• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Cảnh An còn quá nhỏ không thể một mình một phòng được nên Hàn Khang Dụ phân phó xuống cho Hiên Ngọc thuê thêm một phòng nữa rồi sắp xếp một thị nữ đến chăm sóc cho nó.


Cảnh Ninh vốn định để cho đứa nhỏ ngủ cùng bọn họ luôn vì đằng nào từ nay nó cũng là con của họ rồi, nhưng Hàn Khang Dụ một mực không đồng ý, hắn bảo bọn họ không có kinh nghiệm không chăm trẻ con được.


Cảnh An cũng rất ngoan, chỉ cần được ăn uống no là sẽ ngủ một mạch đến sáng nên thị nữ kia cũng chẳng cần làm gì nhiều.


Sáng hôm sau, Hàn Khang Dụ mang theo Cảnh Ninh cùng Cảnh An đến một tửu lâu ở Nguyệt Đàn ăn sáng, vì hắn nghe được tửu lâu này có đồ ăn khá ngon. Bọn họ chọn một nhã gian ở lầu hai, nơi này có thể nhìn xuống đường được, thấy rõ mọi người đang đi đi lại lại bên dưới.


Bữa ăn diễn ra khá là hòa thuận, Hàn Khang Dụ gắp thức ăn cho Cảnh Ninh, còn Cảnh Ninh thì ngồi xé nhỏ thức ăn ra cho Cảnh An. Thực sự là hình ảnh một gia đình kiểu mẫu, chỉ là lúc bọn họ định đứng lên đi về thì lại nghe tiếng thì thầm ở gian kế bên. Tiếng thì thầm khá nhỏ chỉ là với võ công của cả hai thì loáng thoáng có thể nghe được nội dung


"Vị kia đến đây đã hai ngày rồi vẫn không có động tĩnh gì cả"


Hàn Khang Dụ và Cảnh Ninh nhìn nhau xong đều ngầm hiểu vị kia mà bọn họ đang nói là ai


"Ai nói không có chứ. Mới ngày hôm qua vị kia còn bị nữ nhi của ông ném tú cầu trúng đó chứ"


"Hừ. Cũng không phải ném trúng vị kia mà là người đi cạnh hắn thôi. Chỉ là ta có nghe quản gia kể lại tình cảnh lúc đó hẳn là người đi bên cạnh đó có thể là ái nhân của vị kia"


"Chuyện này vẫn là nên bẩm lên trên đi, có khi người ở trên kinh kia có thể dùng được"


Hàn Khang Dụ cười lạnh, mấy tên này còn định mang chuyện này báo cho Hàn Khang Thừa biết sao, cứ làm như gã ta có thể làm được gì vậy. Gã hiện tại có khi còn đang bận với đám mỹ nhân trong hậu viện kia kìa. Thật ra từ trước lúc Vương Ngọc Nhi vào phủ tam hoàng tử thì hắn đã đưa thuộc hạ của mình vào không ít rồi, trong đó còn có một cơ thiếp nữa. Trước khi hắn xuôi nam chỉ cần hạ lệnh cho đám người bên trong phủ chăm ngòi thổi lửa cho hoàng tử phi mới gả tới cùng trắc phi-con của binh bộ thị lang là được rồi. Gã ta lúc trước thú con của binh bộ thị lang là vốn muốn nhờ binh quyền nhà nàng đang nắm giữ thôi. Giờ thì hay rồi, khi hai nàng ta trong tối ngoài sáng giết nhau thì xem xem gã ta chọn bên Vương thừa tướng hay binh bộ thị lang đây.


Không thèm nghe bên kia tán gẫu nữa, hắn quyết định đi ra ngoài mua chút điểm tâm để cho Cảnh Ninh và Cảnh An ăn trên đường đi kế tiếp. Cảnh Ninh thì không quá thích đồ ăn ngọt, nhưng Cảnh An lại rất thích, nó thích nhưng dường như vẫn còn e dè hắn nên chưa từng dám mở miệng xin, vì vậy Hàn Khang Dụ muốn đem điểm tâm này đi mua chuộc con của bọn họ.


Một nhà ba người đi đến một cửa tiệm bán điểm tâm khá lớn, một tay hắn bế Cảnh An lên còn một tay thì nắm lấy tay Cảnh Ninh cùng đi vào tiệm


"An An con thích loại điểm tâm nào ?"
Cảnh Ninh xoa xoa đầu nó, chỉ vào mấy loại điểm tâm trên kệ


Cảnh An không trả lời mà lại nhìn nhìn Hàn Khang Dụ xong e dè hỏi
"Phụ thân, con có thể muốn loại nào cũng được sao ?"


"Tất nhiên"
Hàn Khang Dụ thấy vô cùng bất đắc dĩ mà, hắn cũng muốn thân cận với con trai nhưng nó cứ sợ sệt với hắn.


Sau đó bọn họ liền túi lớn túi nhỏ mang về khách điểm đưa cho đám thị nữ chuẩn bị sáng mai đem theo trên đường đi.


Về đến khách điếm rồi thì Cảnh Ninh dắt theo Cảnh An đến phòng của Hoa Việt Bân và Vũ An Nghi
"Ta đưa Cảnh An đến rồi đây"


"Được rồi. Ta sẽ cho nó ngâm thuốc nửa canh giờ, sau đó uống ít dược liệu cải thiện sức khỏe thì ngày mai lên đường cũng ổn hơn"
Vũ An Nghi đi ra nói chuyện cùng Cảnh Ninh, còn Hoa Việt Bân thì đang bận rộn ở bên trong tự mình nấu thuốc. Hắn trước nay rất kĩ tính nên mỗi khi nấu thuốc đều muốn tự mình làm.
~~~
"Hiên Ngọc ngươi sai người đi chặn thư của Tần Huyền đi, gã đang định gửi đi cho Hàn Khang Thừa"


"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay"


"Còn có, ngươi nói lại với ám vệ phụ trách điều tra Tần Huyền, bảo gã tìm hiểu kĩ một chút, tìm càng nhiều tội danh càng tốt"


Nữ nhi của gã dám để ý đến Cảnh Ninh thì hắn cho cả nhà gã cùng ngã ngựa theo Hàn Khang Thừa luôn.
~~~
Cảnh Ninh từ phòng của Vũ An Nghi về phòng mình thì thấy Hiên Ngọc lui ra, y cũng đoán được là Hàn Khang Dụ vừa giao phó nhiệm vụ cho xong.


"Hoa Việt Bân có nói gì về thân thể của An An không ?"
Bề ngoài thì Hàn Khang Dụ không quan tâm gì hết nhưng thực chất hắn lại luôn quan tâm đến gia đình của mình. Mà gia đình của hắn từ khi hắn được trùng sinh lại ngoài mẫu hậu ra thì chỉ có Cảnh Ninh thôi, nay lại có thêm Cảnh An rồi.


"Bọn họ nói An An chỉ là có chút suy nhược thôi, bồi bổ nhiều một chút kết hợp cùng ngâm dược liệu thì sẽ sớm trở lại như những đứa trẻ khác"


"Ta nghĩ đợi Cảnh An khỏe lại, bồi dưỡng thân thể nó đến năm tuổi thì giao cho ám vệ dạy dỗ một chút đi. Biết một ít võ công phòng thân có lợi cho nó"


"Cũng được. Ngươi thực chu đáo nha, việc này ta còn chưa có nghĩ đến"
Cảnh Ninh tiến đến đưa tay xoa xoa mặt Hàn Khang Dụ như muốn trêu hắn.


Hàn Khang Dụ cũng không khách khí gì, chỉ kéo y ngồi xuống đùi hắn sau đó hôn lên chóp mũi y xong mới mở miệng nói tiếp
"Nó là con chúng ta mà"


"Bây giờ người bên cạnh chúng ta đều đáng tin cậy thì có thể không sao nhưng đến khi hồi cung thì phải thế nào đây?"
Việc này khiến Cảnh Ninh băn khoăn từ tối đêm qua đến giờ. Khi ở bên ngoài thì Cảnh An có thể thoải mái gọi y là cha còn hắn là phụ thân được nhưng đến khi về kinh rồi thì sao đây.


"Thì An An vẫn gọi ngươi là cha thôi, hiện tại ta chưa thể công khai về thân phận của nó được nên An An chỉ có thể gọi ta là thái tử. Đợi đến khi ta nắm được quyền trong tay thì liền phong vương cho nó"


"Như vậy cũng tốt, tránh cho khi về kinh thành nó lại gặp nguy hiểm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK