốt cuộc không duy trì được khuôn mặt hung hãn, hiện lên vẻ bi phẫn, vội vàng khóc lớn lên: “Cô nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Cô thì biết cái gì, ông bà nội của nó đã già cần người chăm, ba của đứa nhỏ vì cứu tôi mà bị đứt một chân, anh của nó bây giờ mất tích không rõ, cả nhà tôi chỉ hai chúng tôi có thể làm việc, một cáu bánh cũng phải cắt thành ba phần mới đủ! Cô nghĩ rằng tôi muốn ép buộc nó sao, nó là tâm can của tôi, lúc trước có cái gì cũng không để cho nó làm, nó muốn gì tôi đều cho nó, cô nghĩ tôi để nó làm việc mà không đau lòng sao? A?! Chính là nếu không làm chỉ có đói chết!!!!.....”
Người phụ nữ khóc đến thương tâm, cuối cùng đứa nhỏ cũng khóc lên, ôm cô ta không ngường kêu: “Mẹ, mẹ.”
“Thực xin lỗi, A di … Tôi…tôi không biết.” Cô gái áy náy, vỗ vai người phụ nữ, một giọt nước mắt trong suốt theo hốc mắt của cô chảy xuống.
“Đừng khóc.” Trịnh Vũ Văn cúi đầu, lấy ra tất cả lương phiếu trên người y, những đồ vật bị đào thải ở quá khứ ở khu an toàn trở thành thứ lưu thông duy nhất, “A di, này đều cho ngươi, có thể ăn được khá lâu.”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, liên tục cảm tạ hắn, tiếp nhận lương phiếu. Ở mạt thế, cốt khí (sĩ diện, nhưng để theo qt hay hơn) còn không bằng một chén nước cháo.
“Tôi gọi Thư Vũ Vi.” Cô gái bối rối, lui bước, hốc mắt còn chút phiếm hồng, nhưng khi khóc xong mắt cô càng thêm sáng ngời, vô cùng đáng yêu.
“Tôi là Trịnh Vũ Văn.” Trịnh Vũ Văn cười nói, thập phần ôn hòa. Y thật lâu cũng chưa gặp qua người vừa giàu có vừa có tinh thần phấn chấn,hoạt bát như vậy, kỳ thật cũng không có bao lâu, mạt thế chỉ mới bốn tháng nhưng y cảm thấy tựa hồ đã qua một thế kỷ.
Mỗi ngày, y đều nhìn thấy đám nữ nhân tóc tai hỗn loạn, trên mặt bẩn hề hề, vẻ mỏi mệt cùng tuyệt vọng, nhưng lại giống như có điều gì đó thúc giục họ chống đỡ để mà sống sót, chết lặng mà sống sót . Y chỉ là đồng tình những người này, cũng không tình nguyện nhìn, y nghĩ tuy là mạt thế, nhưng chỉ cần mọi người cùng nhau cố gắng, luôn có hy vọng. Tuy nhiên, những người này làm cho y cảm thấy vô cùng thất vọng.
“A, tôi từng nghe tới anh.” Thư Vũ Vi lộ ra một cái tươi cười, giống như ánh nắng sáng lạn mặt trời, “Anh là tiểu đội đội trưởng của Liệt Diễm.”
Liệt Diễm là tiểu đội do Trịnh Vũ Văn làm đội trưởng, khu an toàn cổ vũ những người sống sót tự thành lập tiểu đội, sau khi đăng ký, có thể nhận nhiệm vụ để đổi lấy vật tư – tỷ như phiếu ăn.
Trịnh Vũ Văn đối cô gái lộ ra một nụ cười thoải mái tươi sáng như ánh mắt trời, hắn kiên định nhìn về phía trước: “Này thì tính gì chứ, tôi là muốn giết thêm nhiều tang thi. Tôi tin tưởng, chỉ cần mọi người đoàn kết đứng lên, trợ giúp nhau, nhất liền có thể sống sót! ” (ta thấy ý tưởng cao cả thật, ed cái câu này đến quen lun)
Thư Vũ Vi như bị định trụ, lúc người trước mắt nói ra những lời đó xung quanh như có một vòng ánh sáng, tựa như – cứu thế chủ.
