Bởi vì cuối đông đầu xuân, cho dù phương nam, bầu trời tối đen cũng là tương đối sớm; chỉ trong chốc lát, khắp đất trời đều mau chóng tối lại, cành lá trong rừng cây rậm rạp theo gió nhẹ nhàng lay động, mờ mờ ảo ảo, khiến cho cảnh vật ban đêm nơi đập chứa nước có chút âm u.
Bỗng dưng, một trận gió thổi qua, mang theo rét lạnh đặc biệt của đầu xuân, trong nhất thời cành lá xôn xao, Trang Thiển ngồi tu luyện trong Mặc Huyền điện chậm rãi mở mắt.
“Sao thế?” Cố Thần hỏi.
Trang Thiển đánh ra hai đạo phát quyết, bọn họ hệt như trực tiếp ngồi trong đập nước, cảnh sắc chung quanh hiện ra toàn bộ trước mặt họ. Trên thực tế, bọn họ vẫn ở trong không gian nhẫn. Đem đen mịt mù đối lập phòng ốc sáng sủa bên trong, Trang Thiển cẩn thận nhìn quét cây nhỏ cách đó không xa, cảm thấy dường như có bóng đen thoáng qua, nhưng lại chẳng mấy chân thật, bởi vì cây cối theo gió đung đưa nên cái bóng tối tăm trên mặt đất cũng lay động theo.
“Trận pháp của em bị người chạm rất khẽ, rất nhẹ.” Trang Thiển giải thích.
Bọn họ vốn chuẩn bị dùng thiết bị giám sát trông coi tình huống, tùy tiện khống chế mất con chim sẻ thập phần đơn giản, cứ giống như khi điều tra tang thi xà là được. Nhưng không nghĩ tới, chẳng có vệ tinh tầm xa điều khiển thì cũng méo sử dụng được, tựa hồ có người ở trong khu vực to bự này đan một cái lưới lớn, ngăn cản toàn bộ mọi tín hiệu không cho phép truyền bá.
Do đó Trang Thiển cùng Cố Thần đành phải đừ người ở trong nhẫn, chờ trời sáng, hơn nữa chung quanh thiết lập rất nhiều trận pháp. Vừa rồi, Trang Thiển lập tức cảm nhận được trận pháp bị động chạm nhẹ nhàng.
Cố Thần nhướn mày, cũng bắt đầu quan sát tứ phương.
Ngày mùa này luôn mau tối, chỉ chốc lát thế thôi, tầm mắt liền vì bóng tối mà càng thêm mơ hồ. Hai người vận chuyển nguyên lực tới mắt, nhất thời từng cành cây ngọn cỏ đều thấy mồn một, Trang Thiển thậm chí còn có thể quan sát quỹ tích rung động của một chiếc lá.
Nhưng chỉ vậy thôi, chớ hai người gì cũng không thấy.
“Trận pháp anh bố trí không có phản ứng.” Cố Thần trầm tư, “Hẳn không phải tuần tra, tuần tra thì đâu cần trốn tránh….”
“Chờ chút.” Lời còn chưa dứt Trang Thiển chợt nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa cùng thanh âm nói chuyện.
Nguyên lực nơi đôi mắt còn chưa tán đi, năng lượng tự động vận chuyển trong cơ thể, bởi vậy thật dễ dàng nhìn thấy mấy con tang thi kết nhóm đang đi tới, ánh mắt đỏ sậm trong đem đen lóe lên ánh sáng yêu dị, cực kỳ nổi bật.
“May là hôm nay tuần tra.” Một tiếng nói vui mừng.
“Chớ sao, Tiểu Chu đi canh cửa, cái không khí đó, chậc chậc.” Một con tang thi diện mạo bình thường vui sướng khi có kẻ gặp họa vỗ vỗ ngực, trên khuôn mặt xanh trắng không có biểu tình gì.
Một con tang thi khác mặt cũng chả có chút biểu tình sấn qua, nhiều chuyện nói: “Mày nói coi Tần đại ca muốn tìm người nào, phái tang thi triều vậy mà còn chưa tìm ra nha.”
“Nghe nói là dị năng giả!” Tên đầu tiên nói chuyện một bên dòm ngó chung quanh một nên không để tâm đáp, gương mặt xanh trắng dưới ánh trăng thập phần quỷ dị.
Một con tang thi vốn chỉ nhìn bốn hướng nhào tới, ngữ khí có hơi hoài nghi: “Không phải chỉ là dị năng giả thôi à?”
Con tang thi thứ hai nói chuyện xua xua tay, ngôn ngữ tay chân hào phóng cùng với khuôn mặt đơ đơ thiệt không ăn rơ chút nào: “Mà thì biết méo gì, là dị năng giả có thể trốn thoát khỏi tang thi triều đó, ngẫm lại rất không phải lắm, như mày nè, mới là tang thi cấp ba!”
“Méo, mày cũng không phải cấp ba chắc!”
Hẳn là một tiểu đội tuần tra, tổng cộng có năm con tang thi trí tuệ, phía sau có mười con tang thi cấp hai đi theo, dưới sự khống chế của đồng loại cấp cao thì phi thường im lặng.
Có lẽ là yên tâm với trị an trong căn cứ, bốn con tang thi cấp ba đi sau cứ đều đều tám chuyện, đối với việc thăm dò bốn phía tùy tiện thờ ơ qua loa. Bất quá tang thi đầu lĩnh cấp bốn đỉnh phong không xen mồm, trên tay cầm theo đồ vật như la bàn, chẳng chút lười biếng.
“Câm miệng.” Tang thi cấp bốn cầm đầu thản nhiên mở miệng, bốn con tang thi cấp ba phía sau lập tức im bặt.
Trầm mặt đi tới vài bước, một tên trong đó bước nhanh hơn, đi tới sau lưng tang thi cấp bốn, trên mặt không có biểu hiện nào, ngữ khí lại tùy ý vô cùng: “Được rồi, đừng nghiêm túc thế chứ, chỗ này mỗi ngày đều tuần tra cũng có thấy ai đâu nào.”
Tang thi cấp bốn không phản ứng, tựa hồ không có bất mãn gì cả, dường như cam chịu lời của tang thi cấp ba, có lẽ gã nghiêm túc quá nên phức tạp nhiệm vụ lên mà thôi.
Thấy tang thi đầu lĩnh không đáp lại, một con tang thi khác lá gan cũng tăng không ít: “Phải đó, nói đâu chừng nơi này chẳng có người tồn tại.”
………..
So với Trang Thiển cùng Cố Thần sơ kỳ Kim Đan mà nói, những tang thi này cực kỳ yếu, mạt thế bắt đầu đã lâu, bọn nó có lẽ cũng chỉ vừa khôi phục ý thức. Trang Thiển nhìn mấy con tang thi đi tụm lại với nhau, thỉnh thoảng bàn tán đôi câu, động tác tự nhiên, cùng đám tang thi cấp hai cứng còng đi theo đằng sau hình thành đối lập chói mắt. Trừ khuôn mặt không có biểu cảm, đồng tử đỏ máu cùng với màu da xám trắng, nhấc tay nhấc chân của bọn nó không khác mấy với con người trước mạt thế.
Kỳ thật đại đa số tang thi sau khi khôi phục ký ức mong muốn bất quá cũng chỉ một phần cuộc sống bình thường mà thôi, bọn nó chẳng có thực lực mạnh mẽ, chả có dã tâm, trước mạt thế chế độ và quy tắc của bọn nó đều là kiếm miếng ăn, sau mạt thế lại cũng chẳng nghĩ ra muốn làm cái gì. Giống như tiểu đội tuần tra trước mắt, thoạt nhìn chỉ như đội bảo an tiểu khu kết nhóm thôi. Nhưng cho dù là thế, khi đối mặt với nhân loại, ở thời điểm trước đó của họ, những tang thi này cũng chẳng chút lưu tình sử dụng móng vuốt cùng răng nanh bén nhọn của mình, xé kẻ địch thành mảnh nhỏ, mâu thuẫn đến vậy, mà chẳng trách được.
“Mộc Mộc?” Cố Thần hỏi.
Trang Thiển cố ý vận chuyển pháp quyết, nguyên lực bên trong gân mạch vận chuyển như bay, trong lòng càng thêm bình tĩnh và kiên định, cậu trấn an Cố Thần đang lo âu: “Không sau đâu mà.” Chỉ là có thêm nhiều nhận thức về quan hệ giữa nhân loại cùng tang thi thôi.
Tiểu đội tang thi chuyển một vòng, dần dần đi xa, la bàn trong tay tang thi cấp bốn trước sau như một chẳng có phản ứng.
Đợi 15 phút sau khi tiểu đội tuần tra rời khỏi, Trang Thiển cảm nhận được thứ gì đó như có như không dao động va chạm vào trận pháp cậu bày ra.
“Xem ra người tới rất quen thuộc với căn cứ N thị, ít nhất biết rõ quy luật tuần tra.” Cố Thần nghĩ nghĩ, ánh mắt hướng về phía trận pháp Trang Thiển thiết hạ, nơi đó bóng cây rậm rạp, khe khẽ đong đưa trong màn đêm, nhưng biên độ lắc lư chung quy vẫn chậm hơn một chút so với bóng ở những nơi khác, thiệt ra cái chênh lệch micromet đó là do dùng nguyên lực ngưng tụ vào hai mắt mới dòm được.
Trang Thiển gật đầu: “Hơn nữa dùng truyền thừa chi vật ẩn núp, có lẽ đặc biệt nhằm vào cái la bàn nọ.”
Cố Thần phát giác bóng dáng chớp lên càng thêm chậm rãi, cẩn thận quan sát là có thể phát hiện một hình dáng mơ hồ trong mảng tối tĩnh mịch: “Xem ra truyền thừa chi vật của gã chỉ sử dụng trong phạm vi hạn chế.” Nếu không phải năng lượng không đủ thì là thời gian không đủ, ít nhất sau khi trốn khỏi giờ tuần tra thì lập tức liền yếu đi.
Qủa nhiên, chỉ một chốc, nơi cái cây xa xa hiện ra một bóng người.
Đó là một tang thi nam cấp năm, dáng dấp hạng trung, dáng người gầu yếu nội liễm, mặc đồ đen ẩn trong bóng tối, tựa như hòa cùng một thể với màn đêm. Trang Thiển từng nhìn thấy Diệp Cảnh Trình ẩn núp, hoàn mỹ mười phần, con tang thi cấp năm trước mắt này cũng không kém mấy.
Tang thi cấp năm cẩn trọng nhìn quanh quất, bóng lá cây loang lổ trên khuôn mặt tái nhợt của nó, thi thoảng ánh trăng chiếu vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, trong bóng đem toát lên không khí vi diệu.
Trang Thiển cùng Cố Thần liếc mắt ngó nhau, Cố Thần phỏng đoán: “M thị.”
Trang Thiển đồng ý: “Ừ, muốn đuổi theo không?”
Tang thi cấp năm lúc này đã biến mất tại chỗ, điều chỉnh tư thế biến hóa theo gió cùng trăng, rất nhanh liền lặng yên không tiền động cách rừng cây thiệt xa, hướng về khu an toàn.
Cố Thần ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, bọn họ không am hiểu ẩn thân, hơn nữa tang thi rất mẫn cảm với nhân loại. Hơn nữa ban đêm ma lực hoạt động sôi nổi, tang thi so với ban ngày càng thêm phấn khích, bọn họ không nên đánh rắn động cỏ vẫn tốt hơn.
“Anh cảm thấy hắn sẽ trở lại.” Cố Thần nói, trừ việc khu an toàn dựa vào đập chứa nước, những nơi khác toàn bộ đề thiết lập có quan hệ móc nối còn có tuần tra, đây là con đường dễ nhất rồi.
Trang Thiển nhíu mày: “Chẳng lẽ nơi này không ai nghĩ tới nên gia tăng chút đề phòng sao?” Ở dưới tình huống này, người có chút đầu óc đều sẽ vòng quanh đập nước, tại sao chẳng ai gia tăng phòng ngự chỗ đập nước.
Cố Thần lắc lắc đầu: “Có lẽ có phòng ngự nào đó mà chúng ta không biết tới, dù sao chúng ta cũng đi xuống từ không trung.”
“Ừ, từ từ quan sát.” Trang Thiển lưu lại một tia tinh thần lực trông coi cấm chế trận pháp, tiến vào trạng thái tu luyện.
Cố Thần một bên cũng lưu ý cấm chế hắn thiết lập, ngồi đối diện Trang Thiển bắt đầu tu luyện; từ sau khi song tu, cho dù ngồi tu luyện thế này thôi, lực lượng bọn họ cũng sẽ dung hòa quấn lấy nhau, thúc đẩy hỗ trợ.
Ngồi một cái là tới hơn nửa đêm, trên đường đã có lượt tuần tra, thời gian có thể nói là chẳng có quy luật gì, phỏng chừng cũng là vì không bị bắt được kẽ hở, nên thời hạn tuần tra có hơi đặc biệt. Mà trong ba lượt này, có hai lần đều là tiểu đội tang thi cấp bốn dẫn theo tang thi cấp ba, còn một lần cũng là mấy con tang thi cấp bốn đi cùng nhau.
Đợi đến đội tuần tra thứ ba đi xa xa, ánh mắt Cố Thần ra hiệu cho Trang Thiển dòm bên trái.
Cấm chế thì Trang Thiển và Cố Thần mỗi người phụ trách một bên, lần dao động cấm chế này là bên hướng Cố Thần phụ trách. Lúc này cũng khoảng ba giờ sáng, sắc trời vừa mới vượt qua thời khắc u tối nhất, nhưng vẫn còn tù mù, vẫn là rừng cây rậm rạp, trong bóng cây nhoáng lên chậm rãi hiện ra một thân ảnh.
Lý Giai Văn cẩn thận dựa vào thân cây, chờ đợi hiệu lực của truyền thừa chi vật trôi qua, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ hôm nay vẫn hoàn thành hoàn mỹ như trước.
Đợi tới khi gã thấy rõ bóng mình trên mặt đất, gã mới đứng thẳng dậy, hơi điều chỉnh lại tư thế, lặng lẽ thả lỏng thần kinh cùng cơ thể đã căng chặt cả đêm. Bỗng dưng, gã thình lình cứng còng đơ người, chuẩn bị vọt xoay người, ngay trong nháy mắt đó, một luồng hàn khí hướng về phía gáy gã, khiến gã phải ngưng lại hành động của mình.
Sau đó, gã nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lãnh đạm: “Cấm cử động.”
Lý Giai Văn cảm thấy trái tim vừa khôi phục nhịp đập mỏng manh của mình lúc này trở nên thiệt rõ ràng, luồng khí lạnh nọ thấu xương mang theo hơi thở giết chóc dứt khoát, gã không nghi ngờ chút nào nếu mình không làm như lời nói, thì vũ khí truyền thừa chẳng rõ là gì kia sẽ lập tức phập vào gáy mình, thẳng tới tinh hạch.
Hơn nữa…. Ngửi thấy mùi hương hấp dẫn của con người cùng hơi thở mang theo uy áp cao hơn cả tang thi cấp cao nhất, Lý Giai Văn cứng người thẳng lưng, cố gắng khiến thanh âm mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Dị năng giả?”