Mục lục
Đỉnh Cao Phú Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83.

“Ông Kim, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không, người tôi kêu ông đuổi là Trình Uyên mà” Long Thầm Lãng ngạc nhiên nói: “Ông đi tìm Chủ tịch của các ông làm gì?” Ông Kim bên kia chợt trở nên cực kỳ tức giận: “Con mẹ nó không phải là vì cậu hãm hại tôi sao? Trình Uyên không phải Chủ tịch thì là ai đây” “.” Long Thầm Vũ ngơ ngác, dường như hán ta vẫn chưa kịp hiểu ra, thuận miệng hỏi lại một câu: “Chủ tịch của các ông cũng tên là Trình Uyên ư?” “Tút tút..” Đầu bên kia điện thoại lập tức cúp máy.

Long Thầm Lãng căm giận nói: “Ông Kim này làm việc đúng là không đáng tin, sao mình có thể kêu ông ta đi đuổi chủ tịch được, ông ta cũng không làm rõ tập đoàn bọn họ có mấy người tên Trình Uyên đã..” Nói đến đây, hắn ta chợt cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm.

Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Trình Uyên.

Khuôn mặt nặng nề của Long Văn cũng trở nên u ám.

“Không thể nào!” Long Thầm Vũ nói đầu tiên: “Anh Hai, có phải người bạn này của anh nhầm lẫn rồi không?” Thấy sác mặt của Long Thầm Vũ cũng thay đổi, Trình Uyên duỗi một ngón tay: “Tập đoàn Tuấn Phong… chỉ có một Trình Uyên thôi” Tập đoàn Tuấn Phong chỉ có một Trình Uyên thôi! Sau khi anh nói câu này xong, Long Thầm Vũ cũng trực tiếp trợn tròn mắt.

Long Thầm Lãng thì khó tin nhìn Trình Uyên, hắn ta chợt nhớ tới lời anh nói lúc trước, anh nói anh muốn lật đổ Tập đoàn Long Đằng, lúc đó Long Thầm Lãng còn cho.

rằng anh đang nói đùa, ai ngờ… Trình Uyên lại thật sự là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong, vậy…

Vậy anh thật sự không hề nói đùa.

Thời gian giống như dừng lại vào lúc này.

Phòng họp của Long Đằng trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Ừng ực..” Tiếng nuốt nước miếng vang lên.

Cuối cùng Long Văn là người cúi mình đầu tiên, ông ta ép mình nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thì ra… thì ra cậu là Chủ tịch HĐQT của Tuấn Phong, đúng là thất lễ quá, à… tôi nghĩ chắc mọi chuyện lúc trước đều là hiểu lầm thôi: “Hiểu lầm?” Trình Uyên cười nhạt hỏi lại: “Nếu tôi không phải Chủ tịch của Tuấn Phong thì chỉ sợ chuyện này mãi mãi không phải là hiểu lầm đúng không?” Có rất nhiều người đổ sai lâm của mình cho hai chữ hiểu lầm, nghĩ nếu Trình Uyên là một nhân viên nhỏ, vậy vợ anh bị bắt những người này sẽ để ý sao? Long Văn sẽ nở nụ cười gượng gạo với anh sao? Những người này sẽ thả cho mình rời đi sao? “Ừm… Chủ tịch Trình nói quá rồi” Trên trán Long Văn chảy xuống mồ hôi lạnh.

Thật ra không chỉ có ông ta, tất cả những người ở đây đều bị doạ sợ cả, chân của Long Thầm Vũ cũng bắt đầu run rẩy rồi từ từ lùi về sau, xem ra là muốn lợi dụng lúc không ai chú ý thì bỏ trốn.

Nhưng lúc này Trình Uyên lại chỉ tay về phía Long Thầm Vũ.

“Tôi đã cảnh cáo anh rất nhiều lần là cách xa vợ tôi một chút rồi” “Nhưng anh liên tục vượt khỏi giới hạn của tôi, khi biết vợ tôi không thể nào thích anh, anh lại còn bỏ thuốc cô ấy” “Lần này còn lợi hại hơn nữa, trực tiếp cướp người luôn?” Sắc mặt Long Thầm Vũ thoáng trở nên tái nhợt.

Trình Uyên càng nói giọng điệu càng lạnh lẽo, cảm xúc cũng càng kích động hơn, hỏi lại Long Văn: “Cái này ai có thể nhịn được? Là tôi nói quá sao?” Long Văn trợn mắt há mồm, ông ta thật sự không ngờ con trai mình lại làm chuyện đó với vợ của Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, đó là nhân vật muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được đó, trong một khoảnh khác ông ta thật sự muốn giết chết con trai mình luôn cho rồi.

Trình Uyên hỏi ông ta: “Ông cảm thấy tôi kêu ông vả miệng anh ta rất quá đáng sao?” “Việc này…” “Hay là để tôi gọi cảnh sát nhốt anh ta lại luôn?” Trình Uyên tiếp tục ép hỏi.

Bỏ thuốc cướp người, nhiêu đó đã đủ kết thành vụ án hình sự rồi.

Long Thầm Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần, anh ta run rẩy nói: “Không, không đúng, tôi không cướp người!” Anh ta vừa nói ra lời này, Long Thầm Lãng chợt hoảng hồn, vội vàng đứng ra cúi người với Trình Uyên: “Xin lỗi Chủ tịch Trình, chuyện này là em Ba của tôi làm sai, tôi thay em ấy xin lỗi cậu, nếu cậu cần bồi thường gì cứ việc nói, chắc chắn Long Đằng chúng tôi sẽ cố gắng thực.

hiện” “Không… không phải thế” Dường như Long Thầm Vũ còn muốn thanh minh.

Long Thầm Lãng trừng anh ta một cái: “Em Ba, em câm miệng!” “Anh Hai, em thật sự không có…” “Chát!” Một cái tát giáng xuống.

Long Văn vung tay vả mạnh một cái lên miệng Long Thầm Vũ, anh ta ngơ ngác, hoảng sợ nhìn về phía ba mình.

Long Văn lúc này đang cực kỳ tức giận.

Thật ra ông ta đã đoán được sơ sơ đầu đuôi câu chuyện rồi, lại thêm khi nấy còn chính mắt nhìn thấy Bạch An Tương và Mục Như Trăn, cho nên nghĩ rằng bây giờ Long ‘Thầm Vũ chỉ đang nguy biện mà thôi.

Nhưng người ta là Chủ tịch HĐQT của Tập đoàn Tuấn Phong đó, anh ta nguy biện thì có tác dụng gì sao? Đánh Long Thầm Vũ xong, Long Văn quay đầu xin lỗi Trình Uyên: “Xin lỗi cậu Trình, chuyện này là con trai tôi làm sai, tôi thay nó xin lỗi cậu” Trình Uyên lắc đầu: “Ai có lỗi là người đó có lỗi, đều là đàn ông không cần phải để người khác nhận lỗi thay mình” Long Văn cúi đầu.

Trình Uyên nói tiếp: “Tiếp tục!” Long Văn nghiến răng, xoay người lại tát Long Thầm Vũ thêm một cái.

“Không, ba, không phải như thế, con không sai!” Long ‘Thầm Vũ bị đánh đến trước mắt đầy sao mà vẫn muốn giải thích.

“Đồ súc sinh này!” “Chát!” Nhưng anh ta càng giải thích, Long Văn càng đánh mạnh hơn.

“Chát chát chát…” Ông ta đánh đến chảy đầy máu tươi.

Chắc hẳn Long Văn cũng chưa từng đánh con trai mình một cách vui vẻ như vậy, cánh tay cũng đánh đến tê dại.

“Được rồi” Lúc này, Trình Uyên đột nhiên kêu dừng.

Long Văn mới thở hổn hển ngừng tay, Long Thầm Vũ thì tê liệt ngã xuống đất, hai bên má sưng lên như hai cái bánh bao.

“Trả vợ tôi lại cho tôi” Trình Uyên lạnh lùng nói.

Long Thầm Lãng vội nói: “Chủ tịch Trình, vợ của cậu đã về rồi” “Ừm, cái này tôi có thể đảm bảo, hơn nữa có tôi ở đây, tôi sẽ không để thăng súc sinh này đụng vào một ngón †ay nào của vợ cậu đâu” Long Văn cũng lau mồ hôi trên trán vội nói.

Trình Uyên nhìn thoáng qua Bạch Long, Bạch Long lấy điện thoại ra xem xét một lát, sau đó gật đầu với anh.

Cuối cùng Trình Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Biết Bạch An Tương không sao, cơn giận của anh cũng mất đi một nửa, nói với Bạch Long: “Chúng ta đi thôi” Nói xong, hai người lập tức đi ra ngoài.

“Chủ tịch Trình” Lúc này, Long Văn chợt kêu lên.

Trình Uyên hơi dừng chân, nhíu mày quay đầu lại: “Còn chuyện gì sao?” Long Văn lại lau mồ hôi, cười khổ nói: “Chủ tịch Trình, thấy đó, bây giờ hiểu lầm cũng đã ‘giải thích rõ ràng chuyện cậu làm với Tập đoàn Long Đăng…?” Trình Uyên hiểu của ông ta đang nhắc tới chuyện trước đó Tuấn Phong bọn họ chèn ép Long Đằng.

Ban đầu Trình Uyên chỉ muốn cho Long Thầm Vũ một bài học nhớ đời, chứ cũng không thật sự muốn tiêu diệt Tập đoàn Long Đằng, nếu bây giờ đã đạt được mục đích rồi, vậ “Ừm, tôi sẽ nghĩ đến việc bỏ qua cho mấy công ty dưới trướng tập đoàn các người Trình Uyên gật đầu, nhưng anh còn chưa dứt lời, cửa phòng họp đột nhiên bị đá văng ra, sau đó một đám người xông vào từ bên ngoài.

Đều là mấy người vóc dáng to lớn xăm rồng vẽ phượng cầm gậy gộc trong tay.

“Là ai? Mẹ kiếp, là ai dám gây chuyện ở Long Đằng thế?” Từ Đầu Trọc cầm một con dao phay trong tay, vừa đi vào đã to tiếng nói.

Đúng lúc này Trình Uyên đang xoay người nói chuyện với Long Văn, cho nên anh ta không nhìn thấy anh.

“Ha ha..” Thấy Từ Đầu Trọc đến đây, Long Thầm Vũ vốn bị đánh đến ngã ngồi dưới đất đột nhiên bật cười, còn điên cuồng cười ha hả: “Trình Uyên, con mẹ nó thứ tạp chủng như anh còn muốn rời khỏi được sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK