• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao lại nhanh như thế, ta còn nghĩ phải đến đại hội săn bắn ngươi mới bắt đầu hành động cơ"
Vương Ngọc Nhi đang ở trong nhã gian của một tửu lâu nhỏ, đối diện với nàng không ai khác mà chính là tam hoàng tử Hàn Khang Thừa. Vương Ngọc Nhi biết rõ về kế hoạch của cả hai nhưng không hiểu vì sao lần này kế hoạch lại bị thay đổi thành như thế này.


"Hàn Khang Dụ có vẻ đã chán ngươi rồi, bây giờ không hành động thì đợi đến khi nào"
Hàn Khang Thừa ung dung mà thưởng thức điểm tâm trên bàn. Gã vốn cũng muốn mọi thứ theo kế hoạch đã định từ lâu nhưng cuối cùng bên phía Hàn Khang Dụ lại xuất hiện thay đổi.


"Chắc chắn là hắn chỉ giận dỗi chuyện gì thôi, làm sao có thể chán ghét ta được, chỉ cần ta tìm cơ hội dỗ dành một chút thì hắn lại yêu thích ta thôi"
Vương Ngọc Nhi thừa biết tình cảm Hàn Khang Dụ dành cho mình bao nhiêu năm qua nhưng với nàng mà nói thì tình cảm so với quyền lực thật chẳng thể so sánh được. Cha của nàng từ lâu đã hướng về Hàn Khang Trung rồi nên nàng hợp tác cùng Hàn Khang Thừa chỉ để nhân cơ hội tìm chút sơ hở mang tặng cho Hàn Khang Trung thể hiện chút thành ý hợp tác thôi. Vương thừa tướng muốn nàng hợp tác cùng Hàn Khang Thừa để hạ bệ Hàn Khang Dụ, sau đó sẽ cùng Hàn Khang Trung lật đổ Hàn Khang Thừa, đến cuối cùng cha nàng sẽ trở thành công thần có vị trí khó ai sánh được, về phần nàng sẽ có cơ hội trở thành mẫu nghi thiên hạ. Còn lý do mà cha con nàng chọn Hàn Khang Trung rất đơn giản, vì gã là người có tâm cơ nhất trong đám huynh đệ của mình. Hàn Khang Dụ chỉ biết nói đến tình yêu nam nữ, một khi vướng vào rồi liền ngu ngốc hết chỗ nói, chuyện này mấy năm qua đã được thể hiện rõ rồi. Hắn vì Vương Ngọc Nhi mà hết lần này tới lần khác chống đối đương kim hoàng hậu khiến nàng ta cũng dần muốn chết tâm còn hoàng thượng đã ngày một đánh giá về hắn thấp hơn rồi. Hàn Khang Thừa lại là loại người kiêu ngạo, ngu ngốc mà cứ nghĩ mình thông minh, làm con rối cho người khác mà cứ nghĩ mình đang nắm đằng chui.


"Theo như ta tìm hiểu được thì gần đây Hàn Khang Dụ thật sự rất yêu thích một tiểu thái giám tên Cảnh Ninh. Trước đây ta cũng nghĩ như mọi người rằng y chỉ là tâm phúc của hắn nhưng qua lần hạ cổ này có thể thấy rõ là Hàn Khang Dụ vô cùng để tâm tới tiểu thái giám kia"
Hàn Khang Thừa lúc đầu có chút không tin với những thứ mà người của mình điều tra được, gã biết Hàn Khang Dụ yêu thích nữ nhân từ xưa đến nay nên khi biết hắn có chút tâm tư không đúng với nam nhân mà còn là thái giám thân phận thấp hèn làm gã khó mà tin được. Nhưng biểu hiện của Hàn Khang Dụ lúc đó đã làm gã nhận thấy rõ ràng rồi.


"Chỉ là một tiểu thái giám thì làm sao có thể so với ta được"
Vương Ngọc Nhi trước nay luôn vô cùng tin tưởng vào nhan sắc và xuất thân của mình, nàng làm sao lại muốn thua một tiểu thái giám


"Vậy ngươi nhân cơ hội vừa được ban hôn đến tìm cớ đuổi y ra khỏi cung của thái tử đi, như vậy hắn liền quay về bên ngươi mặc ngươi điều khiển. Dù hắn có thích y đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì ngươi được, vì một khi công khai thì hắn sẽ mất tất cả. Luật pháp của Chân Ái quốc từ xưa đã quy định có thể thú nam thiếp nhưng nếu thú nam thê thì liền không còn quyền thừa hưởng bất kì cái gì của gia đình nữa"
Hàn Khang Thừa thật ra có chút tò mò, gã muốn thử xem Hàn Khang Dụ còn vì tình mà ngu ngốc nữa không. Nếu Vương Ngọc Nhi thuận lợi tống cổ tên thái giám kia đi thì xem như nàng lại có thể khống chế hắn nhưng nếu hắn bảo vệ tên thái giám kia thì lời đồn sẽ truyền ra ngoài khiến phụ hoàng suy nghĩ lại về chuyện phế thái tử.


Vương Ngọc Nhi nghe xong liền cảm thấy có lý nên vội vã về phủ thừa tướng thay y phục đẹp nhất rồi tiến vào Đông Cung. Nàng đã được ban hôn, sắp trở thành thái tử phi nên cũng chẳng một ai dám ngăn cản nàng lại cả.


Trùng hợp thế nào khi nàng đến thì Hàn Khang Dụ lại rời đi mất rồi, nàng liền kéo một cung nữ lại kêu nàng ta gọi Cảnh Ninh đến. Cảnh Ninh đang ngồi ngốc trong phòng của thái tử luyện chữ thì có cung nữ đến bảo Vương tiểu thư cần tìm làm y có chút không biết nên làm thế nào. Hàn Khang Dụ có dặn y nếu có thể tránh mặt thì cứ tránh mặt nàng trước đi, đợi khi kế hoạch của hắn thành rồi thì nàng ta sẽ không còn cơ hội bay nhảy trước mặt bọn họ nữa. Nhưng bây giờ nàng đã gọi y đến rồi, có muốn cũng không thể trốn được. Không còn cách nào khác đành đến gặp thôi.


Y vừa đến đình nhỏ còn chưa kịp tiến vào hành lễ thì đã nghe nàng quát
"Ta tìm ngươi mà ngươi lâu như thế mới đến, là ngươi không kính ta hay là không kính thái tử. Quỳ xuống"


Cảnh Ninh dù không cam lòng nhưng vẫn quỳ xuống, còn chưa kịp mở miệng giải thích đã thấy một bàn tay tát đến mặt y. Khuôn mặt vốn trắng trẻo của y giờ hiện rõ năm ngón tay của nàng, đỏ ửng lên và cũng nóng rát nữa.


Ám vệ được phái đi bảo vệ Cảnh Ninh từ lúc y bị quát đã muốn tiến đến giải vây vì thái tử có dặn dù thế nào cũng phải bảo đảm được an toàn của Cảnh Ninh, không được để y bị chút thương tổn nào. Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động đã thấy Cảnh Ninh ra hiệu dừng lại, sau đó y liền quỳ xuống chịu một tát này.


Có lẽ bọn họ sẽ không hiểu được suy nghĩ của y đâu. Y chấp nhận ăn một cái tát này là để tránh nàng ta gây ra lời đồn bất lợi cho thái tử và y cũng đang đánh cược vào đó. Y muốn thử xem nếu y bị nàng ức hiếp thì thái tử sẽ đứng về phía ai.


Vương Ngọc Nhi thấy y chịu một tát thì còn muốn đánh thêm nữa, hừ, khuôn mặt này nếu bị nàng phá hỏng thì để xem Hàn Khang Dụ còn yêu thích nữa không. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì đã có một cơn gió thoảng qua sau đó cánh tay nàng liền như có ai bóp chặt bẻ ngược về sau. Nàng hốt hoảng nhìn xung quanh nhưng không thấy một ai chạm vào nàng cả. Nàng muốn vùng vẫy thoát ra nhưng cánh tay kia dường như không hề buông lỏng, chẳng những vậy mà khi nàng còn đang cựa quậy liền có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đẩy nàng ngã xuống đất sau đó 'rắc' một tiếng, cánh tay của nàng ngay lập tức trặc khớp. Cơn đau đớn truyền tới khiến nàng ứa nước mắt rồi ngất xỉu ngay. Mọi chuyện diễn ra vô cùng chớp nhoáng khiến mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ nghĩ là Vương Ngọc Nhi tự mình té ngã sau đó ngã trặc tay luôn.


Ở cách đó không xa có hai cái bóng không ai thấy rõ. Cái bóng phía sau đang ôm chặt lại cái bóng phía trước, thấp giọng dỗ dành
"Nàng ta ngất xỉu rồi, ngươi mặc kệ đi"
Hoa Việt Bân ôm chầm lấy người yêu dỗ dành


"Ngươi nghĩ thế nào mà bỏ qua được, nàng ta vừa đánh Cảnh Ninh kìa"
Vũ An Nghi vẫn không ngui được cơn giận, dám đánh bằng hữu của hắn thì sao hắn không nổi giận được


"Ngươi không định thương hoa tiếc ngọc à? Dù sao nàng ta cũng là nữ nhân"


"Ngươi đi mà thương hoa tiếc ngọc với nàng ta đi, ta còn chưa mang nàng ta xuống địa phủ đã xem như nể mặt rồi. Từ kiếp trước ta đã nói nàng ta là hồ ly tinh mà"
Vũ An Nghi vẫn tức giận, từ kiếp trước khi thấy nàng ta ức hiếp Cảnh Ninh thì hắn liền ghi thù nàng ta. Ở kiếp trước khi gặp hắn cố tình gặp Cảnh Ninh ở chân núi rồi nói cho y biết nàng ta là hồ ly tinh thực ra chỉ là muốn y mau quay trở về cứu tên ngu ngốc kia thôi chứ nàng ta đã không còn năng lực của hồ yêu từ lâu rồi


"Nhiều kiếp trước nàng mới là hồ ly tinh, bây giờ đã chuyển thế thành người rồi"
Hoa Việt Bân tốt bụng muốn nhắc nhở người yêu về thân phận của Vương Ngọc Nhi, nhưng nào ngờ lại khiến Vũ An Nghi tức giận hơn


"Là ta dẫn nàng ta đi đầu thai làm sao có thể không biết. Phí lời"
Nói rồi Vũ An Nghi liền bỏ đi


(Post từ sáng tới giờ trên chục lần rồi mới thành công 😭😭)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK