• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: ThmaiD


Chương 2


Trái ngược với mọi người, Cố Vô Kế lại thấy khá hứng thú với mấy sinh vật quỷ dị bên kia, cậu không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, liền phát hiện một số điểm không đúng.


Bởi vì có thể chất đặc biệt, Cố Vô Kết không làm quen được nhiều bạn bè bình thường....Thật ra mà nói từ thì nhỏ cậu đã thường chơi đùa với những ''thứ'' phi nhân loại cho nên đối với Cố Vô Kế ma quỷ cùng con người cũng chả có gì khác nhau.


''Những con quỷ đó...hình như....'' Đều không có đôi mắt?


Thật là tội nghiệp, tuy rằng đã chết nhưng mà không có đôi mắt thì sinh hoạt cũng sẽ gặp nhiều khó khăn đi. Trong lòng Cố Vô Kế không khỏi sinh ra vải phần đồng tình.


Nhưng lúc này tinh anh nam nhân bỗng nói: ''Cậu còn nhìn làm gì nữa, chạy ngay đi, còn lề mề nữa là mấy thứ kia sẽ đuổi kịp! Tuy chúng nó chỉ là loại quỷ hồn bình thường không có ý thức riêng, nhưng có số lượng không ít, chúng ta tạm thời không thể ứng phó hết được.''


''Hảo a.'' Cố Vô Kế gật gật đầu, đi nhanh về phía bên kia.


Tóm lại đoàn người không dám tiếp tục đứng ở chỗ này, nhanh chóng chạy xuyên qua bãi cỏ âm lãnh, đi gần tới cổng biệt thự, nhưng chưa kịp đi vào bên trong, cô gái trong cặp tình nhân đã sợ hãi hét to.


Chuyện gì đã xảy ra?!! Tất cả mọi người đều giật bắn mình.


Phía trên, phía trên có quỷ......


Đám người lập tức ngẩng đầu lên, thân thể lập tức cứng đờ lại. Tại ô cửa sổ ở tầng hai, mặc dù đã có sương mù cùng chiếc rèm cửa cũ nát che lại nhưng bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang đứng ở đấy, gương mặt hắn trắng bệch nhìn hết sức chói mắt .


Mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của kẻ đó quét qua từng tế bào, đó là một ánh mắt tràn đầy ác ý làm mọi người không ai dám cử động.


Bỗng nhiên thân thể Cố Vô Kế khẽ cử động, mọi người ai cũng không khỏi kinh ngạc, tinh anh nam nhân càng không thể tưởng tượng nổi trong tình cảnh này mà cậu còn dám hoạt động cơ thể, trong mắt treo thêm mấy phần cảnh giác


Sắc mặt Cố Vô Kế lúc này khá là nghiêm túc, cậu đã vận dụng sức quan sát phi thường của mình và nhận thấy, bóng hình quỷ dị này--- là một quỷ hồn ăn vận quần áo điệu đà nữ tính.


Dưới tình huống này, bị một cô gái nhìn chăm chú như thế, không chào hỏi thì có vẻ khá là bất lịch sự a!


Chỉ nháy mắt sau đó, những người khác liền thấy Cố Vô Kế vươn cái tay không cầm xì dầu, hướng về phía ô cửa số đó lớn tiếng chào hỏi.


Mọi người : ''....''


Mọi người : ''???''


Tất cả mọi người lúc này không khỏi có chung suy nghĩ muôn tóm lấy cổ áo của Cố Vô Kế hỏi xem rất cuộc trong đầu cậu suy nghĩ cái quái gì !


Nhìn thấy hành động của Cố Vô Kế, con quỷ trước của sổ cũng khá là kinh ngạc, sau đó thân thể liền biến mất trong bóng đêm, không để lại một dấu vết gì cả làm mọi người không khỏi liên tưởng đến hành động ''chạy trối chết''.


''Anh đang làm cái quái gì vậy ?!'' Bé fanboy của tinh anh nam nhân bất mãn lên tiếng nhìn về phía Cố Vô Kế : ''Nếu hành động của anh chọc giận ác quỷ thì biết làm sao bây giờ! Newbie thì thành thành thật thật nghe theo chỉ đạo của Phương ca đi, đừng tự ý làm mấy chuyện linh ta linh tinh.''


''Em đang nói gì đó?'' Cố Vô Kế nhìn về phía La Không, vẻ mặt cậu còn pha chút tức giận nói: ''Con gái nhà người ta đều nhìn chúng ta nhiệt tình đến như vậy nếu còn không chào hỏi đáp lễ lại thì thật bất lịch sự!''


Tầm mắt Cố Vô Kế lúc này khá là áp bách, La không vốn chỉ là một học sinh cấp ba không có bất cứ kinh nghiệm xã hội nào nên không dám nói tiếp.


Rõ ràng tên này chỉ đứng đó làm vài cái hành động kỳ quái thôi mà, nói nghe rất là vô lý nhưng không hiểu sao lại hết sức thuyết phục, đó rõ ràng chỉ là một con quỷ mà thôi mà! Nhưng trông bộ dáng nói đến hợp tình hợp lý của Cố Vô Kế làm hắn không biết nói lại như thế nào!


Thấy vậy tinh anh nam nhân lập tức đứng ra hòa giải: ''Cố tiên sinh tự có suy nghĩ riêng của mình, cho dù tôi có là oldbie cũng chỉ là có thêm một ít kinh nghiệm cơ bản mà thôi. Vẫn phải cần mọi người cùng chung tay góp sức điều tra tin tức.''


''Đúng vậy.'' Cố Vô Kế gật đầu đồng ý, cảm thấy Phương Kiến nói vô cùng hợp lý.


''Nhưng mà Cố tiên sinh về sau có hành động gì hãy báo trước cho mọi người chuẩn bị tâm lý.'' Phương Kiến lại nhìn sang Cố Vô Kế, làm như không có việc gì lấy tay vỗ nhẹ vai cậu : ''Miễn làm cho mọi người kinh hách.''


Sau khi trải qua sự việc hãi hùng phía trước, cảm giác kinh hãi khủng bố cũng tiêu tán vài phần, mọi người đẩy cửa tiến vào bên trong biệt thự.


Cánh cửa nhìn qua vô cùng cũ nát, đẩy nhẹ một cái là mở bung ra. Mọi người vội vàng chen vào, bên trong tối đen như mực, khiến ai ai cũng cảm thấy lạnh thấu xương nổi hết cả da gà da vịt.


''Sao nơi này lại lạnh đến như vậy.'' Nhậm Tuệ không khỏi mở miệng hỏi : ''....là vì âm khí quá nặng ư?''


Nàng tùy ý nói một câu, khiến mọi người vốn đã hơi sờ sợ nay còn liên tưởng đến mấy thứ kinh tủng, lại nhìn về một mảnh đen thui thủi đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón, quả thực không cần ma quỷ đến đã muốn tự mình hù chết mình.


''Vẫn may là điện thoại di động vẫn có thể sử dụng.''


Khi mở đèn pin trong điện thoại lên, mọi người mới nhìn rõ được bố cục nơi này. Nơi này là khu đại sảnh chuyên dùng để tiếp khách, không gian khá là rộng, có lối thông vào bên trong nhưng mà cửa bị khóa chặt chẽ, hai bên còn có cầu thang để đi lên tầng hai.


Điều đặc biệt ở đây là chỗ nào cũng được dán vài lá bùa, nhưng mà không biết bởi vì thời gian trôi qua quá lâu hay là bị một thứ gì đó tác động, mấy lá bùa trông vô cùng rách nát bất kham, chỉ cần bị người chạm nhẹ vào một cái liền tan thành tro bụi.


Thấy rõ ràng nhất phải nói đến tấm ảnh chụp treo tường đặt trong phòng khách, có vẻ đây chính là ảnh chụp chủ nhân nơi này và con của hắn. Nhưng trên ảnh chụp có dính rất nhiều vết bẩn màu nâu, nó chẳng những đem dung mạo hai người hoàn toàn che đậy mà còn trải rộng khắp trên cơ thể, giống như đó chính là từng bãi máu tươi từ trong cơ thể họ bắn ra.


Và điều đáng sợ nhất là, hình như mọi người còn có thể cảm nhận được có tầm mắt từ trên ảnh chụp đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.


''Thật đáng sợ, chúng ta nhất định phải vào trong đó sao....'' Cô gái trong cặp tình nhân nơm nớp lo sợ mở miệng, nội tâm nàng kháng cự mãnh liệt.


''Đương nhiên phải vào.'' Phương Kiến mở miệng: ''Chúng ta phải dựa theo chỉ thị của nhiệm vụ chính mà hành động, hơn nữa chỉ có làm theo mới là phương pháp duy nhất để chúng ta sống sót trở về....Tuy rằng không được nói rõ ra nhưng hình như quỷ trong phó bản này sẽ mạnh lên theo thời gian, chúng giống như sẽ dần dần mở ra từng lớp trói buộc nào đó, nếu không nhanh chân lên, chúng ta chỉ có thể chết toàn bộ ở đây!"


''Bất quá lần này hệ thống cung cấp không ít tin tức, tỷ lệ sống sót khá cao.'' Phương Kiến nói: ''Có lẽ bởi vì phó bản này có nhiều newbie nên được thêm phúc lợi đi. Để an toàn chia hai người thành một nhóm nhỏ đi xung quanh kiểm tra xem có gì đáng ngờ không.''


Cặp tình nhân chỉ có thể đồng ý, lặng lẽ an ủi nhau, tận lực làm lơ tấm ảnh chụp ở giữa.


Thấy thế La Không liền gắt gao đi theo Phương Kiến, nhìn qua cũng không phải là quá đáng sợ, nhìn ngó xung quanh, muốn tìm được nhiều manh mối để chứng minh giá trị của bản thân.


Nhậm Tuệ thấy vậy cũng chỉ có thể đi theo Cố Vô Kế, nàng cùng Cố Vô Kế bắt đầu trò chuyện với nhau. Thật ra nàng rất có hảo cảm với Cố Vô Kế, rốt cuộc đối phương giá trị nhan cao như vậy, tuy tính cách hơi quái quái, nhưng nhìn qua vẫn rất đáng tin cậy.


Phương Kiến nhìn thẳng về phía trước làm bộ không phát hiện tâm tư của những người khác, trong lòng dâng lên một trận cười lạnh, trên mặt vẫn làm một biểu tình nghiêm nghị đáng tin cậy, cùng mọi người bàn luận mấy tin tức nửa thật nửa giả.


Trên thực tế, hắn là một người chơi có kinh nhiệm khá là phong phú, đã trải qua không ít phó bản, thậm chí hắn còn là thành viên thâm niên của một tổ chức người chơi bí ẩn. Có rất nhiều con đường để đoạt được tin tức trong các phó bản, khác biệt hoàn toàn với mấy kẻ newbie không biết cái gì này.


Thậm chí phó bản lần này là do hắn chủ động lựa chọn, dù sao cái phó bản này cũng không quá khó nhằn gì, chỉ cần hiến tế hết bốn mạng người là có thể rời đi. Không những thế, sau khi lệ quỷ của phó bản này chơi chết bốn mạng người sẽ cảm thấy khá là thỏa mãn, rồi nhân lúc này tiến hành cầu xin la liếm có khi sẽ được đối phương giúp hoàn thành một yêu cầu nào đó.


Nhưng mà thực tế phó bản này vốn dĩ chỉ có năm người mà thôi, không biết Cố Vô Kế từ đâu chui vào, hơn nữa hắn làm cho Phương Kiến cảm thấy khá là chướng mắt... Nhưng mà cái ngoài ý muốn này sẽ kết thúc nhanh thôi.


Hắn mới rắc lên tên kia một thứ thuốc dùng để hấp dẫn vong hồn, chỉ là một newbie mà thôi, bây giờ gặp phải quỷ cũng chỉ có nước chết nhăn răng.


.....


Cố Vô Kế ở chỗ này thấy không tìm được gì liền đi tới hành lang. Nhậm Tuệ đứng kinh ngạc đứng đằng sau, dùng đèn pin soi thì thấy hành lang lan tràn ra nhiều vệt máu, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.


Những vệt máu này thật giống như có người đang giãy giụa muốn từ chỗ sâu trong hành lang bò ra tới, làm nàng không khỏi liên tưởng đến bản thân mình về sau có hay không cũng biến thành như vậy... Hơn nữa cái thứ muốn bò ra kia, rốt cuộc là đã chết hay là đã biến thành thứ gì đó.....


''Chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về đi.'' Nhậm Tuệ hoảng loạn mở miệng: ''Đợi mọi người về rồi cùng nhau đi xem chỗ này sau....''


''Chúng ta tạm thời có lẽ sẽ không trở về ngay được.'' Cố Vô Kế nói vọng sang.


Nhậm Tuệ quay đầu lại thì phát hiện, phía sau không có lấy một tia sáng. Mọi người còn đang kiểm tra ở mấy chỗ kia bỗng dưng biến mất như chưa hề tồn tại.


Sắc mặt nàng đại biến, trong lòng liền đoán được sự tình lần này trở nên phiền toái, không khỏi dựa càng gần vào Cố Vô Kế, ai mà biết được quỷ sẽ toát ra ở chỗ nào, nhưng khi quay đầu lại, trên mặt nàng tràn đầy hoảng sợ : '' Phía...phía sau của cậu___''


Cố Vô Kế cũng quay đầu lại thì liền nhìn thấy từ khe cửa chỗ hành lang hiện lên một bàn tay khô héo màu đen, từ hành lang bên kia đang giãy dụa muốn chen lên.


Khoảng cách của Cố Vô Kế và cánh tay đen kia đã gần trong gang tấc.


Nhậm Tuệ sợ muốn héo cả người, nếu không phải nàng đã bị dọa đến mềm hết cả chân thì đã chạy mất dép từ lâu. Dù sao trước tình huống như vậy, Cố Vô Kế chắc chắn sẽ phải chết!!


Sau đó nàng liền thấy Cố Vô Kế hồn nhiên đưa tay qua cầm lấy cánh tay đen thui kia.


Cậu tự nhận mình là người rất đáng tin cậy, đây chính là đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên. Tuy rằng bản thân mình đã bị bôi đen.


Nhậm Tuệ: ''???" Cậu đang làm cái quái gì vậy!?


Động tác tiếp theo của cái tay trực tiếp bị đình chỉ, chỉ sợ là nó đã thành quỷ lâu đến như vậy rồi thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một người dám cầm tay mình, sau đó nó liền ý tức được hành động của mình không phù hợp lắm với thân phận hiện tại liền trở nên vặn vẹo, móng vuốt cũng vươn lên, thậm chí còn có thể thấy được một khuôn mặt trắng bệch từ khoảng không xuất hiện trước mặt hai người.


Nhậm Tuệ đang phun tào Cố Vô Kế được một nửa thì gặp tình huống này, bỗng nhớ tới mình vẫn đang ở trong phó bản thần quái, suýt nữa thì bị dọa xỉu.


Nhìn khuôn mặt dữ tợn phía trước, Cố Vô Kế hơi chút kinh ngạc, rất tri kỷ nói : ''Vất vả rồi, nhưng lần sau đến bắt tay không nên chọn đường đi mệt mỏi như vậy, nhìn sắc mặt của cậu xem, mệt quá nhăn lại trông không đẹp chút nào... !''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK