Chương 347: ngươi không bị mất trí nhớ sao?
“A Ă Â…”
Sau khi Trình Uyên nhắc nhở, trong đầu Hoàng Đại Cường lóe lên, lập tức nhớ tới anh là ai.
Vâng,không sai, anh ấy đã đánh mình.
“Tốt, hóa ra là tên tiểu nhà ngươi, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, không tốn công sức thì có ngay trước mắt!” Hoàng Đại Cường xưa đâu bằng nay, gặp phải kẻ thù trước mắt liền đỏ mắt cả lên.
“Có ai không!” hắn ta kêu lên.
Kim Kiệt cùng mấy người điều hành cấp cao nghe thấy Hoàng Đại Cường hét lên, liền chạy vào phòng vệ sinh, liền nhìn thấy Trình Uyên trên mặt nở nụ cười.
“Các ngươi, đánh hắn cho tôi, đánh chết hắn cho tôi!”
Hoàng Đại Cường chỉ vào Trình Uyên kêu những người này, “đánh chết cho ta!”
“Mẹ kiếp, ngay cả tôi cũng dám gây, ngươi biết tôi là ai không?”
“Tôi…”
Hoàng Đại Cường giọng nói còn chưa hạ xuống, Kim Kiệt cùng mấy người nhanh chóng gật đầu với Trình Uyên gật đầu vấn an “Chủ tịch!”
“Đúng vậy, ta là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, tiểu tử, đã biết sợ chưa, trước đây đánh ta thì bây giờ đã biết đánh ai chưa , hối hận chưa con, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ?”
Hoàng Đại Cường hiện tại cao hứng kiêu ngạo, hoàn toàn không đem Trình Uyên để vào mắt.
Tuy nhiên, sau tiếng ồn ào vừa nói xong,thì Trình Uyên vẫn tươi cười, những người phía sau cũng không ngoan ngoãn nghe lời như trước.
“Này, các người còn ngây người ra đó làm gì nữa, còn không mau lên đánh hắn?”
Nhưng mà. . .
Kim Kiệt lấy âu phục đã chuẩn bị từ rất lâu trong vali ra, đưa tới trước mặt Trình Uyên “Chủ tịch!”
Còn có người hai tay đưa một chiếc đồng hồ ,di động mới tinh..
“Chủ tịch!”
Người người đều khách khí gọi Trình Uyên là chủ tịch.
Hoàng Đại Cường hoàn toàn mắt trợn tròn.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Trình Uyên đánh hắn trước đó.
“quả thật hồi đó cũng chính là mấy người này đánh ngươi.” Một bên mặc, Trình Uyên một bên mỉm cười nói: “sao vậy? làm sao quên lúc trước bị đánh rồi?”
“Nếu như ngươi không nhớ, ta không ngại để mấy người bọn hắn lại đánh ngươi lần nữa.”
Bất chợt Hoàng Đại Cường nhớ ra mọi chuyện.
Lúc trước đánh mình, không phải là những người tâm phúc này sao?
Hơn nữa lúc trước Trình Uyên còn nói rằng sẽ ném cho cá ăn.
Nhưng…
Sau khi tỉnh lại, không phải Kim Kiệt nói đó là ảo giác sao?
“Vậy …” Hoàng Đại Cường sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Ngươi mới là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông sao? “
“còn tôi … chỉ … chỉ là một con rối?”
Trình Uyên phất tay để những người khác rời đi trước.
Sau đó, vặn vòi nước trong bồn rửa tay và rửa tay một cái. “Không, ngươi chỉ là một tấm khiên.”
“tấm khiên…”
Nghĩ đến việc bị giết chết mấy lần trước đó, Hoàng Đại Cường lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Rửa tay xong, tới chùi tay trên ngườ Hoàng Đại Cường, Trình Uyên vịnh bả vai của hắn, cười nói: “quả thực ngươi cũng đâu có lỗ . ngươi như thế này một tháng qua,nếu như người bình thường chỉ sợ cả đời cũng không được như vậy.”
“Đương nhiên, dù sao ngươi cũng có thể coi như là giúp ta chặn rất nhiều mũi tên, sau hôm nay, ta sẽ trả cho ngươi một phần thưởng rất xứng đáng.”
Hoàng Đại Cường nháy mắt lập tức trở nên vẻ mặt đau khổ.
Trước đây Hắn từng nghĩ điều này quá viển vông, nhưng đối mặt với vẻ lạnh lùng, hắn không muốn nghĩ đến việc bong bóng giả này có vỡ không.
Không ngờ thực tế phũ phàng lại đến nhanh như vậy.
“Như vậy có nghĩa là, tôi không còn là chủ tịch giả nữa?” Hoàng Đại Cường vẫn là có chút lưu luyến không muốn.
Trình Uyên mỉm cười, không nói gì .
“Có nghĩa là, bây giờ tôi nên đi sao?” Hoàng Đại Cường càng hỏi như càng muốn khóc.
Trình Uyên lắc đầu “vẫn là chưa, hiện tại có người muốn giết ngươi, nếu ngươi đi thì sẽ chết.”
“Giết tôi?” Hoàng Đại Cường lập tức trợn to hai mắt, không dám tin mà hỏi.
Hắn không thể tin được, hắn đã vô cùng sai lầm.
Tôi không phải là chủ tịch nữa, tại sao anh lại giết tôi?
“Nhưng ngươi cứ yên tâm, có tôi ở đây, ngươi sẽ không bị tổn hại nào.” Trình Uyên tự tin nói.
Nói cách khác, nếu không phải Hoàng Đại Cường muốn gạ với Bạch An Tương,thì Trình Uyên thật sự thích người này.
Dù không phải là người tốt nhưng ít ra hắn cũng rất thực tế, và đôi khi hắn làm những việc khiến Trình Uyên vô cùng thoải mái, chẳng hạn như lần đó suýt làm A làm A vớiThẩm Lệ….
Trình Uyên dựa vào cửa toilet, Hoàng Đại Cường lúng túng đứng ở bên cạnh, hai chân có chút co quắp phát run, tay cũng có chút không chỗ dựa.
Cứ như vậy, ba phút dài đã trôi qua.
“rung rung …”
Có một sự rung nhẹ, điện thoại của Trình Uyên vang lên.
“alo.”
“Anh, xong rồi.” Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Thời Dương vang lên qua điện thoại.
Sau đó, Trình Uyên vỗ vỗ bả vai Hoàng Đại Cường, nói: “Đi thôi.”
đi ?
đi đâu?
Hoàng Đại Cường không dám hỏi, Trình Uyên đang đi phía trước, hắn đi theo phía sau, trong lòng trống rỗng, cảm giác khó chịu như bị cướp sạch tiền.
Ra khỏi nhà vệ sinh, rồi rẽ một cái, dừng lại trước cửa phòng và gõ cửa.
Sau khi cửa được mở ra, Trình Uyên ra hiệu Hoàng Đại Cường đi vào trước.
Hoàng Đại Cường rùng mình, vẻ mặt khó coi.
Có thể thấy được Trình Uyên nhìn chằm chằm hắn nở nụ cười, Hoàng Đại Cường đối với Trình Uyên lộ ra nụ cười gượng cười vô cùng mất tự nhiên, bất lực bước vào phòng.
Hắn đã chết lặng ngay khi bước vào.
Có rất nhiều người trong phòng, ngoại trừ những người hắn biết.
Có hai người đàn ông vạm vỡ nằm trên mặt đất, và họ dường như đã tắt thở.
Ở giữa, Thẩm Lệ bị dây thừng trói vào ghế, tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Đại Cường.
“Hoàng Đại Cường, ta cảnh cáo ngươi, ngươi thả ra vẫn còn kịp, bằng không, ta sẽ không bỏ cho ngươi!”
Sau khi nhìn thấy Hoàng Đại Cường, Thẩm Lệ tức giận kêu lên.
Hoàng Đại Cường càng ngày càng trở nên đâu khổ hơn.
Nghe nói chuyện này nên được đặt vào mười phút trước,hắn không nói được lời nào, liền xông lên trước, nhưng bây giờ …
“Ái gù, mỹ nhân của ta, ta không thể thả ngươi đi được!”
Lại bị Hoàng Đại Cường gạ gẫm, Thẩm Lệ tức giận đến phát run, nhưng chân bị trói thật chặt, dù muốn cử động cũng không thể động đậy được.
“Hoàng Đại Cường, ngươi sắp chết đến nơi còn không biết điều!”
” Nói thật cho ngươi biết, Cẩm Đông các ngươi sớm sắp kết thúc rồi!”
“Đấu với ta, chỉ có con đường chết!”
“Bây giờ thả ta ra, có lẽ ta có thể để cho ngươi một đường sống, bằng không, ta đem ngươi cùng Cẩm Đông các ngươi trên đời này đều biến mất.”
Thẩm Lệ đang uy hiếp Hoàng Đại Cường.
“Ta thật sự không thể làm được việc này.” Hoàng Đại Cường chua xót nói.
Thẩm Lệ hung ác nhìn chằm chằm Hoàng Đại Cường nói: “ta không tin ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Được rồi, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến Tập Đoàn Cẩm Đông biến mất tích trên đời này.”
“Cái này, chỉ sợ ngươi làm còn không được.”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trình Uyên đi theo sau lưng Hoàng Đại Cường vào phòng, đem Hoàng Đại Cường đẩy ra ,trước mặt Thẩm Lệ.
Nhìn thấy Trình Uyên, Thẩm Lệ lập tức trợn tròn hai mắt.
“Trình Uyên!”
Trình Uyên mỉm cười gật đầu với cô, “Đã lâu không gặp, Thẩm đại tiểu thư.”
Thẩm Lệ sửng sốt một hồi, mới kinh ngạc hỏi: “Ngươi … Ngươi không phải mất trí nhớ rồi sao?”