Cô cười cười, sao mình có thể nghĩ như vậy. Cô đi một vòng rồi dừng bên phải Trịnh Vũ Văn: “Anh là một người tốt, tôi tin tưởng anh.”
Khi Thư Vũ Vi di chuyển, mái tóc đen dài lướt thành vòng cung xinh đẹp, tỏa ra một mùi hương thơm, làm cho Trịnh Vũ Văn có chút say mê, y nghiêng đầu, cô gái ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cô trong suốt sạch sẽ, trên mặt vẫn mang theo tươi cười đầy hy vọng, làm y không khỏi đắc ý, mặt có chút đỏ lên.
Thư Vũ Vi cũng không có phát hiện Trịnh Vũ Văn khác thường, cô cũng nhìn về phương hướng mà Trịnh Vũ Văn nhìn vừa rồi: “Tôi cũng tin mỗi ngày sẽ dần tốt lên, tất cả mọi người đều sống sót. ”
Thanh âm của cô vẫn lương thiện dễ nghe như vậy, giống như lúc cô lấy dũng khí bảo vệ đứa nhỏ, vô cùng kiên cường. Trịnh Vũ Văn nhìn bóng dáng cô gái đến ngây dại.
Thư Vũ Vi cảm nhận người bên cạnh ngừng cước bộ, không khỏi kỳ lạ nhìn lại Trịnh Vũ Văn, thấy y đang vô cùng chăm chú nhìn mình, mặt cô đỏ lên, , đánh y một cái: “Không nên nhìn thục nữ ngẩn người, làm tôi còn cho rằng anh là người tốt.”
“A, Vậy thân sĩ đáng thương tôi đây xin Vũ Vi tiểu thư tha thứ cho. ”
“Đáng ghét.”
Người phụ nữ trung niên sắc mặt khô vàng dắt theo đứa nhỏ gầy yếu cẩn thận đi nhanh về nhà, thỉnh thoảng nhìn bốn phía xung quanh, cứ như có gì đó đang theo dõi cô ta.
“Không cần nhìn, mụ già, tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi nháo lớn một trận xong còn được một đống ưu đãi, có phải hay không nên phân chia một chút cho người khác, gia cũng đã lâu chưa được bữa ăn cơm no.”
Đột nhiên, hơn mười thanh niên lưu manh đi ra, tên cầm đầu ngậm một điếu thuốc , , rất kiêu ngạo mà nhả ra một làn khói mù, những người khác hâm mộ nhìn hắn, mạt thế mà có được một điếu thuốc cũng đã là rất khó rồi.
Người phụ nữ ôm đứa nhỏ: “Gia, cầu ngài, nhà ta mọi người sẽ đói chết, cầu ngài.”
“Thiết, không biết tốt xấu, đánh cho tao.”
Ra lệnh một tiếng, cả đám vây quanh người phụ nữ quyền đấm cước đá, ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha.
“Mẹ, mẹ! Mẹ, mẹ ơi!....”
Nghe được đứa con khóc lên, người phụ nữ thét lên chói tai, chị quỳ trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, người đầy tro bụi làm cho bộ quần áo rách nát càng như một khối vải nát: “Tôi cho ngài, đều cho ngài! Gia, ngài tha cho đứa nhỏ!”
Thanh âm của chị lớn như vậy nhưng chung quanh đều yên lặng, không ai đến giúp chị, xa xa chỉ có người đang phun một ngụm nước bọt trên mặt đất: “Xui xẻo! Bị người hưởng trước.”
Người phụ nữ run run rẩy rẩy lấy ra một sấp lương phiếu trong lòng ngực, khóc quỳ trên mặt đất dập đầu: “Gia, xin cho ta lưu lại một phần, người trong nhà tôi lâu rồi không ăn cơm.”
Tên đầu lĩnh ném điếu thuốc xuống đất, tay tiếp lấy lương phiếu: “Nhìn mày thức thời, tao sẽ không đánh con mày, bất quá phải trừng phạt mày vừa rồi không nghe lời của gia, Tiểu Hoàng, phạt ả bốn cái tát.”
Lập tức có người tiến lên cho người phụ nữ bốn cái tát thật mạnh, khuôn mặt vàng vọt hiện lên chút huyết sắc, đáng tiếc, chỉ đầy là dấu tát của bàn tay to lớn.
Nữ nhân mang ơn đi trên mặt đất nói lời cảm tạ, hèn mọn mà ôm đứa nhỏ, nước mắt chảy từ hốc mắt sung đỏ, đem tro bụi biến thành màu bùn.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, con gái của Thư thì trưởng thật đúng là một con ngốc.” Đầu lĩnh xòe lương phiếu ra đếm.
“Bất quá nhỏ đó nhìn cũng ngon”.(ta chém)
“Nếu không vì cha cô ta, chúng ta sớm hay muộn cũng nếm thử tư vị của cô ả, vừa thấy chính là rất hảo ngoạn.”
“Thiết, thằng dị năng giả kia chính là vận khí tốt, nhìn thì cũng không thông minh gì.”
“Rõ như ban ngày, không phải quang minh chính đại dâng lương phiếu cho chúng ta sao? Haha.”
………
Một đám cười đi xa, người phụ nữ lung tung lau khô nước mắt, vài vết bẩn đen dính ở trên mặt. Chị cẩn thận nhặt lương phiếu từ mặt đất lên, như nhặt bảo vật trân quý, sau đó ôm chặt đứa con, tập tễnh hướng nhà mình mà đi, ánh mắt chị hỗn loạn sự u ám, tựa như một người già. Có ai biết, trong quá khứ chị là một nhân viên công vụ, vẫn còn chưa đến bốn mươi?
“Thư thị trưởng, mời ngài dùng cơm.” Có người cung kính đem đồ ăn đặt trước mặt Thư thị trưởng, hắn đã sớm không phải thị trưởng, nhưng lại thích người khác gọi mình như vậy. Nhạc phụ hắn ở quân khu có thực quyền, chỉ cần hắn ngoan ngoãn không gây sự, chỉ bằng lão già đó đối cháu gái mình sủng ái, hắn hoàn toàn có thể vô ưu vô lo. Còn con gái của lão ta đã biến thành tang thi, vì không để lão nhớ thương con, hắn chỉ sợ trong một đoạn thời gian không thể gần nữ sắc.
Trước mắt là một chén cơm trắng, mấy khối thịt kho tàu, bánh màu thầu cùng một ít rau trộn, ở tận thế đã là xa xỉ.
“Ba ba!” Thư Vũ Vi vui vẻ vào nhà, trên mặt mang theo một tia ửng đỏ.
Thư thị trưởng khó được lộ ra một nụ cười thật tình: “Vi Vi, gặp chuyện tốt gì à?”
“Ba ba, ta có người mình thích rồi!”
…………
Ban đêm, người phụ nữ cẩn thận mát xa chân cho chồng, tuy đã bị cắt, nhưng cũng may không teo cơ, bằng không sẽ phân hủy.
“Sáng nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ba mẹ đã ngủ, em nói cho anh biết đi.” Nam nhân đau lòng nhìn vợ mình, năm tháng trước cô ấy còn vì một bộ áo ba ngàn cùng mình cãi nhau, hiện tại lại như già đi hai mươi tuổi.
Người phụ nữ cẩn thận nhìn bốn phía, đứa con đã ngủ, hai người già cũng đã lớn tuổi, đây là một phòng ở rất nhỏ, lại chứa năm người, ngay cả nơi đặt chân còn không có. Trong phòng cũng không có đèn, chỉ có ánh trăng. Chị trộm sờ sờ trong quần lấy ra tấm vé ăn, đây là chị đã giấu đi, chỉ còn một ít, nếu còn quá nhiều một lần không dùng hết nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nam nhân trung niên sửng sốt một chút, tựa hồ như hiểu ra, đưa tay vuốt ve khuôn mặt sung đỏ của nữ nhân, cẩn thận như đối đãi một thứ đồ sứ dễ vỡ, không chút để ý đến sắc mặt khôn vàng cùng ánh mắt ảm đạm của chị, tựa như chị vẫn là người phụ nữ được bảo dưỡng tốt: “Ai, khổ cho em, nếu chân của anh không…”
“Nói bậy, nếu không em đã sớm chết.” Người phụ nữ trừng mắt nhìn nam nhân một cái, cúi đầu tiếp tục mát xa cho chồng, bất quá khuôn mặt đo đỏ dường như tốt hơn rất nhiều.