Mục lục
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính ra, Điền Tĩnh thật sự còn có chỗ lợi dụng.

Lâm Cẩm Thư.

Lần trước ở trung tâm y tế huyện, khi cô ta đưa Tần Vạn Giang trở về thì vẻ mặt hết sức vui mừng, chắc hẳn lúc ấy trong lòng cũng đã có tâm tư lợi dụng, mà nếu thật sự muốn từ đó đạt được lợi ích thực tế, cũng chỉ có thể dựa vào Cố Duệ Hoài.

Cố Nguyệt Hoài mím môi suy nghĩ, đứng dậy đưa cô bé cho Cố Chí Phượng, sau đó đi ra ngoài.

Sắc mặt Cố Chí Phượng khẽ thay đổi: “Thằng cả thằng ba, mau, mấy đứa mau đi xem, đừng để xảy ra chuyện gì!”

Ông ấy còn nhớ rõ lần trước thằng hai nổi điên, con bé nhà ông ấy chạy đi tìm Điền Tĩnh, thiếu chút nữa bị bóp chết. Lần này cũng không giống, có dân binh áp giải, nếu bị người ta bắt gặp thì cũng không phải chuyện đùa giỡn.

Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài vội vàng đuổi theo, đã thấy Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng đứng ở cửa sân nhà Điền Tĩnh.

Mà trong sân, trong bóng đêm, người của đội dân binh cầm đèn kéo quân, tản ra ánh sáng yếu ớt. Cố Duệ Hoài thì đứng đối diện Điền Tĩnh, hai người một cao một thấp, nhưng từ khí thế mà nói, rõ ràng Cố Duệ Hoài đã bị đàn áp.

Cố Duệ Hoài ngập ngừng nói: “Tiểu Tĩnh, anh cùng em đến trại cải tạo lao động.”

Điền Tĩnh bình tĩnh nhìn anh ta, vốn định trút giận lên người Cố Nguyệt Hoài ngu xuẩn này, nhưng nghĩ đến chuyện công việc bên phía Tần Vạn Giang còn chưa có tin tức, cô ta lại im lặng không nói.

Cố Duệ Hoài nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô ta, trái tim có phần lạnh lẽo. Tuy rằng cô ta không từ chối nhưng hiển nhiên cũng không muốn anh ta đi cùng.

“Anh cho rằng, quan hệ của chúng ta đã...” Yết hầu Cố Duệ Hoài di chuyển, há miệng, nói ra lời nói hơi khô khốc. Anh ta muốn hình dung quan hệ giữa mình và Điền Tĩnh, nhưng nghĩ lại, cô ta cũng chưa bao giờ nói yêu anh ta.

Điền Tĩnh mím môi, tươi cười miễn cưỡng nói: “Anh hai Cố, qua một thời gian nữa tôi có thể trở về, anh không cần đi chịu tội, huống chi vết thương trên đùi anh mà nứt, trại cải tạo lao động cũng không thể để anh nghỉ ngơi tốt được.”

Cô ta nói rất dễ nghe, nhưng rõ ràng đã từ chối.

Vẻ mặt Cố Duệ Hoài lập tức hoảng hốt, không thể kìm chế mà nghĩ tới lời nói vừa rồi của Cố Nguyệt Hoài. Lợi dụng, tất cả mọi thứ đều chỉ là lợi dụng, là vì cô ta cho rằng sau nhà họ Cố có chôn bảo bối?

Vết thương trên đùi mơ hồ đau nhức, lại làm cho đầu óc anh ta càng thêm tỉnh táo.

 

Anh ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết quan hệ giữa Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng mập mờ đến nhường nào. Hai người gần như đã sắp kết hôn, cô ta lại vì điều gì mà bỏ qua Trần Nguyệt Thăng để mà xem trọng anh ta?

Anh ta tự biết mình biết ta, so sánh với tiểu đội trưởng đội sản xuất có tiền độ xán lạn như Trần Nguyệt Thăng, anh ta chỉ là một tên ất ơ không có bản lĩnh gì, thậm chí ngay cả công điểm cũng kiếm không được, không thể cho Điền Tĩnh cuộc sống yên ổn.

“Em sợ anh đi theo, sẽ...” Môi Cố Duệ Hoài run rẩy:” Sẽ phá hủy thanh danh của em sao?”

Điền Tĩnh nhíu mày nhìn về phía Cố Duệ Hoài: “Hôm nay anh làm sao vậy? Cứ nói những lời khó hiểu. Được rồi, anh hai Cố mau trở về đi. Tôi phải đi, nếu không lát nữa bí thư chi bộ tới thúc giục thì lại phiền phức.”

Nói xong, Điền Tĩnh chuẩn bị đi theo người của đội dân binh đến trại cải tạo lao động.

Cô ta cũng không hối hận, nếu đã không thể nào thay đổi cục diện này, vậy thì chấp nhận thôi. Tóm lại không thể vì chút chuyện nhỏ này mà chết, chỉ cần giữ lại một mạng, luôn có cơ hội lật ngược tình thế không phải sao?

Cô và Cố Duệ Hoài đi lướt qua nhau, bỗng bị anh ta giữ chặt cánh tay.

“Còn có chuyện gì?” Điền Tĩnh nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng nói mơ hồ có chút mất kiên nhẫn.

Môi Cố Duệ Hoài trắng bệch, không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác tự đẩy mình vào đường cùng, anh ta nói: “Lâm... Mẹ anh nói, cuộc sống của bà cũng gian nan, không thể nào tìm công việc cho anh.”

Nghe vậy, Điền Tĩnh thay đổi sắc mặt.

Khuôn mặt cô ta có chút dữ tợn: “Bà ấy nói cái gì? Không có công việc? Làm sao có thể? Anh là con ruột của bà ấy mà!”

 

Cố Duệ Hoài trầm mặc nhìn cô ta, thân thể cứng ngắc, đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Điền Tĩnh hít sâu một hơi, nói với hai người trong đội dân binh: “Đồng chí, tôi còn mấy câu muốn nói riêng với anh ta, anh xem có thể châm chước hay không? Tôi chắc chắn sẽ không chạy đâu.”

Dáng vẻ cô ta xinh đẹp, tuy nói chuẩn bị phải đi giáo dục lao động, nhưng dáng vẻ trong veo như nước cũng không giống người nông thôn.

Hai thanh niên trong đội dân binh nhìn nhau, cũng không quá khó xử: “Chúng tôi ở phía trước, nhanh lên đấy.”

Nói xong, hai người đi về phía trước vài bước, đứng ở bờ ruộng chờ.

Lúc này, Điền Tĩnh đã thấy hai anh em Cố Nguyệt Hoài đứng ở ngoài sân.

Cô cười khẩy hất tay Cố Duệ Hoài ra, lần này đã hoàn toàn không che giấu được sự chán ghét của mình.

Trần Nguyệt Thăng và Cố Duệ Hoài làm cho cô ta hiểu được, đàn ông hoàn toàn không đáng tin cậy, thay vì tiếp tục tham gia vào mối quan hệ tay ba phá hủy thanh danh của mình, chẳng thà từ giờ trở đi cẩn thận thanh danh, yên lặng chờ Tống Kim An.

Dù sao, Trần Nguyệt Thăng đã nhìn thấu cô ta, giờ đây hoàn toàn không có tình yêu, thậm chí còn nảy sinh tình cảm kỳ lạ với Cố Nguyệt Hoài. Mà Cố Duệ Hoài, cũng không tính là quá ngu xuẩn, đã hiểu rõ thiện ý của cô ta dành cho anh ta đều là lợi dụng, nếu không tối nay sẽ không nói nhiều như vậy, rõ ràng là đang nghi ngờ cô ta.

Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, cô ta đã từng không có chút che dấu mơ ước của bản thân đối với vườn rau sau nhà họ Cố.

Đối với Cố Duệ Hoài, cô ta từng có một chút cảm kích rất nhỏ, nhưng chỉ như vậy mà thôi. Cố Duệ Hoài đã không còn giá trị lợi dụng, bảo bối cũng không thấy, công việc cũng không có tin tức, nhà họ Cố cũng từ bỏ đứa con trai này, tiếp tục dây dưa trăm hại mà không có một lợi!

Cô ta hiện giờ chỉ cần yên ổn đợi từ trại lao động trở về, rồi thể hiện thật tốt với một mình Tống Kim An là được.

Trong tiểu thuyết, nam chính Tống Kim An hiền lành dịu dàng, là một người vô cùng tốt.

Không tìm thấy bàn tay vàng, thì kế hoạch hiện giờ là vững vàng bắt lấy Tống Kim An. Đây là cơ hội duy nhất để cô ta thay đổi vận mệnh, vượt lên giai cấp. Hơn nữa, Cố Nguyệt Hoài đúng là có chút kỳ lạ, có lẽ thật sự có cái gọi là hào quang che chở nữ chính.

Sau này cô ta phải cố gắng kìm chế lại, không thể đối đầu trực diện với cô.

Mà nếu muốn xử lý Cố Nguyệt Hoài, cũng chỉ có thể dựa vào nam chính Tống Kim An.

Suy nghĩ cẩn thận tất cả, sắc mặt Điền Tĩnh bình tĩnh hơn nhiều.

Lúc Cố Duệ Hoài bị hất ra thì có hơi lảo đảo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ta, mặt còn khó coi hơn cả cà tím héo.

Điền Tĩnh liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, rồi gảy ngón tay, cười khẩy nói: “Quả nhiên là phế vật vô dụng, nếu có anh có nửa phần thông minh như Cố Nguyệt Hoài thì đã không bị tôi đùa giỡn xoay vòng vòng.”

“Tôi chưa bao giờ thích anh, chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi.”

“Cố Duệ Hoài, anh cũng không soi mình vào trong nước tiểu mà xem, bộ dạng còn không bằng Trần Nguyệt Thăng, người trong nhà không làm việc đàng hoàng, hoàn cảnh nghèo rách mồng tơi, mà anh cho rằng tôi muốn yêu đương với anh sao? Đúng là khiến người ta ghê tởm.”

“Cố Nguyệt Hoài, anh hai cô vì tôi mà quyết liệt với cả nhà cô, có đau lòng không?”

Nói xong câu đó, Điền Tĩnh đưa tay sờ sờ cổ, nụ cười càng lúc càng lạnh, giọng nói lại tràn đầy châm chọc: “Anh hai thân yêu của cô còn vì tôi mà suýt nữa bóp c.h.ế.t cô, ha ha ha. Nhắc mới nhớ, tác dụng của Cố Duệ Hoài cũng rất lớn, ít nhất anh ta có thể làm con d.a.o bén nhọn nhất trong tay tôi, đ.â.m cô đầy thương tích!”

“Chậc, thật là đáng tiếc.”

“Cô nói xem, cho dù mấy người có về lại với nhau, cái gai trong lòng còn có thể nhổ đi không?”

“Nghĩ đến việc từ nay về sau anh em ruột thịt mấy người có ngăn cách thì tôi cũng yên tâm rồi.”

“Ván này cô thắng nhưng đừng đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK