Mục lục
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tích Hoài nhíu nhíu mày, cau mày, ngẩng đầu nhìn Cố Chi Phượng một chút, sau đó bỗng nhiên nói: "Cha, có lẽ anh hai đã nhận Lâm Cẩm Thư rồi."

Từ trước đến nay đầu óc anh ấy không hề ngu ngốc, chỉ cần chú ý thêm một chút là có thể nghĩ thông suốt những móc nối trong đó.

Dựa theo tính tình của Cố Duệ Hoài, chỉ sợ nguyên nhân nhận lại Lâm Cẩm Thư cũng là Điền Tĩnh, nhưng lại bị chính người phụ nữ mình tâm tâm niệm niệm giáng cho anh ta một đòn đau điếng như thế, cũng khó trách anh ta không chịu được, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Cố Kim Phượng có chút không hiểu, nghi ngờ nói: "Nhận lại là sao? Bà ấy chính là mẹ của nó, cần nhận lại nữa à?"

Khóe miệng Cố Tích Hoài giật một cái, tức giận nói: "Con nói là, sau này anh hai sẽ không trở về nữa, mà sẽ sống cùng với Lâm Cẩm Thư.”

Nghe anh ấy nói vậy, vẻ mặt Cố Chí Phượng hơi sững lại, nhưng không nổi giận, cũng không thất vọng.

Sự bình tĩnh này của ông ấy ngược lại đã khiến Cố Tích Hoài phải nhìn nhiều hơn một chút. Dù sao cũng là đứa nhỏ mà mình đã nuôi từ nhỏ đến lớn, đột nhiên thay đổi thái độ, chạy theo người vợ đã làm tổn thương mình sâu sắc, thay đổi lớn như vậy thế mà ông ấy không có phản ứng gì sao?

"Cha, cha không tức giận à?" Cố Tích Hoài nhíu mày hỏi.

Cố Chí Phượng lắc đầu: "Nó đi theo mẹ con cũng tốt, sau này đừng cho nó trở lại nữa."

Dứt lời, Cố Tích Hoài khẽ giật mình.

Anh ấy còn tưởng rẳng ngoài miệng cha nói đuổi người đi, nhưng trên thực tế chỉ là dọa anh hai một chút thôi, không ngờ lại là thật. Nghĩ đến cái chân của Cố Duệ Hoài, cùng với tình trạng tinh thần hiện tại của anh ta, Cố Tích Hoài mím môi.

Nhưng mà, Cố Tích Hoài cũng không nói nổi lời gì để cầu xin cho anh ta cả. Một khi đã lựa chọn, cuộc đời sẽ thay đổi trong nháy mắt, bắt đầu từ khi anh ta lựa chọn Điền Tĩnh mà bỏ qua Cố Nguyệt Hoài, cái nhà này đã không chấp nhậm được anh ta nữa.

*

Cố Nguyệt Hoài làm việc ở chỗ chăn nuôi cả buổi sáng, khi gần trưa, cô mới đưa Yến Thiếu Đường đến công xã Hoàng Oanh.

Hôm nay cô có việc phải làm, còn phải mua chút hạt bông vải và hạt giống rau nữa. Không gian Tu Di là thần khí, nếu không tận dụng thật tốt thì chẳng phải sẽ là một viên ngọc phủ đầy bụi sao?

Đầu tiên cô đưa Yến Thiếu Đường đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa sủi cảo nhân thịt heo hành tây, sủi cảo tính tiền theo cân, không phải theo số lượng, cô bỏ ra một đồng bốn và phiếu lương thực một cân mua một cân sủi cảo.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người đến xã cung ứng.

Các giống rau của xã cung ứng vô cùng phong phú, cũng không cần phiếu. Khi cô đến đó thì không thấy Diêu Mỹ Lệ đâu, mà cô cũng không quan tâm, chủ yếu mua một ít hạt bông vải, chuẩn bị trồng một ít cây bông, mùa đông năm nay rất lạnh, bông cũng là một vật tư cực kỳ quan trọng.

Về phần hạt giống rau thì cô mua mỗi loại một ít, có củ cải, tỏi, cà rốt, bí đỏ, khoai tây, cà chua,.. Thậm chí cô còn mua hạt giống trái cây duy nhất, đó là dưa hấu.

Cố Nguyệt Hoài dẫn Yến Thiếu Đường rời khỏi xã cung ứng, lại đi đến con hẻm cũ nát quen thuộc.

Cô xe nhẹ đường quen đi vào gõ cửa nhà Nhậm Thiên Tường, vừa gõ, nhưng bên trong im ắng không có âm thanh, giống như là không có ai ở nhà vậy.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, lại giơ tay lên gõ cửa lần nữa, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thi một giọng nói cà lơ phất phơ có phần nghiệt ngã, xen lẫn tiếng bước chân lộn xộn từ phía sau vang lên: "Cô có quan hệ như thế nào vơi Nhậm Thiên Tường?"

Tay cô hơi ngừng lại, quay lại nhìn về phía người vừa tới.

Đó là một nhóm đàn ông ăn đeo kính đen, ăn mặc thời thượng, có thanh niên, cũng có người đã có tuổi.

Người đi đầu chính là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, ông ta không đeo kính râm và có một vết sẹo dài dưới mắt, nếu như vết sẹo này dài thêm một tấc nữa, vậy thì chỉ sợ mắt trái của ông ta cũng không giữ được nữa.

Nhưng mà, cũng chính vết sẹo này đã khiến ông ta có thêm mấy phần khí thế hung ác.

Yến Thiếu Đường có chút sợ hãi, cô bé vươn tay ôm cổ Cố Nguyệt Hoài, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chôn vào hõm cổ cô.

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng vỗ vỗ cô gái nhỏ, trong mắt lóe lên một tia sáng, kiếp trước cô đã nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo này, cô không biết tên thật của ông ta, chỉ biết mọi người trên đường đều gọi ông ta một tiếng "Anh… Quái Tử ca", ông ta là một kẻ lang thang đường phố chân chính, bá chủ một phương ở công xã Hoàng Oanh.

Thường ngày, đám người bọn họ sẽ tụ tập ở tiệm cắt tóc, quán bi-a, là lưu manh đường đường chính chính, là cái loại mà trên tay dính m.á.u tươi.

 

Đời trước, sau khi Điền Tĩnh lấy được bảo bối không lâu, đám người này đã tìm được nhà họ Cố, luôn mồm nói Nhậm Thiên Tường đánh bạc nợ bọn họ hơn hai trăm đồng.

Khi đó, Nhậm Thiên Tường đã lộ ra nguyên hình, sự dịu dàng cẩn thận ngày xưa đã mất ráo, ngoại trừ chán ghét cô ra thì không còn gì khác.

Lúc ấy Nhậm Thiên Tường đã quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, cầu xin cô giúp anh ta trả nợ, nếu không thì đối phương sẽ chặt hai đầu ngón tay của anh ta. Đáng tiếc lúc ấy nhà họ Cố cũng nghèo leng keng, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn khả năng giúp Nhậm Thiên Tường trả nợ?

Quải Tử ca này đã chặt đứt hai ngón tay của Nhậm Thiên Tường ngay tại chỗ, từ đó về sau người tính tình anh ta càng thêm cổ quái u ám, đánh đập cô đã trở thành chuyện thường tình. Chính điều này đã chôn xuống mầm tai hoạ để rồi sau này Cố Đình Hoài g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Cô không ngờ hôm nay mình đến tìm Nhậm Thiên Tường lại có thể đụng phải kẻ này, Nhậm Thiên Tường thật sự là một tên cặn bã hoàn toàn.

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn về phía đám người hung ác trước mặt: "Quan hệ giữa chủ nợ và con nợ."

Nghe cô nói vậy, Quải Tử ca hơi ngạc nhiên, đây không phải là trùng hợp sao?

Sắc mặt Quải Tử ca khá hơn một chút, ông ta có chút tò mò, nói: "Anh ta cũng nợ tiền cô à? Nợ bao nhiêu?"

Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Mấy người thì sao? Xem ra anh ta nợ không ít đâu, không có người ở nhà."

Thứ cô muốn đòi lại là một món nợ m.á.u chứ không phải tiền tài.

Quải Tử ca này hừ một tiếng, vẻ mặt xúi quẩy nói: “Đừng nhắc tới chuyện đó, chúng tôi canh gác từ hôm qua đến giờ, mà con rùa rụt cổ này vẫn không có động tĩnh gì, ai biết anh ta có ở bên trong hay không?"

Ông ta nói xong, cũng không đợi Cố Nguyệt Hoài nói tiếp, đã ngoắc tay nói: "Các anh em, đi, chúng ta đi ăn cơm trước!"

Một đám người ô hợp vội vã rời đi.

Cố Nguyệt Hoài thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cửa nhà Nhậm Thiên Tường.

Cô lại giơ tay gõ cửa lần nữa, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bọn họ đi rồi, Nhậm Thiên Tường, lần này tôi đến cứu anh."

Trong nhà vẫn im ắng như cũ.

Cố Nguyệt Hoài cũng không bận tâm, tiếp tục nói: "Điền Tĩnh bị đưa đến trại cải tạo lao động là vì cô ta đào trộm sân sau nhà tôi, không biết tại sao cô ta lại cảm thấy hứng thú với sân sau nhà tôi như vậy, tình nguyện bị đưa đi lao động cải tạo cũng muốn đào bằng được."

Tính sát thương của câu này rõ ràng là rất lớn, cô vừa mới nói xong, cánh cửa nhà đã mở ra.

Sắc mặt Nhậm Thiên Tường hốc hác, nhưng lúc này ánh mắt lại tràn đầy hồi hộp: "Sân sau? Sân sau nhà cô bị Điền Tĩnh đào lên?"

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng cong khóe môi: "Đúng vậy, đào rồi, về phần đào ra cái gì thì cô ta không nói."

Ánh mắt Nhậm Thiên Tường đảo qua đảo lại, không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà trong mắt lại có chút điên cuồng.

Khi Cố Nguyệt Hoài rời đi, cô để lại một câu.

"Bây giờ cô ta đã bị đưa đến công trường xây dựng cơ sở hạ tầng đất nông nghiệp ở Vĩ Đầu Trang rồi."

Nhậm Thiên Tường siết c.h.ặ.t t.a.y lại, lúc đưa mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài rời đi, anh ta bỗng nhiên trở về phòng lấy vài thứ, sau đó cắn răng đuổi theo cô. Anh ta không sóng vai đi cùng Cố Nguyệt Hoài mà chỉ đi phía sau cô cách đó không xa.

Đây là một cơ hội, anh ta nhất định phải tóm chặt lấy!

Điền Tĩnh, Điền Tĩnh... Rốt cuộc là cô ta biết bí mật của nhà họ Cố từ đâu? Cô ta có thành công hay không?

 

Đương nhiên, bất kể cô ta có thành công hay không, thì anh ta đều phải tiếp cận Điền Tĩnh!

Thứ nhất, trên người cô ta có tiền, một khi chiếm được người phụ nữ này, vậy thì anh ta sẽ có tiền, thứ hai, nếu như cô ta thật sự lấy được bảo bối, vậy thì sau này anh ta muốn Đông Sơn tái khởi sẽ dễ dàng hơn sao?

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK