Nam Cung Diệu từ xa đã nhìn thấy Mộ Hi ngóng cổ nhìn ra bên ngoài, người phụ nữ này đang lo lắng cho anh sao? Vì sao anh lại có chút cảm động? Mười năm trước trái tim anh đã chết, anh thề không động tâm đối với phụ nữ, cho nên anh có rất nhiều tình nhân, anh muốn trả thù phụ nữ, bởi vì lòng của phụ nữ rất tàn nhẫn.
Lúc này, Nam Cung Diệu không hạ quyết tâm được với người phụ nữ này, kể từ khi gặp cô, anh còn mong ngóng người phụ nữ này yêu anh, anh muốn cô, anh còn muốn yêu cô, giống như hôm nay biết có nguy hiểm, anh không sợ nguy hiểm, nhưng mà lúc đó anh thấy sợ, anh sợ cô gặp nguy hiểm.
Nam Cung Diệu thống khổ nhắm hai mắt lại, người phụ nữ này khác với người phụ nữ nhẫn tâm mười năm trước, mặc dù người phụ nữ này hết sức lỗ mãng, còn thường xuyên mắng anh, nhưng nhìn ra cô có trái tim thiện lương, cho nên, có thể yêu thêm lần nữa hay không? Nam Cung Diệu đang đấu tranh tư tưởng, anh có rất nhiều phụ nữ, lại không có một người phụ nữ nào khiến anh yêu, nhưng mà người phụ nữ ngốc này, anh lại muốn yêu cô.
Nam Cung Diệu đột nhiên mở mắt ra, anh quyết định, nhất định phải đoạt cô vào tay, bởi vì anh không thể đem cô cho người khác. Vì vậy, Nam Cung Diệu muốn thăm dò Mộ Hi, ngay khi xe đến khúc quanh biệt thự, Nam Cung Diệu vụng trộm nhảy xuống xe, không có bị Mộ Hi nhìn thấy.
Lãnh Đông hiểu Nam Cung Diệu có ý gì, biết rõ tổng giám đốc cố ý muốn xem vẻ mặt Mộ Hi, chỉ là anh ta hết sức hoang mang tại sao tổng giám đốc lại cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này?
Mộ Hi thấy xe của họ, nhanh chóng chạy tới, úp mặt nhìn vào cửa sổ xe, nhưng bên trong xe chỉ có một mình Lãnh Đông, vốn màn vẻ mặt cao hứng thì liền biến sắc.
“Lãnh Đông, mở cửa, tại sao anh trở về, tổng giám đốc đâu?”
Lãnh Đông hết sức khôn khéo, mặc dù tổng giám đốc không nói, nhưng anh ta cũng sẽ phối hợp một tý, không thể để cho tổng giám đốc mất công nhảy xe chứ nhỉ?
Anh tỏ ra rất khổ sở, không nói lời nào, bởi vì chỉ có thể như vậy, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi khổ sở, anh ta có chút không đành lòng, nhưng mà lo ngại tổng giám đốc, đành phải làm ra vẻ mặt, cái gì cũng không giám nói.
“Lãnh Đông, tôi hỏi anh đó? Tổng giám đốc đâu, tại sao anh trở về một mình?”
Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Đông, cô bật khóc, chẳng lẽ cái người cuồng tự kỷ cứ bye bye như vậy, đến câu chào cũng không chào.
“Hu hu... Không thể nào, tôi không tin, tôi không tin... Cái người cuồng tự kỷ lại chết như vậy... Hu hu... Người đàn ông xấu xa, ngay cả chết cũng không lên tiếng chào hỏi... Anh chết rồi... Cái đám phụ nữ của anh ai nuôi... Không phải là tiện nghi cho người khác... Quỷ hẹp hòi... Nếu biết anh chết như vậy... Còn không bằng để tôi cắn chết anh...”
Mộ Hi khóc còn không quên lải nhải nói, Lãnh Đông nhịn không được buồn cười, người phụ nữ này thật là đáng yêu, dám nói tổng giám đốc như vậy, cô vẫn là người đầu tiên dám mắng tổng giám đốc, anh ta buồn cười, nghẹn đến khó chịu, lại không dám cười, bởi vì anh ta nhìn thấy Nam Cung Diệu đứng sau lưng Mộ Hi, hơn nữa còn có ý bảo anh ta tiếp tục diễn.
“Tôi tới quá muộn.”
Lãnh Đông thương tâm nói, trong lòng đang suy nghĩ chính mình thực sự không thích hợp diễn trò, rất khó chịu, thực không hiểu nổi, Diệu tổng mới vừa trở lại từ trong cõi chết, tại sao còn có tâm tư ở đây diễn trò! Còn muốn anh ta phối hợp diễn, thật là chuyện cực khổ.
“Hu hu... Không phải anh nói anh ta rất lợi hại sao? Như thế nào dễ dàng như vậy... Nam Cung Diệu... Tôi coi thường anh... Hóa ra anh chỉ biết chơi đùa phụ nữ... Anh lợi hại cái rắm... Dễ dàng cúp như vậy... Anh là tên yếu ớt...”