• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ThmaiD


Chương 17: Về hiện thực


Sau khi Cố Vô Kế tỉnh, cậu lại thấy mình lại nằm chổng vó trong phòng bếp.


Lại nhìn đống nguyên liệu nấu ăn mình đã tỉ mỉ chuẩn bị từ trước, hiện tại đã không còn sử dụng được nữa. Trên bàn bếp bày ra một đống hỗn độn làm Cố Vô Kế có chút tiếc nuối.


Hiện tại kinh tế đã không còn eo hẹp như trước nữa nhưng Cố Vô Kế lại thấy rất thích cảm giác tự thân xuống bếp chuẩn bị thức ăn, nên mới quyết định thử lại một lần nữa, không nghĩ tới hệ thống vừa vặn kéo vào phó bản thế giới.


Tuy rằng hệ thống có nói mỗi khi tiến vào phó bản thế giới thời gian ở hiện tại sẽ bị đóng băng lại, nhưng mà mỗi lần trở về sẽ đều trong trạng thái hôn mê, cho nên vẫn bị chậm trễ a.


[Chúc mừng người chơi đã thành công thông qua phó bản thứ hai, đạt được 100 tích phân gốc, bởi vì người chơi đã xoát được hảo cảm của tất cả quỷ hồn kể cả lệ quỷ mạnh nhất trong phó bản, cộng thêm việc tìm ra manh mối quan trọng, khen thưởng 500 tích phân, trước mắt sở hữu tất cả 1000 tích phân.]


Cố Vô Kế kinh ngạc, lệ quỷ mạnh nhất, là ai?? Chẳng lẽ là quỷ Anh sao?


Bất quá dù tui có biết được cũng chẳng để làm gì a.


1000 tích phân là một con số không nhỏ, nhưng mà Cố Vô Kế không tìm thấy được đạo cụ nào đáng mua cho nên tạm thời để dành tính sau.


[Mặt khác, bởi vì người chơi trong phó bản đã có biểu hiện xuất sắc, năng lực ngự quỷ đã tăng cấp.]


[Ngự quỷ: lv2, ngài đạt được năng lực có thể tạm thời khống chế sơ đẳng quỷ hồn có ý thức cấp thấp, yêu cầu triệu hoán ở nơi không người. Trong mỗi lần triệu hoán cũng có tỷ lệ nhất định triệu hồi được bình thường lệ quỷ, nhưng sau khi thành công triệu hồi được bình thường lệ quỷ, chỉ có thể tạm thời khống chế đối phương trong vòng 20 phút, nếu vượt quá thời gian quy định sẽ dẫn đến một hậu quả không ai đoán trước được, rốt cuộc ngài vô pháp khống chế được bọn chúng mãi mãi.]


[Nếu lấy máu tươi làm môi giới, ngài có tỷ lệ nhất định có thể triệu hồi ra được sơ cấp Quỷ Vương, sức mạnh có thể so sánh được với Boss lệ quỷ ở phó bản thứ nhất, thời gian 5 phút. Kết thúc 5 phút, người chơi cần phải trả một cái giá rất là đắt.]


Cố Vô Kế sửng sốt, hoá ra Boss lệ quỷ trong phó bản thứ nhất lại là sơ cấp Quỷ Vương, trách không được lại mạnh đến như thế, chỉ đứng gần tý thôi mà cả người đã trở nên vô cùng bất an, khẩn trương.


Cố Vô Kế rất hiếm khi có những cảm xúc mạnh liệt như thế.


Lúc này, điện thoại di động trong túi quần Cố Vô Kế bỗng rung lên.


Cậu lôi ra xem thì thấy chính là Tiểu Trình tổng gọi tới.


Sau khi Trình Gia vì chấn kinh nằm viện, không biết có phải do người nhà của hắn lo lắng quá mức không mà đến tận bây giờ vẫn chưa cho xuất viện, vẫn "dưỡng bệnh" tại phòng VIP của bệnh viện.


Người nhà Trình Gia sau khi biết sự tình ma quái mà hắn đã trải qua thì cũng đã mời không ít đại sư đến, nhưng tất cả bọn họ đều bảo là không nhìn thấy cái gì cả, và đều kết luận rằng tâm lý của Trình Gia có vấn đề.


Kết luận của bọn họ làm cho Trình Gia hết sức khinh bỉ và càng cảm thấy tín nhiệm Cố Vô Kế, hắn tin chắc rằng Cố Vô Kế chính là đuổi quỷ sư, năng lực nghề nghiệp thừa sức trẻo đánh mấy tên giang hồ bịp bợm này.


Mà Trình Gia trong suốt quá trình nằm viện lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, hắn luôn cảm thấy xung quanh mình nơi nào cũng có vấn đề, mỗi ngày đều cuồng gọi điện cho Cố Vô Kế để tìm kiếm sự an ủi.


Lúc đầu Cố Vô Kế vẫn có thể kiên nhẫn lắng nghe xem hắn rốt cuộc đang nói về cái gì, nhưng về sau thấy phiền không chịu nổi nên làm lơ luôn.


Nhưng lần này cậu lại linh cảm được có cái gì đó không ổn.


Linh cảm của Cố Vô Kế từ trước đến nay đều thực chuẩn, cậu không suy nghĩ nhiều, liền ấn nhận cuộc gọi của Trình Gia.


Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thì thầm đầy hoảng loạn của Trình Gia:" Cố, cố đại sư! Ngài mau tới a, tôi biết cái bệnh viện này nhất định có vấn đề mà! Quả nhiên......."


"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì??"


Cố Vô Kế biết hiện tại thực nguy cấp, vừa hỏi vừa đi nhanh ra khỏi nhà, vẫy một chiếc taxi, chạy thẳng đến bệnh viện.


Hiện tại dù đã sắp đến nửa đêm, nhưng cũng may nơi này chính là thành phố lớn, nên cuộc sống về đêm của mọi người vô cùng phong phú, Cố Vô Kế không phải đợi lâu liền vẫy được một chiếc taxi.


"Tôi vừa mới ra ngoài đi WC, lúc trở về phòng thì thấy cô y tá hằng ngày chăm sóc tôi giờ này tự dưng xuất hiện trước cửa phòng, hơn nữa nhìn qua trông cực kỳ không bình thường_____"


Nếu không phải linh cảm được sự xuất hiện của quỷ hồn, Cố Vô Kế liền đoán chắc rằng là do ngày thường Trình Gia đắc tội với nhiều người quá nên bây giờ bị người ta đến trả thù a.


"Nếu là vào thời điểm khác tôi có khả năng sẽ tiến đến chào hỏi cô ta, nhưng vào giờ này tôi không dám a, vì vậy đành núp ở phía sau nhìn xem sao, kết quả.... kết quả, tôi nhìn thấy, nhìn thấy vị y tá kia hoàn toàn không có mặt a!!" Thanh âm Trình Gia mang theo vài phần run rẩy, hiển nhiên vẫn còn đang rất sợ hãi.


"Vậy cậu bây giờ có thể trộm trốn đi không?" Cố Vô Kế ngồi trong xe, nghĩ thầm: may mà nhà tui cách bệnh viện không quá xa, chỉ cần lái xe vài phút là đã tới.


"Tôi, tôi cũng muốn trốn đi lắm, nhưng mà không hiểu tại sao lại không thể rời khỏi nơi này, mỗi khi định bước xuống cầu thang lại bị kéo về chỗ cũ, vì vậy tôi đành phải tùy tiện trốn trong một căn phòng bệnh trống....." Trình Gia nói tiếp: "Sau đó liền nghĩ tới Cố đại sư ngài, nên nhanh chóng gọi thử một cuộc điện thoại."


Xem ra có thể là bị quỷ đánh tường đi.... Đây cũng là một thao tác bình thường, rốt cuộc quỷ hồn nếu là muộn giết một người thì sẽ không có khả năng để cho hắn trực tiếp đi trốn.


"Hảo, hiện tại tôi đã đến trước cổng bệnh viện. Cậu cứ đứng yên đó không cần lộn xộn."


"Chết rồi, không xong!" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm kinh hoảng thất thố của Trình Gia "Cô ta hình như sắp tới --"


Tín hiệu điện thoại nháy mắt trở nên hỗn loạn, vang lên vô số tạp âm rồi trực tiếp đứt luôn.


Cố Vô Kế thấy đã đến nơi, nhanh chóng tính tiền rồi xuống xe, nhìn kỹ bệnh viện trước mặt, quả nhiên cảm ứng được một cái gì đó vô cùng khó chịu.


Cố Vô Kế vì có thể chất thường xuyên gặp quỷ cho nên cảm giác của cậu đối với quỷ từ trước đã vô cùng nhạy bén, mà sau khi đạt được năng lực ngự quỷ, loại cảm giác này lại mạnh thêm vài bậc. Nếu tiếp tục mạnh thêm thì nói không chừng tui còn có thể đi đuổi quỷ giúp người ta đó, kiểu này chắc kiếm được khối tiền ấy chứ.....



Cố Vô Kế như vậy nghĩ, liền bước vào bệnh viện. Cậu mặc một thân áo gió, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, trên mặt còn đeo thêm một chiếc kính râm to đùng, khuôn mặt dù bị kính râm che mất một nửa nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai kinh hồn, làm cho mấy vị bác sĩ, y tá trực đêm trong bệnh viện không nhịn được nhìn thêm vài lần.


Bởi vì tình huống khẩn cấp, Cố Vô Kế quên cả đăng ký liền trực tiếp leo lên chiếc thang máy ngay gần đó.


Y tá lúc này mới kịp hoàn hồn, nhớ lại chức trách của mình, muốn gọi Cố Vô Kế lại. Rốt cuộc cái bệnh viện này cũng rất có tiếng nên được nhiều đại nhân vật tin tưởng, thường xuyên tới để chữa bệnh, cho nên dùng thang máy thì phải quẹt thẻ thì mới lên tầng trên được, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, thang máy đã trực tiếp đi hướng lên tầng trên tầng.


"Rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ anh ta đã đăng ký từ trước?"
......
Cố Vô Kế vừa tiến vào trong thang máy liền cảm nhận được có một cỗ âm khí lạnh lẽo đập vào trước mặt. Nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống liên tục.


Đứng bên trong thang máy có một cô gái mặc một thân quần áo màu đen, trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang lớn nên Cố Vô Kế không thể thấy rõ được dung mạo thật sự của nàng. Nhưng mà vách tường kim loại của thang máy lại không thể phản chiếu ra được thân ảnh của nàng ta.


Nàng không phải là nhân loại bình thường.


Thật ra, Cố Vô Kế cũng biết ở trong phim kinh dị hoặc là phim ma, nếu ai đó tiến vào trong thang máy thì khẳng định sẽ là kẻ chết đầu tiên, vì nơi này chính là một không gian kín, không có lối thoát.


Nhưng mà theo trực giác của mình, Cố Vô Kế không cảm giác được nguy hiểm cho nên cậu không chút do dự, cứ thế bước vào bên trong.


Vị hắc y nữ quỷ kia âm trầm nhìn về phía Cố Vô Kế, ánh đèn trong thang máy lúc sáng lúc tối, mà hình ảnh phản chiếu của Cố Vô Kế trên vách tường thang máy cũng trở nên vô cùng vặn vẹo, nếu là người bình thường đặt trong hoàn cảnh hiện tại phỏng chừng đã sợ đến nhũn chân rồi ấy chứ.


"Xin chào, tôi muốn lên tầng 12." Cố Vô Kế nói thực nhanh, cậu nhớ là Trình Gia đã nói phòng bệnh của cậu ta ở trên đó.


Hắc y nữ quỷ không khỏi giật mình, phải mất một lúc mới có thể phản ứng lại, sau đó ánh mắt càng trở nên âm lãnh. Nàng đứng ở đây không phải là để quẹt thẻ cho người ta lên lầu, nàng hiện tại phải cho kẻ to gan lớn mật này thể nghiệm một chút cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết.


Nhưng sau đó, Cố Vô Kế bỗng tháo kính râm trên mặt xuống, hai con ngươi trầm tĩnh nhìn nàng chăm chú, bên trong phảng phất dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, giọng nói cũng nhu tình như nước: "Em làm ơn giúp tôi được không?"


Hắc y nữ quỷ lập tức bị sắc đẹp của người thanh niên trước mặt này mê hoặc đến choáng váng hết cả mặt mày, quên luôn cả mục đích hiện tại của mình, giọng nói khá nặng nề vang lên sau lớp khẩu trang: " Tất, tất nhiên là được rồi."


Cố Vô Kế nhẹ nhàng thở ra, không ngần ngại tặng cho hắc y nữ quỷ một nụ cười thân thiết. Khuôn mặt trắng bệch của đối phương giống như thật ngượng ngùng đỏ ửng hết cả lên.


Lúc này, Cố Vô Kế không quá muốn phải sử dụng kỹ năng, bởi vì cậu cảm thấy khá là phiền toái, lại mất nhiều thời gian, mà nếu không nhanh lên, lỡ Trình Gia không cầm cự được mà chết mất thì biết làm sao bây giờ.


Hơn nữa trước khi đạt được kỹ năng, cậu đã có sẵn rất nhiều kinh nghiệm ứng đối với quỷ hồn.


Hắc y nữ quỷ từ trong áo lấy ra một cái thẻ, quẹt nhẹ một cái, sau đó còn thân thiện giúp Cố Vô Kế ấn nút lên tầng thứ 13. Cố Vô Kế vốn định hỏi xem nàng có ấn nhầm tầng không, nhưng cậu bỗng dưng lại nhớ được cái gì đó, sau đó cũng không nói gì.
......


Trình Gia nơm nớp lo sợ trốn sau cái rèm cửa bên trong phòng bệnh, từ khe hở cẩn thận quan sát toàn bộ căn phòng bệnh tối đen như mực, cả căn phòng bệnh này đều yên tĩnh đến quỷ dị.


Nhưng khi hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngoài đó không hề có hình ảnh của những tòa kiến trúc nguy nga hoành tráng bên trong một thành phố lớn, nhìn từ trên xuống dưới đều là một mảnh đen nhánh, cảnh tượng âm trầm đáng sợ đến cực điểm.


Tiếng bước chân thanh thúy vang lên cách đó không xa, sau đó từ căn phòng bên cạnh truyền đến tai Trình Gia âm thanh cánh cửa bị đẩy ra, đặt trong một không gian yên ắng thì tiếng đẩy cửa đó lại hết sức ồn ào.


Hiển nhiên nữ quỷ kia đang lùng sục tìm hắn ở khắp nơi, cô ta đã tìm đến căn phòng bên cạnh, cách hắn ngày càng gần rồi.....


Trình Gia đã sợ đến phát điên, thế quái nào mấy chuyện quỷ dị như thế này lại diễn ra trên người của hắn a!!


Lần trước lúc về nhà thì gặp phải tài xế quỷ, đã thế còn bị tên Từ Minh Quân khốn nạn bán đứng, sau đó còn bị nhốt chung với một cái thân thể không đầu lâu ơi là lâu, mấy cái đó cũng đã đủ để gieo vào trong hắn một bóng ma tâm lý a!!


Hiện tại đi nằm viện, y tá bệnh viện tự nhiên cũng hoá thành quỷ, không cần người khác nói, chính hắn cũng cảm thấy hoài nghi bản thân mình có phải đã làm ra chuyện gì đó thương thiên hại lý, trời đất không dung. Nếu không phải hắn đúng lúc mắc đi WC, thì hiện tại có khi hồn đã về tới Tây Thiên!!


"Đậu xanh rau má." Trình Gia thấy di động đã hoàn toàn mất đi tín hiệu, khẩn trương đến cực điểm, toàn thân đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.


May mắn trước đó còn có thể gọi điện thoại ra bên ngoài để hắn kịp thời cầu cứu Cố đại sư.


"Cố đại sư, mau tới a! Cầu xin ngài đó, nếu lần này ngài đến, tôi nhất định sẽ cho người đúc một cái tượng hình ngài, mỗi ngày ở nhà quỳ lạy thờ cúng ngài suốt đời!"


Trình Gia gắt gao nắm chặt hai lòng bàn tay, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.


Nhưng vào lúc này, cửa phòng đã bị đẩy ra mang theo một âm thanh bén nhọn------


_______________________________________


ThmaiD: Thành quỷ rồi cũng không chữa khỏi bệnh mê trai :)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK