• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74: Phó bản thứ sáu

Nếu từ phương diện này nhìn xuống nghe có vẻ sẽ hợp lí hơn nên mọi người lại cùng hỏi chuyện bà lão một phen, bởi vì thế mà họ mới biết được chân tướng của sự việc.

Vốn dĩ ban đầu con trai của trưởng thôn bởi vì phát hiện xu hướng giới tính của mình vấn đề nên đã lựa chọn rời đi khỏi thôn này, mà trưởng thôn đương nhiên sao có thể cho phép cậu con trai độc nhất của mình nói muốn đi là đi như vậy được. Bởi thế, ông đã cho người đi truy tìm tung tích của con trai. Nhưng lại không ngờ tới rằng trong thời điểm hai bên người lôi kéo người chạy trốn họ đã vô tình khiến cho đối phương bị thương, con trai của trưởng thôn cứ như vậy mà mất đi tính mạng.

Có rất ít người biết đến sự thật mất lòng này. Mà- đến trưởng thôn cũng không nghĩ rằng làm sao mà một vài người ngoài lại có thể biết được chuyện này. Thậm chí sau khi con trai mình €hết còn ngang nhiên tổ chức lễ minh hôn cho cậu ta. Sở dĩ bà biết chuyện này cũng do bà là một trong những người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Thêm việc ngày đó sau khi trưởng thôn tổ chức lễ minh hôn cho con trai mình chuyện này cũng cứ vậy mà truyền tai nhau nên muốn quên cũng khó.


Hơn nữa thôn trưởng cư nhiên còn không muốn tin tưởng về việc con mình là gay, cảm thấy con trai mình rất bình thường như bao người nam nhi khác trong làng. Nên sau khi cậu ta €hết còn làm cho cậu hẳn cả cái lễ minh hôn..... Tuy nhiên nếu nhìn từ những đang việc xảy ra như bây giờ, thì rất có khả năng rằng trưởng thôn đã biết cái gì đó rồi nên mới cố ý hành động làm ra việc như thế.

Mọi người nghe xong câu chuyện đều cùng cảm thấy vô cùng mộng bức. Cảm thấy cái phó bản này xuất hiện chẳng lẽ là bởi vì ý thức lẫn phong kiến còn lạc hậu, không cho người khác có thể sống theo giới tính thật của mình ( Sa: gey đóa :3 ) mà ép buộc là phải sống theo người khác quyết định nên mới nảy sinh ra bi kịch hay sao chứ? Như này thì đúng là sống chó thật mà cầu mong cho mấy người kì thị kia xui xẻo cả đời luôn đi!.


Trên đường trở về phòng trọ, Cố Vô Kế có hỏi lại Tề Vân Tu xem trưởng thôn lúc đi đến chỗ ở của bọn họ thì có phát sinh ra chuyện gì không. Tề - simp chúa -Vân Tu đã lập tức đem hết những sự tình đã phát sinh nói ra cho cậu.

Tối hôm qua Tiêu Thành không có trở về trọ, có thể là do lạnh nên đã tá túc ở đâu đó rồi. Người chơi khác vốn đang cho rằng cậu cùng Tề Vân Tu có khả năng đều đã chết ở bên ngoài rồi, liền đứng ngồi không yên, nội tâm 'thiếu nữ' hoảng hốt loạn sì ngầu hết  lên nghĩ đến việc không sớm thì muộn mình cũng sẽ phải €hết, không ngờ tới được rằng sáng sớm trưởng thôn đã liền cùng một đám người lực lưỡng đi đến chỗ ở của họ.

Nói chung là trưởng thôn đến phòng trọ để mời bọn họ tham gia nghi thức hàng năm của làng. Mang tới cho họ không ít đồ đẹp, lại còn ngỏ ý muốn mời Tiểu Mông đóng vai tân nương cho nghi thức. Không những thế mà trưởng thôn cũng tỏ vẻ nghi thức này cũng chỉ là diễn kịch thôi, căn bản sẽ không gây nguy hiểm gì đến tính mạng của cô cả, ông muốn Tiểu Mông đóng vai cũng chỉ là do cô nhìn qua có ngoại hình xinh đẹp mà thôi.


Tiểu Mông sao dám đáp ứng đáp ứng được cơ chứ, cô từ chối ngay lập tức mà thôn trưởng lại không khuyên bảo hay nịch nọt nói với cô cái gì hết.  giống như kiểu ông ta biết rằng hết thảy mọi chuyện dù thế nào đi nữa vẫn sẽ cứ dựa theo chính kế hoạch đã đặt ra của mình mà phát triển vậy.

Lúc sau, Tề Vân Tu liền bắt đầu vì kéo dài thời gian mà đã vắt óc ra hỏi trưởng thôn rất nhiều câu hỏi phiền toái. Kiểu như mấy người trong thôn tìm người đóng vai nhân vật mà không chịu chu cấp thêm nơi ở tốt hơn sao? Trưởng thôn nếu là đối với người khác thì còn có thể một hai câu mà để họ ở lại phòng trọ này nhưng bất quá đối với Tề Vân Tu thì lại khác. Bởi vì chỉ cần nhìn bên ngoài ngoại hình khó ở của hắn thôi cũng có thể biết được rằng hắn không phải là người thích ở chung rồi, thêm ngày thường nói chuyện lại rất khắc nghiệt, trong lúc nhất thời đã khiến cho trưởng thôn cũng phải sứt đầu mẻ trán mà đối đáp.
Nói qua nói lại một hồi trưởng thôn bỗng nhiên như cảm nhận được thứ gì đó mà đã tức tốc chạy đi không nói lời nào, đám người Tề Vân Tu thấy vậy có chút không yên tâm nên cũng liền đuổi theo sau.

“Tình huống thoạt nhìn không tốt lắm, nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy thì chắc chắn nghi thức ngày mai cũng sẽ thuận lợi mà cử hành thôi........ Tuy rằng ngày mai cũng chính là ngày thứ bảy, nhưng ai mà biết chúng ta có thể ra ngoài hay không chứ? Có khi lại ở lại làm một phần của ngôi làng này cũng nên. Nói chung là yếu tố quyết định tất cả sẽ phụ thuộc hết vào ngày mai.”

Cố Vô Kế nhíu nhíu mày, nhớ đến thời điểm mình ở bên trong hồi ức của tân nương trẻ kia đã nhìn, cảm nhận được có một thứ gì đó khiến cậu chú ý tới. Hình ảnh sơn động đó khiến cậu cảm nhận được một tia khác thường nhưng lại không rõ vấn đề là tại sao lại như vậy nên cậu cũng không để tâm nữa.
Chờ đến khi trở lại chỗ ở, mọi người lần này nghiêm túc kiểm tra những đồ vật mà trưởng thôn đem tới cho họ, các người chơi phát hiện ra các đồ vật mà trưởng thôn đem tới đều là đồ vật để chúc vui mừng, à không phải nói là nó giống với sính lễ cưới gả hơn là đồ vật chúc vui mừng bình thường. Điều này khiến cho ai nấy ở đó đều sởn hết cả tóc gáy lên.

Tiểu Mông lúc này đã ngồi ở trên ghế với sắc mặt trắng bệch,run lên bật bật vì sợ hãi nói : “ Tôi tính đem vài thứ kia quăng ra ngoài, đem quần áo hỷ đi đốt bỏ, nhưng một lúc sau mấy thứ này đều tự xuất hiện ở chỗ cũ, không những thế còn lành lặn không một vết xước hay có dấu hiệu gì là bị đốt cả. Chẳng lẽ đã không còn cách nào nữa rồi sao?"

Những người khác vội vàng an ủi Tiểu Mông, Cố Vô Kế quay đầu, bỗng nhiên phát hiện bên ngoài lại nổi lên sương mù, “Xem ra ngày hôm nay chúng ta đã không còn biện pháp nào đi ra ngoài nữa rồi”.
Mọi người bị dọa một trận hoảng sợ, hiện tại người chơi đều đã chết hơn  nửa quân số rồi, chẳng lẽ ngày mai chỉ có thể đi theo trưởng thôn thực hiện nghi thức kia mới sống được thôi sao? Tin gì thì tin chứ tin vào việc thực hiện nghi thức xong có thể sống thì chắc chắn những người chơi trước đã hoàn thành xong từ lâu rồi chứ đâu cần phải đến lượt họ nữa.

Cố Vô Kế không quan tâm đến việc bị sương mù che khuất đó lắm mà đang cúi đầu nghiêm túc đánh giá cái hỷ phục này, điều làm cậu có chút kinh ngạc chính là, bộ hỷ phục này cùng với bộ hỷ của thiếu nữ kia trông cực kì giống nhau..... Không, căn bản đây chính là cùng cách may hoặc là cùng một bộ, nhưng cậu vẫn mong nó là vế trước hơn.

Nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy vải trên bộ đồ, Cố Vô Kế trong lòng đã có ý tưởng.
“Không cần phải sợ.” Cố Vô Kế quay sang nói với Tiểu Mông, cô ngay tức khắc dùng ánh mắt cảm động mang theo nhiều mong đợi nhìn lại về phía giọng nói phát ra.

Rốt cuộc thì lúc này người chơi đáng tin cậy nhất cũng chỉ có Cố Vô Kế, cũng chỉ có cậu mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cho việc này thôi.

Mọi sự chú ý của các người chơi đều quay đầu nhìn vào Cố Vô Kế, chờ mong cậu sẽ nói ra cái gì đó có ích cho công cuộc tìm đường sống của họ.

“Ngày mai tôi chỉ cần mặc bộ hỷ phục này thay cho cô là được rồi không phải sao?"

Mọi người: “?!? What tờ heo cậu ta đang nói cái gì thế :)?”

——

Ngày hôm sau, sáng sớm trong thôn liền cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều đi theo kiệu hoa chen chúc tới rồi đứng ở chỗ các người chơi để xem náo nhiệt.

Đến nỗi vài người nâng cỗ kiệu lên mà trên mặt vẫn cứ cười tươi không chớp mắt, chỉ để có một biểu cảm như vậy. Các người chơi vừa nhìn thấy liền biết bọn họ chắc chắn không phải người sống.
“Thế nào?” Thôn trưởng trên mặt mang theo thân thiện mỉm cười, trên thực tế trong lời nói lại mang theo vài phần uy hϊếp với bọn họ mà hỏi, “Các người suy xét về việc này như thế nào? Đồng ý hay phản đối đây?”

“Chúng ta đương nhiên là đồng ý.” Các người chơi mặc dù thấy sởn gai ốc hết cả người rồi nhưng vẫn cố lộ ra vẻ tươi cười mà trả lời trưởng thôn. Phía sau họ là một người đang mặc hỷ phục đã bị hai người phụ nữ nâng lên trước kiệu hoa, cô theo sau hai người họ rồi cẩn thận bước vào bên trong kiệu hoa.

Trưởng thôn tuy rằng cảm thấy tân nương này có gì đó rất kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Do có yêu cầu ngoại trừ tân nương tiến vào Sơn động, người ngoài không được phép bước vào trong nên các người chơi cũng không cách nào đi vào được mà tới gần kiệu hoa còn không được thì nói gì là giúp cơ chứ.
Trong ý thức của mình, trưởng thôn đã nghĩ chắc rằng ngay từ lúc bắt đầu, mấy người ngoại lai này vì không thể tìm được phương pháp giải quyết, đại khái là hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy họ chắc chắn đã sớm từ bỏ rồi. Mà dù sao từ bỏ như vậy mới tốt chứ.

Các người chơi còn lại xếp hàng đi theo đội ngũ ở đằng sau, phải căng mặt mà chứng kiến nghi thức này diễn ra. Tuy rằng ngay từ đầu không thấy Cố Vô Kế và Tề Vân Tu ở trong đám người đó cũng không biết hai người đó rốt cuộc là đang đi làm cái gì.

Nhưng thôn trưởng không thèm để ý, rốt cuộc thì hai người này không đến cũng được thôi, chỉ cần họ không phá hỏng nghi thức, thì qua hôm nay cho dù họ có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là con sâu trong mắt hắn thôi, tùy tiện một chút cũng có thể xử được.
Lúc này, bầu trời gần như không có một ánh nắng, cùng với âm thanh náo nhiệt của tiếng nhạc, đội ngũ chậm rãi nâng kiệu, xuất phát đi về phía hang động của Sơn Thần.

Rõ ràng đây hẳn phải là ngày vui nhưng nơi nơi, chỗ nào cũng mang đến cho người khác cảm giác âm trầm đến cực độ. Đứng trong đội ngũ, người chơi lại càng cảm thấy rõ hơn. Cái lạnh không biết từ đâu thổi đến làm cho họ run lên bần bật. Thậm chí có vài người còn cảm thấy như đây là chuyến đi đến âm tào địa phủ của họ luôn chứ không phải là ngày hỷ đâu. 

Dọc theo đường đi đều thuận lợi, không gặp bất trắc gì. Khi đi ngang qua bãi tha ma, trong sương mù đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh của mấy hồng y nữ quỷ, nhưng người trong đột ngũ thì dường như không nhìn thấy mà đi tiếp, các người chơi thì lại sợ muốn gọi mẹ ra cứu luôn chứ không dám đi tiếp nữa.
Bên ngoài Sơn động cũng đã chuẩn bị tốt các đồ vật cần thiết. Không ít dân làng đã ngồi xuống, chỉ còn chờ người bên này đi qua để cùng tham gia nghi thức.

Thấy kiệu hoa sắp phải tiến vào Sơn động bỗng nhiên dừng lại, nếu nhìn kĩ  có thể thấy được mắt của những 'người' khiêng kiệu đó lộ ra rõ vẻ hoang mang.

Trưởng thôn lộ ra sắc mặt khó coi tới cực điểm, lập tức liền tiến đến kiểm tra. Theo lý mà nói thì chỉ cần tân nương được chọn ngồi trên cái kiệu hoa này thì liền không có khả năng nào có thể xuống dưới được. Nhưng rồi hắn nhìn kỹ lại thì thấy mấy con rối này đều cứ tự nhiên mà ngây dại ra hết. 

Xem ra mấy tên ngoại lai này khá là thủ đoạn đó.

Từ trên kiệu hoa bước xuống, tân nương đem khăn voan đỏ trên đầu kéo xuống, để lộ ra một khuôn mặt tinh xảo.
Vào lúc kéo khăn voan xuống, các dân làng không hẹn mà gặp cùng suy nghĩ tới rằng, tân nương được chọn này lớn lên thật quá đẹp đi.

Sau trận kinh diễm đó xong, các dân làng mới ý thức được có cái gì đó không đúng ở đây. Các người chơi thì lại lâm vào trầm mặc.

CMN, họ nhìn nhầm rồi hay sao vậy? Rốt cuộc, nhìn lại từ trên xuống dưới người, Móa!! đúng là Cố Vô Kế.

Ngay cả các người chơi cũng chưa thể nào nghĩ đến việc Cố Vô Kế ở mặc hỷ phục vào xong lại không quá lớn hay quá khỏe, trừ bỏ dáng người không có ngự-... À không trừ bỏ dáng người khá là không giống nữ ra thì còn lại đều ok hết....... Nhưng mà bởi vì là bộ hỷ phục này tương đối dày nặng, cũng đem khuyết điểm về dáng người che khuất đi luôn.

__________________________________

Thứ ba ngày 14 tháng 12
Nhiệt độ: 14°C trời mát mẻ

___________________________________

Sa có lời muốn nói là tui mới tập edit thui nên có chỗ nào cảm thấy không hợp thì mong m.n góp ý giúp tui với ạ. Có chỗ sẽ còn lủng củng nên m.n thông cảm giúp Sa nhe.

Vốn dĩ ban đầu tui edit tiếp bộ này chỉ là do vã quá mà chẳng có ai chịu edit nên tui mới xách đuýt đi thui ༎ຶ‿༎ຶ thế nhé bye m.n 👋

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK