Đường Duẫn Triết cùng Diệp Hi Văn cũng nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục phối hợp công kích, bên ngoài đại khái có đến một trăm con tang thi, ba người rất nhanh đã tiêu diệt được một phần ba, những tang thi còn lại vẫn còn chậm chạp tiến đến.
Cảm thấy bọn họ hợp tác được rất tốt, Trang Thiển đột nhiên gia nhập chiến trường: “Tốt lắm, tranh thủ chưa có loạn, chúng ta đi thu thập vật tư, tốc chiến tốc thắng!”
Vì vậy mọi người nháy mắt hành động, Đường Duẫn Triết, Úc Mộng Dao, Diệp Hi Văn ba người lui đến sau chiến tuyến khôi phục thể lực, nửa năm huấn luyện quả nhiên có tác dụng.
Sắc mặt Diệp Hi Văn có chút trắng bệch, mặc dù vào thời điểm đi du lịch đã gặp qua tang thi, hơn nữa, Diệp Cảnh Trình đã nói cho cậu biết chân tướng, nhưng khi thấy nhiều máu cùng thịt vụn văng khắp nơi như vậy, cảnh tượng cổng lớn cùng mặt đất đều bị nhiễm đỏ vẫn làm cho cậu run lên nhè nhẹ, môi cũng trở nên tái đi. Cậu cắn răng, lại tới gần chiến trường, bắt đầu tính toán phóng quang cầu cho người khác, trong mắt là sự quật cường cùng kiên trì.
Úc Mộng Dao mỉm cười, đưa tay ấn lại vai cậu: “Hiện tại, em cần nghỉ ngơi, nếu thêm chút nữa thì em sẽ kiệt sức đó, em muốn ba em bị liên lụy và phải chịu trách nhiệm ư.”
Diệp Hi Văn cứng lại, tay chân vô thố mà lui về sau, “Cảm ơn.” Cậu hướng Úc Mộng Dao nhỏ giọng nói, sau đó ngồi xuống vận công khôi phục.
Nếu không có huấn luyện chuẩn bị, ngôi nhà lớn như vậy thì phải thi triển toàn bộ kỹ năng, cổng rất nhanh đã được thanh lý sạch sẽ. Hai chiếc xe việt dã quân dụng đã sớm được Trang Thiển đặt ở gara, lúc này được đưa đến, đậu trước cổng.
Mạnh Viễn, Diệp Cảnh Trình, Diệp Hi Văn, Úc Mộng Dao một chiếc; Cố Thần, Trang Thiển cùng Đường Duẫn Triết một chiếc khác, ô tô nhanh chóng khởi động. Đột nhiên, cửa biệt thự đối diện mở ra, một đôi vợ chồng trẻ đứng trước cửa, người đàn ông tinh anh vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình mang theo khẩn cầu đúng mực: “Xin mang theo chúng tôi, chúng tôi sẽ không làn cản chân.” Nói xong anh ta nâng tay, một hỏa cầu nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, bất quá khống chế nó có chút quá sức, mồ hôi mịn trên trán anh ta chảy xuống.
Trang Thiển còn chưa có trả lời, cánh cửa biệt thự bên cạnh cũng mở phanh ra, một người đàn ông trung niên, phía sau còn có người vợ nhìn rất phú thái (ám ý mấy người giàu sang sung túc), đi cạnh bên còn có ba đứa nhỏ. Dễ nhận ra là trước đó bọn họ đã bị dọa đến vỡ mật, chỉ dám núp ở cạnh cửa, nhưng thần tình đều là ngạo mạn hưng phấn. Người đàn bà trung niên đó có máu tóc uốn xoăn khéo léo gọn gàng, trên tay đeo chiếc nhẫn kim cương to lớn cùng đồng hồ sang quý, hiển nhiên động tác này bà ta đã luyện đến nhuần nhuyễn luôn rồi: “Mang theo bọn tôi, mấy người muốn gì cũng được.”
Trang Thiển tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn bọn họ, đột nhiên ném cho đôi vợ chồng trẻ một cái ba lô, bên trong có hai cây súng, một ít đạn, một trái mìn cùng một loan đao, cậu nở một nụ cười thân thiện: “Thật có lỗi, chúng tôi đầy xe rồi, nhưng mà đề nghị các người rời khỏi thành phố.”
Dứt lời, hai chiếc xe việt dã phóng nhanh rời đi.
Người đàn ông tinh anh mở ba lô ra nhìn thoáng qua, cấp tốc kéo tay bà xã mình quay về nhà, để lại một nhà năm người với sắc mặt khó coi của gã đàn ông trung niên kia chắn bên ngoài. Trong biệt thự anh ta cũng có một chiếc landrover (SUV), anh phải lập tức chuẩn bị….
Người đàn ông trung niên phẫn nộ kéo vợ con về nhà đóng cửa lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đầy lời dơ bẩn: “Mẹ kiếp, đợi thêm chút nữa sẽ có người đến cứu chúng ta thôi, đám ngu kia có mà chờ chết.”
Thật không nghĩ tới, nơi này bất quá chỉ là một khu nhà giàu thông thường mà thôi, cũng chả phải nơi mà mấy nhân vật có thực quyền, có chỗ dựa quan trọng gì hoặc người có tài đứng đầu trong một lĩnh vực nào đó ở, Mạnh Viễn chọn nơi này thật ra cũng đã qua khảo xét. Ở thời điểm mà tiền tài không còn giá trị gì nữa, tiểu khu này nhất định sẽ bị vứt bỏ.
……..
Xe việt dã quân dụng rất nhanh chạy đến đường cái, tiểu khu nằm ở một vùng xa xôi, đường sá đều được làm mới, bằng phẳng cùng thông thuận.
Cố Thần cúp điện thoại, di động của hắn cùng Trang Thiển đều là vệ tinh, bây giờ vẫn còn có thể dùng, cùng Cố Hoàn thương lượng một hồi, hắn và Trang Thiển quyết định sẽ chậm rãi chạy về B thị, lấy an toàn làm đầu. Dù sao B thị đều đã sắp xếp khá ổn rồi.
“Mộc Mộc, kế tiếp em muốn làm gì?” Cố Thần hoàn toàn xem nhẹ Đường Duẫn Triết ngồi ghế sau, cười cưng chiều.
Trang Thiển một bên chuyên tâm lái xe, một bên mở miệng nói với bộ đàm: “Mạnh Viễn, anh đối với G thị tương đối quen thuộc.”
“Chúng ta sẽ không vào nội thành, tuy vật tư bên trong nội thành rất nhiều, nhưng gần đây cũng thu góp không ít, cần chi dệt hoa trên gấm, mạo hiểm thì không đáng giá chút nào.” Mạnh Viễn từ tốn nói.
“Ừ.” Mọi người tỏ ra đồng ý.
“Đi B thị thì phải qua D thị, trên đường sẽ có một cái siêu thị thiệt lớn, một nông trường và một vườn trái cây. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có thể vơ vét một phen.” Mạnh Viễn nói ra những tư liệu tra được gần đây.
Diệp Cảnh Trình buông bản đồ trong tay, xác định lộ trình mà Mạnh Viễn đưa ra là tốt nhất.
“Mọi người lái xe đi trước, nhớ rõ không nên sử dụng quá nhiều dị năng, nên dùng súng đạn.” Thanh âm Cố Thần từ bộ đàm truyền đến, lúc này, quá đặc biệt cũng không phải chuyện gì tốt.
Xác định lộ tuyến, xe rất nhanh lên đường.
Trên đường, thỉnh thoảng có xuất hiện ô tô bị hư hỏng, có xe đụng vào hàng rào, phần đầu toàn bộ bị hỏng; có xe bị lật trên quốc lộ, nghiêng ngã rất nhiều; Còn có xe đụng nhau; thậm chí còn có tai nạn đụng xe liên hoàn. Đây là bởi vì thiên biến kia, không ít người muốn lái xe chạy trốn, có người đi được một nửa thì hôn mê bất tỉnh, kết quả thì có thể tưởng tượng rõ ràng rồi. Ngoại trừ chết ngay tại chỗ, ở một số xe, máu thịt mơ hồ, tang thi đứt tay nghiêng đầu giãy giụa.
Đương nhiên có người nhanh chóng phản ứng dừng xe; nhưng cũng có người còn chưa tỉnh lại bị thân nhân ngồi trong xe biến thành tang thi gặm cắn đến chia bảy xẻ tám (editor: vì qt nó để thất tinh bát lạc có nghĩa là rải rác thưa thớt, ed thành như trên lun cho dễ hiểu); còn có người thì tỉnh lại liền trực tiếp biến thành tang thi đang không ngừng rít gào giãy giụa trong xe, muốn đi ra ngoài. Vì thế một đường, trên cửa kính không bị nứt vỡ của một số xe tất cả đều là máu hoặc là không ngừng rung lắc, giống như sắp có gì đó sẽ chạy ra ngoài vậy.
Chỉ có một số ít người may mắn, sau khi tỉnh lại rồi tiếp tục lái xe trốn thoát, chỉ là không biết có thể sẽ chạy được đến đâu.
Xe việt dã đi một đường, nhìn thấy xác chết ngày càng nhiều, mọi người ngồi trong xe càng lúc càng trầm mặc. Diệp Hi Văn nắm thật chặt tay Diệp Cảnh Trình, biểu tình quật cường, cậu cảm thấy mạt thế so với tưởng tượng của cậu thật quá khác xa, hoặc là nói cậu không nghĩ mình sẽ phải chấp nhận những việc như vậy. Diệp Cảnh Trình dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu mềm mại của con trai mình, giọng nói đầy dịu dàng: “Tiểu Hi?”
“Không sao đâu ạ!” Tiếng Diệp Hi Văn có chút không vui, con sẽ không ngáng chân ba đâu!
Úc Mộng Dao ngồi phía trước quấn quấn tóc, trong lòng nghĩ về điều gì đó rồi nhanh chóng biến mất, hai cha con này trước đây cũng không có buồn nôn như thế đi.
Đường Duẫn Triết đem cái laptop trong tay vứt ra chỗ khác, cầm lấy bộ đàm của mình: “Tôi hát cho mọi người nghe hen? Chân trời mênh mông….” Mỗi người đều có một cái bộ đàm, có thể xem bằng tin nhắn hoặc bằng cách phát thanh hay dùng hình thức microphone, đây là hàng cao cấp mà Cố Hựu nhập trái phép từ nước ngoài về.
Giờ phút này giọng hát cậu ta từ loa phát ra, Mạnh Viễn đang lái xe vững vàng cũng phải lung lay một chút, sau đó hắn âm trầm nói: “Câm miệng.”
“Phốc.” Trang Thiển nhìn Đường Duẫn Triết đang im lặng ủy khuất qua kính chiếu hậu, không khỏi bật cười, vì thế Cố Thần khẽ liếc mắt nhìn Đường Duẫn Triết một cái, cậu ta càng lui mình nhỏ hơn.
Trang Thiển mở CD, nhạc cổ điển nhẹ nhàng du dương phát ra, không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Mặc dù lúc nãy là do mọi người đã vô thức, nhưng sự buồn bã nhàn nhạt bao phủ đội ngũ lúc nãy giờ đã không còn nữa.
Xe đi được một lúc, Diệp Cảnh Trình lấy bản đồ ra nhìn rồi mở miệng: “Sắp đến rồi?”
“Ừ.” Mạnh Viễn nhìn đường, “Còn 5 phút nữa.”
“Chuẩn bị đi.” Trang Thiển cũng thấy được bảng chỉ đường chữ màu xanh.
Xe rất nhanh đến trước một tòa nhà cao bốn tầng được xây dựng siêu lớn. WEM là một siêu thị bán lẻ tổng hợp có quy mô rất lớn, cửa hàng trải khắp cả nước, rất nổi danh, toàn bộ vật dụng này nọ, thức ăn cho đến quần áo, đồ dùng trong gia đình cho đến thiết bị điện cỡ nhỏ, đầy đủ mọi thứ. Mà nó lại cùng chung một nhà với các cửa hàng tổng hợp, chủ yếu là để phục vụ cho đám người ở vùng ngoại ô, nơi này chỉ cách biệt thự của Mạnh Viễn khoảng một tiếng đồng hồ đi xe, so với đi đến siêu thị trong thành phố vẫn gần hơn nhiều rồi, nó còn cung cấp dịch vụ giao hàng nữa, vì vật mà việc làm ăn cũng không tồi chút nào.
Tòa nhà không quá cao, nhưng diện tích lại rộng vô cùng, trước cửa siêu thị có không ít xe, đồng thời không ngừng có xe đi vào, rồi lại có chiếc đi ra. Hiển nhiên là bọn họ không phải là người đến đầu tiên rồi.
Siêu thị chỉ có hai khu ở lầu một là bán một số đồ sinh hoạt quần áo, đồ dùng giường nệm, nồi niêu thao chậu linh tinh gì đó, lầu hai thì chủ yếu là đồ ăn vặt và nước uống, còn có khu đồ sống nữa; mà nối tiếp nó chính là những cửa hàng lớn nhỏ khác, toàn bộ có bốn khu, một khu dành riêng cho nhà hàng và các quán nhỏ khác, bên trong còn có chỗ bán giầy cùng quần áo giảm giá, lầu hai là đồ trang sức, thời trang nữ cùng vàng bạc; lầu ba là thời trang nam; lầu bốn là một số cửa hàng, tỷ như nhà sách, rạp chiếu phim, nhiều nhất chính là quán cơm này nọ.
Cả bọn Trang Thiển rất nhanh đậu xe ven đường, sau khi xuống xe rồi làm một chút thủ thuật che mắt, như vậy mọi người sẽ theo bản năng mà lơ đi sự tồn tại của chiếc xe.
“Đến siêu thị trước, nhưng có lẽ bọn họ cũng không lấy được bao nhiêu vật tư đâu.” Trang Thiển xem xét một lúc, rồi quyết định phân công. Đến trước cửa siêu thị, mới phát hiện khắp nơi đều là vết máu, nhiều như vậy không biết đây là từ tang thi hay là từ xác của người chết nằm ngổn ngang trên đất nữa, có người dừng xe trước cửa rồi cảnh giác mới vào trong, cũng có người đã có đồ dùng đảm bảo nên vội vàng chạy ra ngoài, trong siêu thị hiển nhiên là náo nhiệt vô cùng.
Cả bọn Trang Thiển thoạt nhìn ăn mặc rất bình thường, nhưng giày đều là giày quân đội đã được sửa đổi, vũ khí trong tay cũng rất thường, chính là mấy cây đao, gậy gọc cùng súng ống. Nhưng như vậy là đã đủ thấy được, là một người bình thường thì trong nhà sẽ không thể có loan đao, trường đao, gậy sắt cùng súng! Hơn nữa bề ngoài cũng không tồi, cho nên không ít người chú ý đến bọn họ, có cảnh giác, có muốn đến bắt chuyện, có khinh thường, còn có người mang theo ác ý….. Bất quá là trước mắt chưa có ai tiến lên hết, một hàng người Trang Thiển cũng vui vui vẻ vẻ làm bộ như chả thấy gì, nhanh chóng hướng siêu thị đi đến.
Cửa kính siêu thị đã sớm vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, trên đó còn có một thi thể, trên mặt đất cùng trên tường đều là máu tươi.
Vừa mới bước đến gần cửa thủy tinh, chợt nghe một tiếng thét chói tai, sau đó có người vọt ra, Cố Thần theo bản năng cho một cước, đạp cái người đang hướng đến Trang Thiển phải bay ra ngoài.
Ngã sấp trên nền đất là chính một người đàn ông trung niên, trong ngực ôm một ít thức ăn. Cố Thần không dùng nhiều lực, gã ngã xuống rồi nhanh chóng bò dậy, nhặt lên thức ăn rơi vãi, rồi cũng chả quay đầu lại chạy biến.
“A!!! Tang thi!!”
“Đừng tới đây, cút đi!!!”
“Hắn bị cắn rồi!”
……
Trong siêu thị, tiếng thét chói tai cùng tiếng gào rống thay nhau không ngừng vang lên, mọi người nhìn thoáng qua, cầm vũ khí đi vào.
Ngay cửa siêu thị, hai tang thi lắc lư tấn công bất ngờ vào trong đám người, mọi người nhao nhao cả lên, trên nền đất đã có người bị cắn đến máu tươi đầm đìa cùng một tang thi đã chết. Đám người rối nùi nháo loạn, hiển nhiên là có người đột nhiên biến thành tang thi tấn công bọn họ. Còn một số người khác trong đám người lộn xộn này cố gắng công kích từ xa, tuy không nhắm chuẩn đầu cho lắm, nhưng cũng có chút hiệu quả, tỷ như trên nền đất không biết ai có vận cứt chó chém được đầu của một con, có người thét lên inh ỏi tìm nơi trốn; có người bị thương, cho nên mấy người đó ngoại trừ tránh tang thi, thì còn phải trốn luôn cả người bị thương đó, vì vậy hiện trường càng thêm rối loạn….
“Pằng Pằng”
Hai tiếng súng vang lên, tang thi liền ngã trên đất, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, trên tay Mạnh Viễn đang cầm cây súng còn đang bốc khói.
Cửa lớn ngược sáng, một hàng người Trang Thiển đứng trước cửa làm cho mọi người không tự chủ được phải nheo mắt, giật mình cảm thấy mặt trời hôm nay có chút chói quá đi…..
“Vào đi, dựa theo phân tổ lúc trước.” Trang Thiển cùng Cố Thần liếc mắt nhìn nhau, hướng bên trái mà bước.
“Ừa, mọi người tập hợp ở cửa hàng nhập khẩu trên lầu hai?” Diệp Cảnh Trình nắm chặt tay Diệp Hi Văn, phía sau có Đường Duẫn Triết đi theo, chuẩn bị bắt đầu từ gian giữa.
Mạnh Viễn xoay xoay cây súng, cùng Úc Mộng Dao đi hướng bên phải.
“Nhớ kỹ lưu lại đường sống.” Trang Thiển trầm mặc một chút, rồi vẫn mở miệng dặn dò.
Ba nhóm rất nhanh rời đi, chỉ để lại một đám người hỗn loạn tại cửa. Bọn họ đánh chết người bị thương, tranh nhau cầm lấy vật tư trên sàn, hướng cửa chạy tứ tán… Còn có người thì lặng lẽ đuổi theo nhóm của Trang Thiển, muốn chiếm một chút lợi lộc.