Mục lục
Đỉnh Cao Phú Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203

Trình Uyên sẽ chọn thế nào đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

MC của buổi đấu giá liên tục khen ngợi Trình Uyên và Long Thầm Khang, cũng kích thích những người khác tham gia đấu giá.

Nhưng Trình Uyên và Long Thầm Khang đều xem MC như không khí.

“Một tỷ năm trăm mười triệu lãn thứ nhất!”.

“Một tỷ năm trăm mười triệu lần thứ hai!”

Long Thầm Khang mỉm cười nhìn về phía Trình Uyên, vì anh ta biết Trình Uyên nhất định sẽ ra tay.

Không chỉ Long Thầm Khang, trên cơ bản những người khác đều đang nhìn về phía anh, dường như đang đợi anh tiếp tục ra giá.

Quả nhiên, Trình Uyên đứng lên.

Phòng đấu giá lập tức im lặng, ngay cả MC nhìn thấy cũng có ý định tạm dừng đếm số.

“Xin hỏi..”

Ai ngờ sau khi Trình Uyên đứng dậy cũng không tiếp tục đấu giá mà là hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

“Xin hỏi nếu đấu giá được hàng hoá lại không mua nổi thì sẽ có hậu quả gì?”

Đấu giá được nhưng không mua nổi?

“Ha ha, Chủ tịch Trình thật hài hước!” Sau khi mọi người hiểu ra thì đều bật cười.

Không ai cảm thấy Trình Uyên sẽ mua không nổi, cũng không ai cảm thấy một Chủ tịch như anh sẽ không biết quy tắc của phòng đấu giá.

Cho nên mọi người đều tưởng anh đang nói đùa.

MC bị hỏi cho ngơ ngác, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời rất lanh lợi: “Chủ tịch Trình nói đùa rồi, với thân phận của cậu sao có thể xuất hiện tình huống không mua nổi chứ”

Trình Uyên lắc đầu cười nói: “Ừm, không phải tôi hỏi cho tôi, mà là hỏi thay anh này thôi”

Anh duỗi tay chỉ vào Long Thầm Khang.

Long Thầm Khang thấy Trình Uyên đứng lên hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy còn tưởng rằng anh cố ý làm trò, nhưng Trình Uyên đột nhiên chỉ về phía mình, khiến anh †a không khỏi cười khẩy.

“Chủ tịch Trình vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn, tuy tôi không giàu có gì cho cam, nhưng nếu đã kêu giá thì đương nhiên có năng lực trả nổi” Long Thầm Khang cũng không chịu yếu thế nói: “Còn Chủ tịch Trình ấy, hôm nay không đấu được gì cả thì có hơi khó xử không”

Trình Uyên cũng không quan tâm đến Long Thầm Khang mà tiếp tục hỏi MC: “Tôi hy vọng anh có thể cho tôi một đáp án rõ ràng”

MC hơi xấu hổ.

Hắn cười nói: “Vậy được, nếu Chủ tịch Trình đã có yêu cầu này, vậy tôi sẽ nói sơ qua quy tắc của phòng đấu giá”

“Lúc tham gia, mọi người đều sẽ nộp trước mười triệu tiền bảo đảm đúng không?”

“Nếu cố ý lên giá, sau khi lấy được lại không trả tiền nổi, phòng đấu giá của chúng tôi có quyền lấy đi tiền bảo.

đảm của người đó, hơn nữa còn có thể bị chế tài theo quy định của pháp luật, bình thường sẽ tạm giam sáu tháng”

Nghe vậy, Trình Uyên gật đầu.

Sau đó quay đầu cười nói với Long Thầm Khang: “Đưa thứ kia cho tôi đi”

“Thứ gì?” Long Thầm Khang sửng sốt.

“Thuốc!” Trình Uyên hờ hững nói.

Nghe thế, Long Thầm Khang lập tức trợn to mắt.

Anh ta như nghe không rõ Trình Uyên đang nói gì, sửng sốt một lúc lâu mới khó khăn nói: “Cậu không theo nữa ư?

Trình Uyên thở dài: “Thương nhân đúng là xem trọng lợi nhuận, nhưng dường như quan điểm về lợi nhuận của chúng ta không giống nhau lắm”

“Có ý gì?” Long Thầm Khang ngạc nhiên hỏi.

“Có người chỉ cần nói đến lợi nhuận sẽ nghĩ đến tiền bạc. Mà có người lại diễn giải lợi ích bằng nhiều thứ khác”

“Trong mất tôi, nhân tài là nền tảng, chỉ khi người còn sống mới có thể đem lại nhiều của cải hơn cho tôi, kể cả về mặt tinh thần”

“Tôi muốn người bên cạnh mình đều phải sống cùng, Trình Uyên mỉm cười, thoải mái nói: “Được rì nghe lời khuyên của anh, không theo nữa: Cuối , tôi Không theo nữa?

Cứ thế không theo nữa!

Khi mọi người ở đây đều cho rằng Long Thầm Khang sẽ vui vẻ vì Trình Uyên không giành với mình nữa, lại chợt phát hiện Long Thầm Khang đang vô cùng tức giận.

“Chỉ vì một tên móc túi thấp hèn mà cậu lại vứt bỏ Tập đoàn Tuấn Phong? Tôi thật sự không hiểu đám ngu ngốc các người đứng vững ở thành phố Tân Dương kiểu gì nữa”

Anh ta đột nhiên cảm thấy Tập đoàn Long Đằng phá sản trong tay người thế này thật sự quá khó tin.

“Trình Uyên, là tôi xem trọng cậu quá rồi”

“Cậu hoàn toàn không xứng là đối thủ của tôi!”

Nói xong, Long Thầm Khang ném một bình nhựa nhỏ cho Trình Uyên.

“Tuấn Phong cũng chỉ thế mà thôi!”

Trình Uyên đón lấy bình nhỏ có thuốc giải, cười lắc đầu: “Tuấn Phong sẽ không dừng bước, ít nhất là anh sẽ không cản chân được nó đâu!”

“Tôi không cản chân được á?” Long Thầm Khang đột nhiên cười ha hả: “Bây giờ khu xưởng cũ của xưởng thực phẩm Hâm Hâm, toà nhà bách hoá cũ, khu chung cư Thiết Mã, quảng trường Tân Phú, kể cả đất của khu vui chơi ngoại thành phía Đông đều bị tôi mua lại rồi, cậu coi kỹ những vị trí này đi”

“Cậu cảm thấy bây giờ cậu có thể tiếp tục dựa vào Vịnh Ánh Trăng để đứng vững trong ngành bất động sản nữa không”

“Chậc chậc…” Long Thầm Khang càng nói càng hưng phấn, cuối cùng còn không quên cười nhạo: “Cậu quá trẻ, cũng quá ngu ngốc! Nếu tôi là cậu, dù có thua lỗ cũng sẽ cố giành lấy mảnh đất khu vui chơi ngoại ô phía Đông kia”

Nghe vậy, Trình Uyên vờ giật mình.

Nhìn thấy thái độ này của Trình Uyên, Long Thầm Khang cực kỳ sung sướng, dường như đã thấy được hình ảnh Tuấn Phong phá sản.

Mà lúc này, Long Thầm Khang vẫn còn đang gọi video.

Thời Sách ở đầu bên kia chính mắt nhìn thấy mọi chuyện.

Cậu ta thấy Trình Uyên vì đổi lấy thuốc giải cho mình mà thật sự bỏ không đấu giá mảnh đất ngoại ô kia.

Thời Sách vô cùng căm hận.

Đồng thời còn cảm động muốn bật khóc.

Cậu ta không ngờ giá trị của mình trong lòng của Trình Uyên lại vượt qua cả Tập đoàn Tuấn Phong đem lại hào quang vạn trượng cho anh.

Mắt không khỏi ươn ướt, hai tay bắt đầu run rẩy.

Sự thật đã được công bố, Long Thầm Khang cũng lộ ra răng nanh của mình.

Lúc này các ông chủ lớn trong phòng mới biết mình đã quá xem thường Long Thầm Khang, người này dám đấu với Tuấn Phong, hơn nữa thái độ còn như chắc chắn sẽ thắng Tập đoàn Tuấn Phong.

“Haiz, Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong này vẫn còn non nớt quá”

“Đúng vậy, một doanh nghiệp lớn như vậy mà cứ thế sụp đổ trong tay cậu ta”

“Cũng hết cách, nằm trong hoàn cảnh thế này không thua cũng khó”

Mọi người biết Vịnh Ánh Trăng bị bao vây thì bát đầu bàn tán xôn xao.

Long Thầm Khang cũng tỏ vẻ hài lòng.

Nhưng đúng lúc này, lại có một người lớn tiếng nói.

“Cho nên quan trọng nhất vẫn là miếng đất khu vui chơi ngoại ô phía Đông này, nhưng hình như anh vẫn chưa có được nó mà nhỉ?”

Mọi người vội vàng nhìn qua.

Một cô gái xinh đẹp như hoa ngồi trong góc mỉm cười với mọi người.

Trình Uyên cũng nhìn về phía đó, thấy người nọ, anh thầm thấy ngạc nhiên.

Thẩm Trác?

Long Thầm Khang nhíu mày nhìn về phía Thẩm Trác: “Cô có ý gì?”

Thẩm Trác mỉm cười nói: “MC còn chưa gõ búa mà đúng không? Cho nên suy nghĩ khi nãy của anh vẫn chưa thành cục diện chết”

Đúng vậy, vì khi nấy Trình Uyên cắt ngang buổi đấu giá, khiến MC phải dừng lại việc đếm số, do đó mới có bản nhạc đệm nho nhỏ này.

Trình Uyên không theo nữa, nhưng chưa chắc người khác sẽ không theo mà.

Thẩm Trác chậm rãi giơ bảng đấu giá trong tay lên, mỉm cười nói: “Một tỷ sáu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK