Dưới cái nhìn chăm chú của Trang Thiển cùng Cố Thần, Lý Giai Văn cảm thấy chút ngượng, theo bản năng giải thích: “Đây là đạo cụ không gian, hai người chắc cũng có ha!” Giải thích xong gã cảm thấy có chút giấu đầu lòi đuôi, âm thầm ảo não.
Cảm nhận dao động trập pháp nhàn nhạt quanh túi tiền, Trang Thiển bình tĩnh mở miệng: “Rất…. đặc sắc.”
Phỏng chừng là có người đạt được truyền thừa chi vật luyện khí, học xong luyện chế không gian đơn giản, nhưng dao động ngoài túi tiền của Lý Giai Văn không ổn định lắm, cái không gian này nhiều lắm cũng chỉ giữ được khoảng ba tháng, mà vậy cũng đủ rồi.
Lý Giai Văn mở cái laptop đó ra, lại lấy ra một thiết bị bắt tín hiệu đăc biệt, dọc qua dọc lại, mở ra…. QQ. (X: trang mạng chat chit nổi tiếng của Tàu = yahoo bên mình)
Cố Thần nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Lý Giai Văn lại cảm thấy có chút dọa người, nhưng gã phát huy ưu thế sắc mặt của tang thi, khuôn mặt thanh tú luôn luôn tái nhợt chẳng chút thay đổi: “Đây là phiên bản cải tiến.”
“Ừ.” Cố Thần tỏ ra đã biết.
Lý Giai Văn mở danh sách bạn tốt, tiếp đó đánh nickname tên Phồn Hoa Tựa Gấm.
Sau đó một cửa sổ nhỏ hiện ra, y như đúc giao diện của QQ, nhưng trong đó lại chỉ có một khung đăng nhập, quả nhiên là bản cải tiến.
Lý Giai Văn đánh một chuỗi mật mã, lạinhảy ra khung thứ hai, gã lại đánh vang mật mã. Trang Thiển cùng Cố Thần cũng không ngó kỹ, chỉ cảm thấy mật mã này thiệt phức tạp, chữ cái con số cứ lần lượt thay đổi, cũng khó cho Lý Giai Văn nhớ kỹ vậy.
Khi cửa sổ thứ năm hiện ra, Lý Giai Văn nhấn một cái lên vị trí cảm ứng bên dưới bàn phím, lúc này trên máy tính bắn ra một khung đối thoại, khung đối thoại song phương hệt như thời hòa bình. Xem ra máy tính cũng là cũng được cải tiến, phỏng chừng mật mã cũng có quy luật đặc biệt chứ không phải đã lập thì không đổi được, Lý Giai Văn không chút tránh né Trang Thiển và Cố Thần.
Ảnh đại diện Phồn Hoa Như Gấm đang sáng
Lý Giai Văn: Lão Đại….
Phồn Hoa Như Gấm: Ừ? Tiểu Văn tử, sao giờ cậu mới onl?
Lý Giai Văn: Tôi gặp được hai dị năng giả….
Phồn Hoa Như Gấm hình như đang ở trạng thái soạn tin, nhưng lại không có lập tức phản hồi.
Một lát sau…
Phồn Hoa Như Gấm: Thiệt trùng hợp, ta cũng gặp hai người nè ^^
Lý Giai Văn:!!!!!
Lý Giai Văn quay đầu, nhìn về phía Trang Thiển cùng Cố Thần.
Trong lòng Trang Thiển hơi cao hứng, tuy cậu tin tưởng đồng đội của mình, nhưng vẫn rất lo lắng, một hồi là có được tin tức, hiển nhiên là gấp tới không đợi kịp.
Bên kia, Phồn Hoa Như Gấm gửi tới mời chat video, Lý Giai Văn nhấn đồng ý.
Giây tiếp theo, cả màn hình liền đen thui, tiếp đó lại xuất hiện một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một cái mâm gỗ, bên trong hơn phân nửa là sỏi trắng cùng cái mịn, một nửa khác lại là nước trong, sau đó, trên tảng đá đang nằm là một con… rùa đen.
“Phồn Hoa huynh quả nhiên anh tuấn tiêu sái, khác biệt với người thường.” Cố Thần cười mở miệng, không chút nào mất tự nhiên.
Lý Giai Văn một bên che mặt thảm không nỡ dòm.
“Ha….” Bên kia video truyền tới một tiếng cười khẽ, thanh âm ôn hòa trầm thấp, rất dễ nghe, “Tôi tên Trần Như Cẩm…”
Lời còn chưa dứt, Trang Thiển liền tiếp nhận câu chuyện, ngữ khí chân thành: “Ngài Như Cẩm đây có thể miệng nói tiếng người, quả nhiên là không bình thường!”
Bên kia video một trận lặng thinh.
“Ngài Trang, ngài Cố quá khen, đây là Tiểu Huyền.” Theo tiếng nói vang lên, một bàn tay xuất hiện trong video, sờ lên mai rùa đen, tiếp đó kéo màn hình ra xa, người ngồi trước bàn liền hiện ra. Trần Như Cẩm một tay chống đầu, mỉm cười nhìn màn hình, làn da y trắng nõn, con ngươi màu đỏ lưu ly như mặt nước gợn sóng lăn tăn, ánh mắt ôn nhu vừa phải, cả người mang tới cho người khác cảm giác như tắm gió xuân.
Cố Thần nhìn thẳng Trần Như Cẩm: “Trần tiên sinh quả nhiên biết tên chúng tôi.”
“Trên thực tế, tôi cùng Diệp tiên sinh trò chuyện rất vui vẻ.” Trần Như Cẩm tay không nhàn rỗi chọt chọt, vẽ vòng trên mai rùa. Tiểu Huyền dưới tay y không chịu nỗi sự quấy rối này, chậm rì rì ló đầu ra, chậm rãi phun ra một thủy cầu run run rẩy rẩy, lắc lư từ tốn bay tới gần tay Trần Như Cẩm, sau đó trong nháy mắt tản ra biến thành hơi nước, ngưng kết thành mảng băng.
Trần Như Cẩm phất phất tay, mắt thường cũng có thể nhìn thấy một đoàn sương trắng bị quẹt đi, yên lặng thu tay lại.
Cố Thần cười nhàn nhạt: “Trần tiên sinh vận khí thiệt tốt, đây là động vật thứ ba mà tôi thấy bắt đầu tiến hóa.”
Biểm cảm Trần Như Cẩm chẳng hề đổi: “Tôi mong hai vị đây đến khu an toàn của tôi làm khách, được chứ?”
“Hồng Môn Yến?” Trang Thiển tựa tiếu phi tiếu, liếc mắt nhìn con rùa đen một cái. (X: cái tiệc này được nhắc rất nhiều rồi, miễn giải thích lại, cần thì lên Gu gồ tiểu nhân thê thụ tìm nha)
Trần Như Cẩm chân thành lắc đầu: “Đương nhiên không rồi, vì này, hai vị nói coi?” Ngón trỏ y hơi cong lại, gõ lên mai rùa, Tiểu Huyền lại phun ra một ngụm khí băng.
“Sẵn lòng vô cùng.” Trang Thiển gật đầu.
Thực lực tuyệt đối khiến bọn họ cũng tự tin tuyệt đối.
Nụ cười của Trần Như Cẩm càng thêm sâu: “Vậy tốt, tôi lập tức phái người tới đón ha?”
“Không cần, chỉ cần Trần tiên sinh không ngăn chúng tôi ở cửa là được.” Trang Thiển có ý tốt từ chối, “Miễn lãng phí thời gian.”
Trần Như Cẩm cười gật đầu: “Tốt lắm, tôi liền chuẩn bị rượu ngon mỹ thực chờ đợi hai vị, vậy trước đó hai vị có muốn nói đôi câu với Diệp tiên sinh hay không?”
“Thực tế thì,” Có Thần từ tốn mở miệng, lấy ra máy liên lạc của bọn họ, “Ngài chỉ cần giải trừ màn chắn là được, hẳn không sao nhỉ?”
Trần Như Cẩm ngừng một giây: “Hiển nhiên không vấn đề.”
Đối thoại xong xuôi, lập tức thấy Lý Giai Văn rối rắm đứng một bên.
Theo lời Trần Như Cẩm thì giải trừ màn chắn thì phải tốn khoảng ba tiếng, cho nên Trang Thiển cùng Cố Thần cũng không vội vàng liên lạc, mà chuẩn bị xuất phát.
“Anh trở về làm nhiệm vụ đi.” Cố Thần nói.
Lý Giai Văn bi phẫn: “Đưa tôi về đi chứ! QAQ”
Cố Thần im luôn, hắn quên.
Ném Lý Giai Văn tới đập chứa nước, Trang Thiển cùng Cố Thần bắt đầu luân phiên điều khiển phi kiếm bay về hướng căn cứ M thị.
Ở nơi cách căn cứ một giờ đi đường, họ dừng lại, kiểm tra hoàn cảnh rồi tiến vào Mặc Huyền điện bắt đầu tu luyện, chuẩn bị khôi phục đến trạng thái điên phong (X: cao nhất). Cho dù chỉ một phần ngàn, họ cũng không thể lơi lỏng được.
Lần tu luyện này, lập tức trôi qua nửa giờ.
Trang Thiển lấy ra một chiếc xe jeep từ trong không gian, thân xe xanh sẫm bền chắc nội liễm, sạch sẽ đến sáng choang, có thể trông rõ bộ dạng của cậu.
Hai người nhìn nhau, trực tiếp lên xe.
Một đường thẳng tiến, xe jeep chạy vào khu an toàn, Trần Như Cẩm mỉm cười nghênh đón họ, không có bất kỳ dị thường nào. Dẫu thời gian bọn họ tới so với việc chỉ lái xe thì mau hơn nhiều, xe lại chẳng có tý bụi, rõ ràng dáng vẻ được sử dụng không lâu.
Không có gọi người, Trần Như Cẩm tự thân dẫn Trang Thiển cùng Cố Thần vào tòa nhà trung tâm, mở cánh cửa gỗ ra.
Bài trí bên trong thập phần mạnh mẽ khéo léo, bàn gỗ to lớn chỗ nuôi Tiểu Huyền, rõ ràng là nơi làm việc của Trần Như Cẩm. Phòng bên có sô pha cùng bàn trà, là nơi nghỉ ngơi đãi khách.
Hiện tại, Diệp Cảnh Trình, Diệp Hi Văn đang ngồi ở đó cùng một người đàn ông đưa lưng về phía họ.
Diệp Hi Văn nhìn thấy hai người họ tiến vào, nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng, sau đó bị Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu.
“Sao rồi?” Cố Thần kéo Trang Thiển qua đó ngồi.
Diệp Cảnh Trình: “Tôi luôn nghĩ tới chỗ này, liền một đường dắt theo Tiểu Hi đi về phía khu an toàn, không có gì nguy hiểm.”
Trang Thiển gật đầu: “Có tin tức của những người khác hay không?”
“Chúng tôi vừa tới đây không lâu,mấy hôm trước còn đánh mấy trận, hôm qua mới tiến vào ở được.” Diệp Cảnh Trình có chút bất đắc dĩ, “Bất quá tôi thấy được dấu vết lưu lại của Mạnh Viễn và Úc Mộng Dao, ở rìa một con sông, họ hẳn là đang ở cùng nhau.”
“Tôi đều đã đáp ứng mở liên lạc cho mọi người, không nói tới chính sự ư?” Trần Như Cẩm ngồi xuống bên cạnh người đàn ông nọ, cười cắt đứt đoạn đối thoại không coi a ra gì của bọn họ, “Đây là Kỷ Thân, A Thân là một trong những người thành lập khu căn cứ, tuy nhiên chẳng thích quản việc gì.”
Kỳ thật khi vào cửa Cố Thần cùng Trang Thiển liền chú ý tới Kỷ Thân, bời vì người này tản ra khí chất khiến người khác chẳng tài nào lơ được. Cũng là tóc đen mắt đỏ, ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Thân cùng khuôn mặt như gọt đẽo thoạt nhìn hắn phá lệ lãnh khốc, hệt như ác ma tới từ địa ngục, tuấn mỹ lại mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng hiếu chiến.Hắn ngồi trên sô pha, một chữ chẳng thốt, sống lưng thẳng tắp cùng cánh tay tái nhợt mà chắc nịch cho thấy rõ thực lực của hắn.
“Chào anh.” Trang Thiển lên tiếng chào hỏi Kỷ Thân.
Cố Thần gật đầu với Kỷ Thân, Kỷ Thân cũng gục gặt tỏ vẻ, coi như nhận thức.
“Vậy, có lẽ chúng ta có thể đạt được một ít nhận thức chung nhỉ?” Trần Như Cẩm mở ra bắt đầu của cuộc đàm phán.