Cố Nguyệt Hoài nghe tiếng bước chân sau lưng, môi đỏ khẽ nhếch lên thành đường cong nhỏ xíu.
Điền Tĩnh, cô thật sự cho rằng thoát khỏi Cố Duệ Hoài thì mọi thứ sẽ thuận lợi hay sao?
Vốn dĩ Nhậm Thiên Tường đã có tâm tư không đơn thuần với Điền Tĩnh, ngứa ngáy muốn thử một phen, bây giờ lại có đồng vàng bạc cổ củng cố, đời này cô ta đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát khỏi người này. Ở trong trại lao động cải tạo, ngày ngày gặp mặt, chắc chắn tình cảm sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Nếu như duyên phận của hai người không cạn và muốn kết hôn, thì cô nhất định sẽ tặng một món quà lớn.
Khi Nhậm Thiên Tường chuẩn bị đi theo Cố Nguyệt Hoài trở về đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, anh ta đột nhiên rẽ vào một ngã ba trên đường.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt thản nhiên trở về chỗ chăn nuôi.
Yến Thiếu Đường ngủ thiếp đi, vì vậy Cố Nguyệt Hoài đã mượn chỗ ngồi ở chỗ chăn nuôi cho cô bé ngủ cho ngon, còn cô thì tiếp tục vẽ tường.
Với tốc độ của cô, trong bốn hoặc năm ngày nữa, bức tranh tường sẽ kết thúc, cô hi vọng mình sẽ có một niềm vui bất ngờ.
*
Điền Tĩnh bị đưa đến trại cải tạo lao động, Cố Duệ Hoài thì được Lâm Cẩm Thư đón lên bệnh viện thành phố, cuộc sống của cô cũng bình lặng trở lại.
Ban ngày Cố Nguyệt Hoài đến chỗ chăn nuôi vẽ tường, ban đêm lại làm việc trong không gian Tu Di, không có một chút thời gian rảnh nào.
Vài ngày sau, nhiệm vụ vẽ tranh tường đã được hoàn thành.
Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhìn những bức vẽ “Học tập theo nền nông nghiệp Đại Trại*” sâu sắc trên vách tường, trong ánh mắt vừa kiêu ngạo lại vừa xúc động. Kiêu ngạo là bởi vì những bức tranh tường này đại diện cho năng lực của đại đội bọn họ, còn xúc động thì bởi vì phần vinh dự này là do Cố Nguyệt Hoài mà có.
*Học tập theo nền nông nghiệp Đại Trại: là một phong trào chính trị được thực hiện ở Cộng hòa nhân dân Trung hoa từ đầu những năm 1960 đến cuối những năm 1970 dựa trên chỉ thị của Mao Trạch Đông.
*Học tập theo nền nông nghiệp Đại Trại: là một phong trào chính trị được thực hiện ở Cộng hòa nhân dân Trung hoa từ đầu những năm 1960 đến cuối những năm 1970 dựa trên chỉ thị của Mao Trạch Đông.
Thanh danh trước đây của Cố Nguyệt Hoài thì không cần phải nói, nhưng bây giờ cô đã trở thành nữ đồng chí được hoan nghênh nhất trong đại đội.
Một mặt, đó là vì kỹ năng và tài hoa của Cố Nguyệt Hoài, dù sao cô cũng là một người phụ nữ có thể kiếm được hai mươi lăm công điểm mỗi ngày, người đứng đầu trong vòng mười dặm tám làng quanh đây, danh tiếng về sự tài giỏi của cô đã được lan truyền ra ngoài từ lâu.
Mặt khác, đó là vì khuôn mặt và ngoại hình của Cố Nguyệt Hoài.
Nếu như nói, vài ngày trước Cố Nguyệt Hoài còn hơi có chút nở nang, vậy bây giờ Cố Nguyệt Hoài tăng một lạng sẽ béo, thiếu một lạng sẽ gầy, dáng người tiêu chuẩn trước lồi sau vểnh thướt tha, cho dù cô mặc đồ rộng cũng không che lấp được mảy may.
Dáng người cô cao, càng lộ ra vẻ eo nhỏ chân dài, bên trên eo thon là vòng n.g.ự.c nở nang hút mắt người ta.
Rõ ràng là một cô gái trẻ, nhưng lại lớn thành một dáng người khiến tất cả phụ nữ đều cực kỳ hâm mộ.
Mà so với dáng người của cô thì điều hấp dẫn hơn tất nhiên là khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi.
Đôi mắt như mèo con vô cùng linh động, tựa như hai viên ngọc óng ánh sáng ngời, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn thanh tú, dưới chóp mũi là một đôi môi đỏ mọng không cần tô son.
Có lẽ là vì nguyên nhân xưa nay cô chưa từng làm việc ngoài đồng, nên Cố Nguyệt Hoài có một làn da tinh tế trắng nõn, so với những cô gái cùng tuổi trong đại đội thì trắng hơn rất nhiều, cô đứng ở trong đám người như hạc lạc giữa bầy gà.
Còn khuôn mặt của cô thì tựa như hoa đào kiều diễm, đẹp rung động lòng người.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí còn có không ít bà mối tới cửa muốn làm mai cho Cố Nguyệt Hoài.
Nhưng mà, tất cả đều bị Cố Nguyệt Hoài thẳng thừng từ chối.
Dần dà, thanh danh "tiêu chuẩn cao"của Cố Nguyệt Hoài lan truyền ra ngoài, dần dần che đậy đi thanh danh "Hận không thể gả đi" ngày thường. Ban đầu còn có người không cam lòng, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì lại cảm thấy với dáng vẻ này thì tiêu chuẩn cao cũng là bình thường.
Vương Phúc xúc động nói: "Tiểu Cố à, tôi thay mặt đại đội cám ơn cô."
Cố Nguyệt Hoài cười tủm tỉm lắc đầu: "Bí thư chi bộ khách sáo quá rồi, đã nhận nhiệm vụ thì phải hết lòng làm việc, huống chi tôi cũng đâu phải là tôi làm không công, một ngày hai mươi lăm công điểm, ai mà không ghen tị chứ?"
Vương Bồi Sinh nói với giọng điệu chân thành: "Cô nghiêm túc hoàn thành công việc cũng là một loại cống hiến đối với đại đội."
Cố Nguyệt Hoài thận trọng hé miệng cười khẽ.
Vương Phúc ngẩng đầu ưỡn ngực, có chút tự hào nói: "Nếu bức tranh tường của chúng ta đã hoàn thành, vậy thì tôi sẽ báo lên công xã, để công xã đến kiểm nghiệm, nếu đạt tiêu chuẩn thì sẽ vô cùng quang vinh. Đến lúc đó, nói không chừng các đại đội khác sẽ tới tham quan đấy!"
Nói thì nói thế, nhưng ông ta đã nắm chắc chín mươi phần trăm có thể được công xã khen thưởng.
Dù sao, cũng không phải ông ta chưa thấy tranh tường của những đại đội khác, phần lớn các đại đội đều không có người tài giỏi như thế, đều là nhân viên kỹ thuật công xã gửi tới, nhưng mà so ra vẫn kém Cố Nguyệt Hoài rất nhiều.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ lóe lên, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Thứ cô mong muốn chính là một cơ hội như vậy, vào những năm bảy mươi, nhân tài kỹ thuật vô cùng khan hiếm lại nổi tiếng, chỉ cần công xã có thể coi trọng tranh tường của cô, vậy thì chuyện sắp xếp cho cô một công việc cũng không phải là việc gì khó.
Vào thời điểm này, nhưng nhà máy có liên quan đến phương diện hội họa như nhà máy trang phục, nhà máy vải, nhà máy quảng cáo thiết kế, xưởng in ấn báo chí, vân vân.. Cơ hội việc làm vẫn rất rộng rãi, chỉ phụ thuộc vào việc liệu có thiếu vị trí việc làm đó hay không.
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, cô ôm Yến Thiếu Đường nói: "Vì công việc đã được bàn giao xong nên tôi sẽ đưa Thiếu Đường trở về, sau này sẽ có công việc ở phương diện này thì mong bí thư chi bộ và chủ nhiệm còn có thể gọi tôi, bảo đảm sẽ hoàn thành tốt."
Vương Phúc xua tay, nói: "Ôi! Được rồi! Cô về đi."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, sau đó ôm Yến Thiếu Đường rời khỏi chỗ chăn nuôi.
Vương Phúc chắp tay sau lưng nhìn Nguyệt Hoài rời đi, thổn thức nghi ngờ, nói: "Lúc đến đây vẫn là một cô gái béo, lúc rời đi lại gầy bao nhiêu, có phải là công việc của đại đội chúng ta vất vả quá không?"
Vương Bồi Sinh cười ha ha: "Ông khỏi phải quan tâm lung tung, Tiểu Cố gầy đi mới dễ tìm nhà chồng."
Nghe vậy, Vương Phúc tức giận trợn tròn mắt: "Dễ tìm nhà chồng? Nào chỉ là dễ tìm, thằng nhóc trong nhà tôi cũng có suy nghĩ này, lần nào về nhà cũng quanh co lòng vòng nghe ngóng, về sau có thứ để xem rồi."
Vương Bồi Sinh cười lắc đầu, khi xoay người trở về nhà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:"Đúng rồi, Điền Tĩnh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Phúc nhíu mày: "Ai nghe ngóng đấy? Tôi vừa nhận được thông báo bị kết án một tháng, vừa mới bị đưa đi không bao lâu."
Ông ta nói xong lại thở dài thật sâu: "Trước kia, có ai mà không khen một câu đứa con gái nhà họ Điền tốt tính, Tiểu Cố thanh danh thối hận không thể gả đi. Nhưng thìn tình hình hiện tại thì hoàn toàn đảo ngược, nhắc tới mới thấy thật kỳ lạ."
Vương Bồi Sinh mím môi, không nói gì.
*
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài đã trở về nhà.
Cô đặt Yến Thiếu Đường lên trên giường đất, hỏi: "Chị hấp trứng gà cho em có được không nào?"
Nghe vậy, cô gái nhỏ nháy mắt, ra dáng"ừm" một tiếng, dáng vẻ đó không nhìn ra có một chút xíu vấn đề về tinh thần nào, chỉ là cô bé phản ứng chậm hơn so với đứa nhỏ bình thường một chút.
Cố Nguyệt Hoài cong mắt, cô vươn tay gãi gãi cái mũi nhỏ của Yến Thiếu Đường một cái rồi bắt đầu lưu loát hấp trứng gà.
Trong khoảng thời gian chờ trứng hấp chín, cô vẫn không quên nhào bột mì, chuẩn làm sủi cảo để tối ăn, trong nhà không mua thịt, nên cô chuẩn bị làm một mẻ sủi cảo có nhân vô cùng đơn giản là rau hẹ và trứng gà.
Bột mì trắng tinh trong nhà đều là bột mì mà cô mượn cớ đi xã cung ứng một chuyến rồi đổi từ không gian Tu Di ra. Sản phẩm của không gian nên tất nhiên phải là một sản phẩm chất lượng cao, mì vắt ra thơm nức mũi, vô cùng quyến rũ người đến ăn nó.
Trong khoảng thời gian này, khẩu vị của Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đã được cô nuôi dưỡng đến kén chọn.
Cố Nguyệt Hoài nhanh nhẹn hấp trứng gà, lại đổ một ít dầu vừng, sau đó đặt lên trên chiếc bàn nhỏ cho Yến Thiếu Đường tự ăn, hiện tại cô gái nhỏ ăn cơm đã rất trơn tru, hoàn toàn không cần cô phải quan tâm.