Mục lục
Đỉnh Cao Phú Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171   Viên thuốc màu đen được người đàn ông đeo kính ném sang, Trình Uyên bất được.

Chỉ to bảng hạt đậu tương, cầm trong tay.

không cảm thấy có bất kỳ mùi vị gì, Trình Uyên không kiềm được chìm trong suy nghĩ.

Người đàn ông đeo kính đang nhìn anh.

Trần Thành cũng đang nhìn anh Lúc này, quần chúng đứng xem cũng không  đám thở mạnh, thậm chí có người còn dùng điện thoại di động bắt đầu ghï hình lại.

“Đang diễn bộ phim gì vậy?”  “Ai biết được chứ, tôi không thích mấy tình tiết như thế này lắm”  “Đúng vậy, máu chó quá”  Thật quá máu chó, nhưng bất kể là ai chăng nữa, trong cuộc đời này cuối cùng vẫn sẽ trải qua một số chuyện mà bản thân  mình không cách nào quên được, nhớ lại rồi vẫn luôn muốn cố gắng thay đổi tình tiết máu chó kia.

Nếu là bạn, bạn sẽ lựa chọn như thế nào?  Có lẽ vô số người sẽ nghĩ, vì tình yêu, tôi sẽ hy sinh tất cả.

Nhưng đó là khi không có nguy hiểm xuất hiện ngay trước mặt, khi bất kỳ ai phải đối diện với ranh giới sống chết, anh ta đều khó mà bình tĩnh được. Người đang đứng trước sự đe dọa của cái chết, điều đầu tiên người †a nghĩ đến là phải sống, mà không phải là tình yêu hư vô mờ mịt            Trần Thành nhíu mày càng chặt hơn nữa, anh ta nghĩ đến một chuyện, vì vậy nói với Trình Uyên: “Tuy tôi biết anh sẽ không nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói, có thể sẽ có cách tốt hơn”      Nhưng mà, Trình Uyên cười chua chát, ngay sau đó không hề do dự nuốt viên thuốc màu đen vào bụng.

Đúng vậy, Trần Thành có thể biết trước lựa chọn của Trình Uyên hơn bất kỳ ai khác.

Vì anh ta nhớ lại, trong kho hàng bỏ hoang ngày đó, đối mặt với đe dọa do bom mang đến, Trình Uyên không lựa chọn phương pháp an toàn hơn là một mình chạy trốn, mà lựa chọn cách cứu người nhìn qua rất ngu xuẩn.

Còn nữa, khi ăn cơm trong nhà hàng xảy ra cháy, người khác không biết tại sao, nhưng Trần Thành lại biết, vì anh ta chính là người đốt lửa, hơn nữa khi Bạch An Tương định chạy trốn, anh ta ném một chiếc đũa ra, đập lên cổ chân cô, cho nên khiến Bạch An Tương giẫm phải khe hở không rút ra được.

Lần đó, Trình Uyên không chọn chạy trốn một mình, còn xoay người chạy đến chỗ nguy hiểm nhất để dập tắt lửa.

Một sát thủ có tố chất chuyên nghiệp rất cao sẽ không vì bất cứ chuyện gì hoặc bất kỳ kẻ nào mà dễ dàng xúc động.

Nhưng đôi khi, cũng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như có người ngốc nghếch, cứ làm đi làm lại những chuyện ngu xuẩn mãi.

Người kia nói Trình Uyên thật sự quá ngu xuẩn, nhưng rốt cuộc là ngu xuẩn hay là thông minh, ai có thể nói rõ ràng được chứ?  Dù sao, vì sự ngu xuẩn của anh mà bây giờ Trần Thành thật sự có phần không nỡ giết anh  Trình Uyên nuốt viên thuốc đen xong, sau đó dang hai tay hét to với người đàn ông đeo kính: “Lấy ral”  Lúc này, quần chúng bùng nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt vì tính thần gan dạ này.

