“Tổng giám đốc, hôm nay là cuối tuần, tôi được tự do, bye bye.”
Mộ Hi vội vã cầm túi sách chạy ra ngoài, để lại Nam Cung Diệu hai mắt phun lửa, anh vừa mới tắm xong, nên không thể lại tắm, phải đi tìm phụ nữ hạ hỏa, thân thể trướng đến khó chịu.
Nam Cung Diệu mặc quần áo tử tế rời khỏi biệt thự, đến chỗ Hạ Vi ở, người phụ nữ này chính là bị Mộ Hi tính toán, mưu trí, khôn ngoan đuổi đi.
“Diệu, người ta rất nhớ anh, mỗi lần đi tìm anh, anh cũng không ở đây, không biết đang bận cái gì!”
Hạ Vi nhìn thấy Nam Cung Diệu chủ động tới tìm cô, trong lòng rất vui vẻ, đi lên ôm hôn Nam Cung Diệu nồng nhiệt.
Nam Cung Diệu vốn là dục hỏa công kích, nên rất nhanh tiến vào đề tài chính, hai người gấp rút mồ hôi đầm đìa, sau khi xong việc Hạ Vi còn gắt gao quấn lấy Nam Cung Diệu không tha.
“Như thế nào? Còn muốn?”
Nam Cung Diệu sắc khí hỏi.
“Mới không kia, người ta là sợ anh rời đi, cho nên mới phải ôm lấy anh.”
“Vậy cũng tốt, hôm nay cùng đi với tôi nghe hát.”
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong giọng nói không có có một chút tình cảm
“Thật sự?” Hạ Vi có chút không thể tin được, bởi vì Nam Cung Diệu nghe hát cũng không mang theo phụ nữ, mỗi lần đều là anh và Lãnh Đông đi, nên Hạ Vi còn muốn xác định một chút, không phải mình nghe lầm.
“Uh.”
Nghe được Nam Cung Diệu ừ một tiếng sau, Hạ Vi thật nhanh đi rửa mặt chải đầu trang điểm, khoảng gần một tiếng đồng hồ mới trang hoàng xong, may mắn là thời gian đầy đủ, nếu không Nam Cung Diệu sớm đã mất kiên nhẫn, Mộ Hi thì khác biệt mỗi lần nói ra ngoài, chỉ cần vài phút liền OK, tuyệt đối là siêu tốc.
“Chúng ta đi thôi Diệu.”
Hạ Vi rất tao nhã kéo Nam Cung Diệu đi ra khỏi nhà, trong lòng lại tính toán, hôm nay nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này thật tốt, biểu hiện thật tốt, bắt lấy trái tim Nam Cung Diệu, khiến anh không rời bỏ mình mới được.
Kỳ thật những thứ mánh khoé phụ nữ này, Nam Cung Diệu đều biết, chỉ là anh vẫn không hiểu, phụ nữ bên cạnh đều nịnh nọt anh, duy chỉ có Mộ Hi kia liên tục kháng cự anh, thực hoài nghi khiếu thẩm mỹ của cô có vấn đề! Nam Cung Diệu tự nhận là có khuôn mặt có thể mê chết phụ nữ, nhưng vì sao con nhím này lúc nào cũng không chút động lòng chứ! Chẳng lẽ bởi vì tên đàn ông kia? Nếu như không phải là vì ngày đó dạy dỗ Hàng Thiên Vũ kia, mà bị Mộ Hi tàn nhẫn cắn, Nam Cung Diệu sẽ không dễ dàng buông tha người đàn ông kia như vậy.
Anh hiểu được, nếu như người đàn ông kia có chuyện, Mộ Hi nhất định sẽ cùng anh ta không kết thúc, nên tạm thời bỏ qua Hàng Thiên Vũ, hơn nữa Nam Cung Diệu cũng tự tin có thể đuổi Mộ Hi tới tay.
Cả đêm Hạ Vi đều quyến rũ Nam Cung Diệu, hy vọng buổi tối có thể tiếp tục giữ lại Nam Cung Diệu bên người, sau cùng một khúc hát xong.
“Lãnh Đông, cậu đưa Hạ Vi về nhà.”
Nam Cung Diệu lệnh cho Lãnh Đông đưa Hạ Vi trở về, người phụ nữ này cả đêm căn bản không có nghe hát, liên tục phóng điện về phía anh, nhưng không biết tại sao mỗi lần ở cùng với Mộ Hi lúc nào cũng bị điện giật, hôm nay vì sao không thu được sóng điện của Hạ Vi?
“Diệu, em ở lại cùng anh một lát không tốt sao?”
Hạ Vi không muốn đi, nhưng cũng không dám phát cáu.
“Tôi có thời gian sẽ tìm cô.”
Nam Cung Diệu dụ dỗ Hạ Vi nói, chỉ hy vọng người phụ nữ này nhanh rời đi.
“Vậy anh nhất định phải tới tìm em nha?”
“Uh.”
Nam Cung Diệu lạnh lùng đáp một tiếng, xoay đầu lại, không nhìn cô, vì vậy, Hạ Vi ngoan ngoãn rời đi.
Nam Cung Diệu không yêu cầu chim bồ câu trắng đến đây gặp anh, bởi vì anh ở cửa phòng hát Cửu Châu chờ cô đi ra, hy vọng có thể đưa cô về nhà, anh cũng sớm đã tra xét lối ra ở đây, rất ít, ngoại trừ một lối sau, một cái cửa ra này, nên anh tin hôm nay có thể đợi chim bồ câu trắng ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chim bồ câu trắng chưa đi ra, Nam Cung Diệu biết rõ lại là chờ vô ích, vì vậy khởi động xe rời đi.
Kỳ thật, Mộ Hi sớm liền đi ra, cô như cũ đi lối sau, nên không đụng phải Nam Cung Diệu. Lúc cô đi đến dưới cầu, Mộ Hi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch từ bóng đen xông ra, đi lên che miệng cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là gặp biến thái.