Nam Nam nhanh chóng chạy tới, nhìn quanh hai bên, Nam Cung Diệu cũng nhìn khắp nơi, không có bóng dáng của hai mẹ con, Nam Nam để vali trên đất, nhanh chóng mở vali ra, lấy ra thiết bị theo dõi của mình, cũng may, lo em gái chạy loạn, đã sớm gắn máy theo dõi trên người em ấy, Nam Nam lấy thiết bị ra, đóng kín vali lại, bởi vì đồ vật bên trong rất quan trọng, phải đóng kín. Sau khi đóng kín vali, Nam Nam đưa vali cho cha, để sau đó bắt đầu đi theo tín hiệu về phía trước, đồng thời, Nam Cung Diệu bắt đầu gọi điện thoại cho Mộ Hi lần nữa.
“Đáng chết, mẹ nó điện thoại còn chưa mở máy!” Bởi vì ngồi máy bay phải tắt máy điện thoại di động, nên điện thoại của Mộ Hi vẫn chưa mở máy.
Nam Nam theo sát tín hiệu, phát hiện tín hiệu vẫn không ra khỏi sân bay, vẫn chuyển luôn chuyển động.
“Cha, không được! Cha, cha đứng ở chỗ này đừng đi đâu, con đi tìm mẹ.” Nam Nam phát hiện vị trí của mẹ vẫn di chuyển, không bằng để cha ở lại chỗ này, có thể gặp được mẹ.
“Con trai, liên lạc điện thoại.” Nam Cung Diệu giơ tay lên lắc lắc nói, cứ như vậy, Nam Cung Diệu để hai vali xuống, một tay cầm điện thoại di động, anh vẫn gọi cho Mộ Hi, vẫn chưa mở máy.
Nam Nam lẩm nhẩm ở trong lòng, đại sư dạy cậu câu thần chú, ban đầu thời điểm trò chuyện với vị đại sư kia ở trên web, xin mấy câu thần chú, Nam Nam cũng không biết có tác dụng hay không, trong miệng liền bắt đầu lẩm nhẩm.
Quả nhiên, không đi hai bước liền nhìn thấy bóng dáng của mẹ và Lâm Lâm.
“Con trai, làm sao vậy, cầm hành lý đi đâu lâu như vậy?” Mộ Hi thấy con trai tới, lớn tiếng nói.
“Mẹ?” Nam Nam rất khó hiểu, tại sao nhìn dáng dấp mẹ giống như vẫn luôn ở nơi này, vậy tại sao vừa rồi không tìm được họ?
“Con trai, cha con ở chỗ nào?” Mộ Hi tò mò hỏi Nam Nam.
“Cha ở đó?” Nam Nam chỉ về phía sau, ai ngờ thấy cha vẫn còn ở tại chỗ lo lắng chờ, còn không ngừng gọi điện thoại, hẳn là cho gọi mẹ. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có Quỷ Đả Tường, hay vừa rồi là ảo giác? Nam Nam không tin nhéo mình một cái, thật đau, chứng tỏ không phải nằm mơ!
Nam Nam ở trong lòng lẩm nhẩm mấy câu thần chú, sau đó hô to về phía cha.
“Cha, tới đây.” Nam Cung Diệu quay đầu bên này, quả nhiên thấy bọn họ.
“Các em đã chạy đi đâu?” Nam Cung Diệu một tay manh theo vali, đi tới bên này, vẻ lo lắng trên mặt đã rút đi. Hàn Băng Tâm
“Ông xã, chúng em vẫn luôn ở đây, tại sao các anh lấy hành lý chậm như vậy?” Mộ Hi hỏi ngược lại, Nam Cung Diệu trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nhìn Nam Nam, ánh mắt không thể tin được nhìn con trai, chẳng lẽ ban ngày gặp quỷ!
“A, mẹ, con và cha đi vệ sinh một chút.” Nam Nam cười nói.
“A, đúng vậy, chúng anh vừa đi vệ sinh.” Nam Cung Diệu biết ý Nam Nam.
“Các anh có bệnh à? Ở trên máy bay không phải vừa đi vệ sinh rồi sao? Mắc tiểu? Còn là mắc tiểu cùng nhau?” Mộ Hi nói xong cũng cười lên.
Lúc này trong lòng hai cha con rất sợ hãi, không ngờ Mộ Hi còn cười ra tiếng, thật ra thì, cô không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, nếu như nói đầu đuôi gốc ngọn cho cô biết, đoán chừng cô cũng không cười được!
“Mẹ, chúng ta đi thôi, đến khách sạn.” Nam Nam nói, một tay nhận hành lý trong tay cha, đi ra phía ngoài.
“A lô? Con trai, đến khách sạn nào? Nơi này chúng ta cũng không quen thuộc!” Mộ Hi ôm lấy con gái bảo bối đuổi theo, thật ra thì, cũng không phải là lần đầu tiên cô tới Thái, trước kia đã tới một lần, là tới học tập. Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn chỗ vừa rồi.
“Mẹ, yên tâm, Nam Nam đã đặt khách sạn rồi.” Nam Nam tự tin nói.
“Cái gì? Tiểu tử thúi con đặt khách sạn khi nào? Làm sao mẹ không biết?” Mộ Hi tò mò hỏi.
“Nam Nam đã d0ặt lúc ở Trung Quốc, hơn nữa còn là khách sạn cao cấp nhất, bảo đảm để mẹ ở thoải mái.” Nam Nam cười nói, thấy mẹ vui vẻ, cậu cũng vui, ai bảo cậu yêu mẹ chứ!
Nam Cung Diệu vẫn không nói, với việc Nam Nam đặt khách sạn anh cũng không cảm giác ngoài ý muốn, chuyện gì có thể ly kỳ bằng chuyện vừa rồi!
Thời điểm một nhà Nam Cung Diệu rời khỏi đại sảnh, Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ cũng xuống máy bay, hai người ôm nhau rời đi, về phần, thùng lớn chảy máu vừa rồi đã bị nhân viên làm việc kéo đến một chỗ không có ai, bởi vì dạng này sẽ khiến cho hoang mang, vừa rồi lưu lại vết máu trên đất, đã sớm dọn dẹp khô khốc lẳng lặng, cho nên Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ không thấy bất cứ thứ gì.
Mà, Âu Dương Hàn và mấy enh em thì bị mời lên phòng bảo vệ, dĩ nhiên, bên trong phòng còn để thùng lớn chảy máu đó, ở trên máy bay mất tích một người, hiện tại cộng thêm pháp sư, bọn họ tổng cộng còn lại sáu người.
Mấy người bọn hắn không mở thùng, cũng biết bên trong là cái gì, nhất định là người mất tích kia, nhìn máu đỏ tươi chảy xuống, khiến bọn hắn sợ đến tất cả nhắm mắt lại không dám nhìn.
Chỉ chốc lát sau, một người ngoại giao Trung Quốc đi vào, anh ta chuyên phụ trách chuyện bên phía Trung Quốc, trợ giúp giải quyết một số vấn đề khó khăn của người không biết ngôn ngữ bản địa.
Người Trung Quốc kia đi về phía bọn họ.
“Có phải các người có một người bạn không tìm được hay không?” Người đàn ông hỏi.
“Vâng” Âu Dương Hàn ừ một tiếng.
“Chúng tôi hoài nghi anh ta bị người khác mưu sát.” Người đàn ông nói xong, ra hiệu bản an bên cạnh mở thùng ra, Âu Dương Hàn vừa nhìn bọn họ muốn mở thùng, sợ đến xoay đầu qua bột bên, cũng không dám nhìn.
“Các anh xem một chút có phải là anh ta hay không?” Người đàn ông còn nói.
Pháp sư vừa nhìn, mấy người Âu Dương Hàn đã sợ đến toàn thân phát run, vì vậy, ông đi đến phía trước xem một chút có phải người kia hay, không nhìn còn đỡ, sau khi nhìn xong, liền chạy tới không ngừng nôn mửa, quá kinh khủng!
[ truye
N cua tui @@ Net ] Người chết ông thấy cũng nhiều, người chết kiểu này là lần đầu tiên ông nhìn thấy, vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, cũng đã không có dũng khí xem lần thứ hai rồi.
“Đại sư, anh ta không phải là người các người muốn tìm?” Người đàn ông hỏi.
“Đúng, là người chúng tôi muốn tìm.” Pháp sư nói, mấy người Âu Dương Hàn may mắn không có nhìn, bởi vì phản ứng của pháp sư liền nói cho bọn hắn biết đáng sợ cỡ nào!
Thì ra là người đàn ông trong thùng cũng là bị hút khô rồi, giống như xác ướp mới khai quật được, nhưng mà da anh ta nếu tươi mới hơn xác ướp một chút.
Thời điểm ở Trung Quốc, cũng đã gặp người chết kiểu này, chẳng qua lúc đó là nhìn thấy trên tivi, cho nên không có sợ hãi như vậy, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy, ông cũng bị dọa cho phát hoảng.
“Các anh phải về cục cảnh sát lấy khẩu cung mới có thể rời đi.” Nhân viên phiên dịch nói.
“Có thể.” Âu Dương Hàn rất dứt khoát đồng ý, hắn đang nghĩ có lẽ hiện tại cục cảnh sát mới có thể an toàn.
Mấy người này cứ như vậy bị cảnh sát dẫn tới cục cảnh sát.
Mấy người Nam Nam ngồi lên xe taxi, trên đường đến khách sạn.
“Con trai, tại sao muốn thuê ra taxi?” Nam Cung Diệu không hiểu hỏi, bởi vì sân bay có rất nhiều xe sang trọng, trực tiếp kéo đến khách sạn, nhưng Nam Nam không cho ngồi, nhất định ra ngoài thuê taxi, Nam Cung Diệu lúc nào thì chịu ủy khuất như vậy, anh đến chỗ nào cũng là xe đưa xe đón, bởi vì con trai muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường, cho nên anh tạm thời không có ý định kinh động cấp dưới công ty ở đây, con trai chính là trời, mà anh phải phục tùng, khiêm nhường.
Nam Cung Diệu ngồi ở phía trước, Nam Nam và mẹ, ngồi ở phía sau, Lâm Lâm ngồi trên đùi Mộ Hi, Nam Nam một mình một chỗ. Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn những người là tim gan của mình cũng chen chúc ở phía sau, không khỏi rất đau lòng!
Cuối cùng đến khách sạn, nhân viên tiếp khách vừa nhìn là một chiếc xe taxi, cũng biết người tới không có tiền gì! Nhưng mà, khi bốn người đi xuống xe, nhân viên tiếp khách trong nháy mắt sững sờ.
Hai mỹ nữ, mặc dù là một lớn một nhỏ, nhưng rất bắt mắt, sau đó là hai soái ca, cũng là một lớn một nhỏ, lớn thành thục trầm ổn, cả người tản ra khí thế vương giả, nhỏ, cả người mang theo một loại khí thế không thể coi thường.
Nam Nam lấy ra một xấp tiền boa từ trong túi đưa cho tài xế, hơn nữa cũng là tờ tiền lớn, bởi vì vị tài xế này là người Trung Quốc, tuổi rất lớn, Nam Nam đã nhìn thấy giới thiệu vắn tắt của tài xế ở trong xe, biết ông là người Trung Quốc, cho nên mới cho ông một xấp tiền boa, tiền boa kia đã đủ thu nhập người tài xế này làm một tháng.
Nhân viên tiếp đãi kia thấy đứa trẻ này hào phóng như vậy, trong nháy mắt sắc mặt biến thành dáng vẻ lấy lòng, vui vẻ mỉm cười đi tới phía Nam Nam.
“Cha, chúng ta đi thôi, đây chính là khách sạn Nam Nam đặt trước.”
Nam Nam mang Lâm Lâm đi vào, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi phía sau.
“Ông xã, làm sao anh có thể cho Nam Nam nhiều tiền như vậy, anh xem vừa rồi thật lãng phí!” Mộ Hi oán giận nói.
“Cái gì? Tiền của Nam Nam không phải em cho?” Nam Cung Diệu bất ngờ hỏi.
“Em nào có cho con tiền, tiền trên quãng đường đi, em tưởng là anh cho.” Mộ Hi nói.
“Không phải em, không phải anh, vậy là tiền ai?” Nam Cung Diệu chợt nói xong cũng hiểu, con trai chính là miễn dịch ca, tiền cậu nhiều hơn anh có thể tưởng tượng.