“Nội dung cốt truyện này cũng không tệ lãm, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của diễn viên hơi đáng lo ngại”  “Cũng được, xem tạm đi, đang lúc kẹt xe có kịch hay để xem còn gì”  Nụ người trên mặt người đàn ông đeo kính đã biến mất, con ngươi hần ta đột nhiên giãn to ra, lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi.

“Lấy ral” Trình Uyên hét to một lần nữa.

Người đàn ông đeo kính bị tiếng hét to lần thứ hai của Trình Uyên làm cho giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó lắc đầu, chậc lưỡi nói: “Thật đúng là ngu xuẩn y như ông chủ nói, nhận lấy này!”  Nói xong lập tức ném bình sứ sang.

Trình Uyên vội vàng bất lấy.

Người đàn ông đeo kính xoay người định đi, Trình Uyên lại đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh cho rằng, anh có thể đi được sao?”  Anh quyết định bàn chuyện tiền bạc với Trần Thành.

Trình Uyên cảm thấy Trần Thành cứu mình, vì vốn đĩ anh ta và mình có một giao dịch, sau khi hoàn thành sẽ có một số tiền  thưởng lớn.

Nhưng nếu để anh ta giúp mình vài chuyện, ví dụ như bắt người trước mặt này, vậy nhất định phải trả giá thêm.

Nhưng mà, người đàn ông đeo kính lại rất bình tĩnh vừa đi vừa nói: “Bắt tôi hoặc giết tôi, mạng anh sẽ phải đếm ngược đấy, vì ông chủ của chúng tôi chắc chắn sẽ không làm theo những gì đã nói trước đây là cho anh lượng thuốc giải nhất định theo kỳ hạn nữa đâu”     Đây đúng là một vấn đề.

Trình Uyên không dám không tin, anh hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính biến mất trong đám người.

Mẹ nó đây đúng là một kết quả khiến người †a cực kỳ không cam lòng.

Có điềt     Trình Uyên đột nhiên lại nghĩ đến, ít nhất  Bạch An Tương không phải chết, anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Nhìn thấy säc mặt Trình Uyên thay đổi, Trần Thành đành chịu lắc đầu, hỏi anh: “Vậy có tiếp tục làm nhiệm vụ nữa không?”        Trình Uyên biết Trần Thành đang nói đến nhiệm vụ bắt được người bỏ thuốc độ kia.

“Tiếp tục đi!” Trình Uyên gật đầu  Thật ra anh vẫn chưa dám khẳng định viên thuốc màu đỏ trong tay chính là thuốc giải  Trình Uyên quay về xe, mỉm cười giải thích với Bạch An Tương: “Vừa nấy gặp được người quen, trò chuyện mấy câu”  Bạch An Tương không nói gì, chỉ lo lắng hỏi “Đăng trước xảy ra tai nạn giao thông sao? Tại sao lại bị chặn đường lâu như vậy?”  “Đúng vậy, đẳng trước xảy ra tai nạn xe, ôi sớm biết vậy đã đi đường vòng, bây giờ hay rồi, đi lên đằng trước không được, đẳng sau        lại bị chặn” Trình Uyên giả vờ tất phiền não.

Trần Thành giả vờ làm người qua đường, đi qua trước xe anh, đối với cuộc trò chuyện của anh và Bạch An Tương, anh ta không kiềm được có chút xúc động.

Hóa ra trên thế giới này thật sự có người có thể vì một người trong lòng liều mạng làm một chuyện rất điên cưồng mà không cần đến báo đáp.

Loại tình cảm này dường như cũng đã từng xuất hiện trong đời anh ta.

Năm đó mười tuổi, vì thức ăn.

Giao thông tắc nghẽn rất lâu, mãi đến gần trưa mới coi như thông đường.

Trong lúc đó, Bạch An Tương từng hỏi Trình Uyên một câu.

“Nếu có một ngày, em thật sự chết đi, anh có đau lòng không?”  Bạch An Tương cảm thấy, dù sao mình cũng chưa thật sự trở thành người phụ nữ của anh, hơn nữa hai năm gần đây, vẫn luôn lạnh lùng với anh.

Quả nhiên, Trình Uyên nói: “Có chứ, nhưng chỉ đau lòng một thời gian thôi, vì anh còn phải sống không phải sao? Anh còn phải sống rất lâu, dù sao cũng không thể để mình sống trong đau khổ mãi được chứ?”  Bạch An Tương nói phải, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.

Xe đến bệnh viện, sau khi dừng xe trong bãi đỗ xe, Bạch An Tương lai lề mề không xuống xe.

Trình Uyên đi đến bên ghế phó lái gõ lên kính xe hỏi: “Sao vậy?”  Bạch An Tương lắc đầu, vẻ mặt cô đơn: “Đột nhiên em không muốn đi khám nữa”  “Tại sao?” Trình Uyên rất khó hiểu.

Bạch An Tương nói: “Em không muốn biết kết quả”  Trình Uyên vẫn mở cửa xe, sau đó nắm bàn †ay nhỏ lạnh như băng của cô kéo xuống  xe, cười nói: “Đừng đoán mò, ngoan nà nghe anh, kết quả kiểm tra nhất định sẽ  tốt đẹp.”          Đây là lần đầu tiên Trình Uyên bá đạo quyết định thay cho Bạch An Tương như vậy, khiến Bạch An Tương không kiềm được nhíu mày.

Vừa vào đến đại sảnh bệnh viện, Trình Uyên nói với Bạch An Tương: “Em đợi anh một lát nhé, anh vào nhà vệ sinh”  Bạch An Tương gật đầu.

Sau đó Trình Uyên đi về phía nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh công cộng của bệnh viện này cũng ở gần đại sảnh, ở giữa phải rẽ sang bên cạnh, cho nên sau khi đi qua chỗ rẽ, Trình Uyên lấy điện thoại di động ra.

“Alo, có tìm được người không?”  “Không thấy” Bên kia điện thoại, giọng nói của Bạch Long vang lên.

Trước đó khi Trình Uyên nhận thấy nguy hiểm, bảo Bạch Long nhìn chằm chảm xe mình, bảo vệ cho sự an toàn của Bạch An Tương.

Ai ngờ mục tiêu của đối phương vốn dĩ không phải Bạch An Tương, cũng may có Trần Thành chạy đến đúng lúc.

Sau khi nuốt viên thuốc màu đen xong, Trình Uyên lại gọi điện thoại cho Bạch Long, bảo anh ta nhanh chóng đi đến nơi xảy ra tai nạn, xem xem có thể tìm được người bỏ thuốc độc kia không.

Thật ra Trình Uyên cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao, ông chủ giấu mặt của bọn họ đã xuất hiện, người bỏ thuốc độc kia, bây giờ xem ra cũng có phần không quan trọng nữa rồi.

“Alo, có tìm được người không?”  “Không thấy” Bên kia điện thoại, giọng nói của Bạch Long vang lên.

Trước đó khi Trình Uyên nhận thấy nguy hiểm, bảo Bạch Long nhìn chằm chảm xe mình, bảo vệ cho sự an toàn của Bạch An Tương.

Ai ngờ mục tiêu của đối phương vốn dĩ không phải Bạch An Tương, cũng may có Trần Thành chạy đến đúng lúc.

Sau khi nuốt viên thuốc màu đen xong, Trình Uyên lại gọi điện thoại cho Bạch Long, bảo anh ta nhanh chóng đi đến nơi xảy ra tai nạn, xem xem có thể tìm được người bỏ thuốc độc kia không.

Thật ra Trình Uyên cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao, ông chủ giấu mặt của bọn họ đã xuất hiện, người bỏ thuốc độc kia, bây giờ xem ra cũng có phần không quan trọng nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK