“Chuyện quan trọng của cô xong rồi, chúng ta nói chuyện một chút.” Âu Dương Hàn kéo một tay Mộ Hi nói.
“Dựa vào cái gì, tôi không quen biết anh!” Mộ Hi dùng sức vung một cái tránh thoát trói buộc của  Dương Hàn.
“Còn rất mạnh mẽ.” Âu Dương Hàn rất ngạc nhiên nhìn Mộ Hi.
“Tôi rất bận, không gặp.” Mộ Hi đi về phía trước, ai ngờ bị Âu Dương Hàn đoạt trước một bước chặn ở phía trước.
“Anh cút ngay, nếu không tôi báo cảnh sát.” Mộ Hi giận dữ nói.
“Báo cảnh sát, cô định nói như thế nào, nói tôi cưỡng bức giết cô?” Âu Dương Hàn quét Mộ Hi từ trên xuống dưới.
“Bốp - -”
Mộ Hi thưởng cho Âu Dương Hàn một cái tát.
Âu Dương Hàn híp mắt, cúi đầu nhìn người phụ nữ dám đánh mình.
“Anh muốn làm gì?”
Mộ Hi vội vàng hai tay che mặt, tên đàn ông biến thái này sẽ không phải muốn đánh lại đi!
“Cô nói tôi muốn làm gì?” Âu Dương Hàn tà ác cười một tiếng, theo gò má, cổ của Mộ Hi sau đó đến đỉnh ngực.
“Anh muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt anh muốn giở trò lưu manh?” Mộ Hi đương nhiên thấy ánh mắt tà ác của Âu Dương Hàn, dạo chơi qua lại ở trên người mình, khiến cô không khỏi sợ hãi, Mộ Hi lập tức ôm lấy ngực, trừng mắt nhìn anh ta.
“Loại vóc dáng bình thường này, vẫn có thể thấu hoạt!” Âu Dương Hàn cố ý nói như vậy, kỳ thật, vóc người người phụ nữ này, mẹ kiếp! Cực phẩm.
Mộ Hi nghe được lời anh ta nói, hận không thể xé nát miệng anh ta, cái gì gọi là? Nha nha! Vậy thịt anh ta có sao? Con bà nó! Thật muốn mắng chửi người, nhịn xuống! Nhịn xuống!
“Nếu đã là thấu hoạt, vậy thì tránh ra.” Mộ Hi chuẩn bị rời đi, ai ngờ Âu Dương Hàn vẫn không nhúc nhích chắn ở đó, hai tay chống lên tường, tựa hồ như ôm Mộ Hi vào lòng.
Nam Cung Diệu họp xong, nghe trợ lý báo nói hoạ sĩ Mộ đến đây, vì vậy, đi gặp cô, ai ngờ trong phòng làm việc không có, ra ngoài xem thử, kết quả thấy cô bị một người đàn ông ngăn lại.
“Buông cô ấy ra.” Một câu lạnh lùng truyền từ phía sau đến.
Nam Cung Diệu đi qua, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đàn ông đều ngốc rồi.
“Là anh!”
“Là anh!”
Hai người đồng thời nói.
Nam Cung Diệu không nghĩ tới người đàn ông này chính là bạn trai Vân Tĩnh Sơ, anh ta vậy mà trêu đùa phụ nữ sau lưng Tĩnh Sơ!
Đồng thời Âu Dương Hàn cũng rất bất ngờ, Nam Cung Diệu, chẳng lẽ bọn họ quen biết? Có phải cũng bởi vì người phụ nữ này giống Mộ Hi hay không, cho nên anh ta cũng có hứng thú!
“Buông cô ấy ra, chuyện hôm nay coi như tôi không thấy, chỗ Vân Tĩnh Sơ tôi sẽ không nói.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, nói sao thì Vân Tĩnh Sơ cũng là bạn thân nhất của Mộ Hi, anh hy vọng cô ấy hạnh phúc.
“Diệu tổng, các người quen biết?” Âu Dương Hàn hỏi Nam Cung Diệu.
“Cái đó không liên quan đến anh!” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
“Có liên quan, hết sức liên quan.” Âu Dương Hàn cười nói, xem ra tà ma cũng như anh ta, cũng bị bề ngoài người phụ nữ này hấp dẫn, đồng thời cũng là vì trên người cô có bóng dáng của Mộ Hi.
“Oh, vì sao?” Nam Cung Diệu không nghĩ tới anh ta sẽ nói như vậy.
“Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi trước, mặc dù chúng tôi đã chia tay, nhưng mà, chúng tôi vẫn là bạn bè.” Âu Dương Hàn chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường (*).
(*): Ra tay trước để chiếm được lợi thế
“Làm sao tôi có thể là bạn với anh! Tránh ra, tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì.” Mộ Hi đẩy hai móng vuốt tà ác kia ra, đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu.
“Mặc kệ các anh trước kia là quan hệ như thế nào, nhưng mà, hiện tại cô ấy là bạn của tôi, hy vọng anh đừng quấy rầy cô ấy, đây là cảnh cáo của tôi.” Nam Cung Diệu nghe được Âu Dương Hàn nói trước kia bọn họ là bạn bè, trong lòng cực kỳ khó chịu!
“...” Âu Dương Hàn nhất thời không biết nói gì, trong lòng thầm nghĩ: Tà ma, ông đây thật muốn nhìn mối nguy lần này xem anh làm sao vượt qua! Kỳ thật chính là anh ta thông đồng với Vương tổng kia, làm mấy chuyện xấu sau lưng, ép lượng tiêu thụ của Nam Cung Diệu liên tục giảm xuống.
“Chúng ta đi thôi.” Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi.
“Uhm.” Hai người quay đầu rời đi, đi tới phòng làm việc.
Nhìn hai người rời khỏi, ánh mắt Âu Dương Hàn vừa âm ngoan vừa hắc ám nhìn bọn họ.
“Diệu tổng, hôm nay mục đích tôi đến là để anh xem thử thiết kế của tôi.” Trong phòng làm việc, Mộ Hi cầm thiết kế của mình đưa cho Nam Cung Diệu.
đọc truyện ở //truyencuatui.net/
“Uhm.”
Nam Cung Diệu nhận lấy, cẩn thận xem, không hổ là hoạ sĩ quốc tế, lợi hại, kỹ thuật vẽ vượt qua phạm vi tưởng tượng, hết sức sinh động, hết sức cụ thể, hết sức chuẩn xác, cũng hết sức hoàn mỹ.
“Vì sao cô không dùng người nổi tiếng làm nguyên mẫu?” Nam Cung Diệu khó hiểu hỏi, nhà thiết kế bình thường đều biết dùng người nổi tiếng làm nguyên mẫu thiết kế, như vậy có thể tăng cao tỷ lệ thành công.
“Tôi cho rằng chủ đề hình tượng Nhạc Phàm này rất thích hợp cho chúng ta.”
Mộ Hi nghiêm túc trả lời, kỳ thật, nguyên nhân cũng không phải là bởi vì cô quen biết Nhạc Phàm, mà là chủ đề thiết kế lần này hết sức chuẩn xác với Nhạc Phàm, bề ngoài anh tuấn, nội tâm có mặt lương thiện, còn có một mặt cuồng dã, quen biết anh ấy một thời gian ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách của anh ấy, trong nhu có cương, trong cương có phách, chủ yếu là nghề nghiệp của anh ấy thích hợp thiết kế lần này hơn, bác sĩ chỉnh hình, trong giới y học rất có tiếng tăm, chỉnh sửa người xấu xí thành mặt hoàn mỹ, hết sức phù hợp với hình tượng nam chính lần này.
“Nhạc Phàm?” Nam Cung Diệu không nghĩ tới tên nhân vật Mộ Hi nói ra, chẳng lẽ cô cũng quen biết Nhạc Phàm?
“Đúng, thiết kế lần này chính là lấy hình tượng Nhạc Phàm để thiết kế.” Mộ Hi trả lời nói.
“Hai người quen biết?” Nam Cung Diệu hỏi.
“Nếu như Diệu tổng cho rằng chúng tôi quen biết, tôi mới chọn anh ấy, như vậy tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.” Mộ Hi nghiêm túc nói.
“Diệu tổng, chúng ta dùng một người không nổi tiếng như vậy làm nam chính hết sức mạo hiểm!” Trợ lý bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở nói.
“Cứ dùng anh ấy.” Nam Cung Diệu quyết đoán nói.
“Nhưng mà, Diệu tổng, anh ấy ở nước ngoài, là người xuất sắc trong giới y học, chúng ta có thể mời được anh ta hay không!” Trợ lý nói tiếp.
“Nghĩ cách.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, phất tay ý bảo trợ lý đi xuống.
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Vũ Hàn, trong lòng đang suy nghĩ: Làm sao cô ấy lại nghĩ đến tên kia, một tên bác sĩ ngu ngốc không gần nữ sắc kia, hơn nữa còn rất cuồng ngạo, lần này Nam Cung Diệu sở dĩ đáp ứng dùng Nhạc Phàm làm nguyên mẫu, chủ yếu là xem thế lực của Mộ Vũ Hàn như thế nào, đương nhiên điều này rất nguy hiểm, vì cô, đáng.
Càng nhìn càng cảm thấy cô chính là Mộ Hi, trước kia tiếp xúc một lần, càng khiến Nam Cung Diệu có cảm giác này.
“Cô quen biết Mộ Hi sao?” Nam Cung Diệu hỏi.
P/s: Tí đăng bù ngày hôm qua chưa đăng chương mới