Ngược lại, Chu Dung Dung tặng cho Cố Nguyệt Hoài một ánh mắt khâm phục. Mặc dù cô ấy chướng mắt cả nhà của Đỗ Yên Nhiên, nhưng dù sao thì cha của người ta cũng là phó bí thư. Tuy rằng bị cấp trên ép buộc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tóm lại không dễ chọc vào đâu.
Bỗng nhiên, cô ấy đã hơi hiểu vì sao hiểu Hạ Lam Chương lại thích Cố Nguyệt Hoài rồi.
Ban đầu, cô ấy còn tưởng rằng là bởi vì một gương mặt xinh đẹp, nhưng hôm nay suy ngẫm lại, nói chung đó chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi. Hạ Lam Chương là một người kiêu ngạo và có tham vọng rất lớn. Anh ấy không muốn dựa vào sự sắp đặt của người trong nhà, dùng cuộc hôn nhân của mình như một lá bài mặc cả để thành công.
Từ khi vừa mới bắt đầu, cô ấy đã thua rồi, thua mưu tính của bản thân đã khóa lại tương lai của Hạ Lam Chương.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Chu Dung Dung cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ấy mỉm cười, cầm lấy chai nước ngọt ở trên bàn rót ra hai ly, đưa một ly nước ngọt cho Cố Nguyệt Hoài, nói: "Cảm ơn."
Cố Nguyệt Hoài cau mày, cô thực sự có chút theo không kịp cách suy nghĩ của Chu Dung Dung.
Đỗ Yên Nhiên cũng nhíu mày, không rõ Chu Dung Dung đang nổi điên làm gì, vì sao cô ấy lại đối đãi như vậy với một cô gái quê như vậy.
Mục đích hôm nay của cô ta là dỗ dành Chu Dung Dung cho tốt, tốt nhất là làm cho cô ây có thể nói vài lời hay ho có ích với Chu Phong, cô ta nói: "Dung Dung, chị uống cái gì với em ấy vậy? E rằng đây là lần đầu tiên em ấy uống nước ngọt, để em uống với chị đi. Chị muốn ăn cái gì, để em gắp thức ăn cho chị nhé?"
"Cô xem thường tôi sao? Cầm đi!" Chu Dung Dung nhìn Cố Nguyệt Hoài bất động một lúc lâu, cô ấy hơi căm tức.
Cố Nguyệt Hoài liếc qua sắc mặt đỏ lên như gan heo của Đỗ Yên Nhiên, cô không có từ chối mà nhận lấy ly nước ngọt.
Chu Dung Dung cực kỳ phóng khoáng cụng ly với cô, uống một hơi cạn sạch, nhỏ giọng nói: "Tôi sắp kết hôn rồi. Uầy, người kia chính là đối tượng kết hôn của tôi. Về phần đồng chí Hạ, không có duyên phận, để anh ấy lại cho cô là được."
Giọng nói của cô ấy hơi xúc động, trong lòng cô ấy vẫn có chút chua xót như cũ.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy thích một người như vậy, thật đáng tiếc.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, hỏi: "Nhường cho tôi sao?"
Chu Dung Dung tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Cô đừng chiếm được hời mà còn khoe mẽ. Hạ Lam Chương ưu tú như vậy, cô không thích anh ấy hay sao?"
Cố Nguyệt Hoài thành thành thật thật lắc đầu đáp: "Anh ta ưu tú không phải là giả, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều phải thích anh ta cả. Tôi đã có người mà mình thích rồi. Qua mấy ngày nữa, anh ấy sẽ xuống nông thôn để tham gia vào đội sản xuất."
Con ngươi của Chu Dung Dung trợn to, cô ấy hết sức kinh ngạc hỏi: "Xuống nông thôn để tham gia vào đội sản xuất sao? Cô quen biết anh ta như thế nào?"
Cô ấy không ngờ Hạ Lam Chương mà bản thân mong mà không có được, thậm chí là anh ấy còn không được tính là lốp xe dự phòng của Cố Nguyệt Hoài. Cô ấy cũng đã từng thích qua người khác nên tất nhiên là cô ấy có thể nhận ra giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng trong lúc cô đang nói tới từ "Thích" kia, không thê nào là giả được.
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, hỏi lại: "Chúng tôi quen biết nhau như thế nào sao?"
Bọn họ quen biết nhau như thế nào ư?
Từ lúc mới bắt đầu, cô và Yến Thiếu Ngu đã không ưa nhau rồi. Nếu như không phải bởi vì nơi ở của thanh niên trí thức bị mưa to làm sạt lở, nhóm thanh niên trí thức không còn chỗ ở và chỉ có thể vào ở nhờ nhà của thành viên trong đại đội, chỉ e rằng không có cách nào để cô và Yến Thiếu Ngu có mối quan hệ càng sâu sắc hơn.
Cố Nguyệt Hoài giật giật khóe môi, không có trả lời câu hỏi này, cô chỉ nói: "Chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu rồi."
Rất sớm, rất sớm, sớm đến mức đời trước đã quen nhau rồi.
Chu Dung Dung dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Cố Nguyệt Hoài, ước mơ lớn nhất của cô ấy chính là muốn có một cuộc tình giống như của cô vậy.
Bỗng nhiên, cô ấy nói: "Thanh niên trí thức xuống nông thôn, khoảng nửa tháng nữa là bọn họ sẽ đến đây rồi. Đến lúc đó, bọn họ còn phải phân chia vào từng đại đội sản xuất. Người mà cô thích tên là gì? Tôi sẽ nhờ cha của mình giúp đỡ một chút, xem có thể xếp anh ấy vào cùng một đại đội sản xuất với cô hay không."
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, cô tự hỏi rằng quan hệ giữa mình và Chu Dung Dung rất bình thường, vậy mà cô ấy lại tình nguyện mở miệng giúp đỡ cô chuyện này sao?
Có điều, đời trước Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An đều tới đội sản xuất Đại Lao Tử, có lẽ đời này cũng không xảy ra sai lầm đâu.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ, chân thành nói câu cảm ơn: "Cám ơn cô, chẳng qua cũng không cần đâu, đã làm phiền cô rồi."
Chu Dung Dung xua tay, nói: "Có cái gì phiền phức đâu chứ? Không phiền phức đâu mà! Cô nhìn cô ta đi, không phải là cô ta đang lấy lòng tôi để cho cha của tôi sắp xếp cho cô ta và con trai của chủ tịch tỉnh cùng nhau xuống nông thôn à. Đúng là mơ mộng hão huyền mà, cũng không chịu nhìn mình xem như thế nào."
Cô ấy nói, không để lại dấu vết chỉ chỉ vào Đỗ Yên Nhiên đang ở bên cạnh.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên lạnh nhạt, hỏi: "Con trai của chủ tịch tỉnh sao?"
Nhắc tới vấn đề này, Chu Dung Dung giống như là một cái máy hát được bật lên, cô ấy nói không ngừng: "Cô không biết sao? Lúc này, có mấy người ở trong huyện chúng ta biết tới chuyện này đó. Trong đó có một đợt người từ thủ đô đến đó, trong nhà bọn họ đều là quan lớn, bối cảnh rất hùng hậu đó!"
Cô ấy tặc lưỡi, tiếp tục nói: "Tôi nghe nói trong đám người đó có một người là con trai của chủ tịch tỉnh H! Đây chính là quan chức cấp cao, ai mà không muốn nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước cơ chứ?"
Cố Nguyệt Hoài cong môi cười một tiếng: "Thật vậy sao?"
Hóa ra Tống Kim An còn chưa tới nơi thì danh tiếng đã truyền đi xa rồi. Thảo nào khi đó ngày nào cũng đều có mấy cô gái xinh đẹp tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử để nhìn lén. Chỗ ở của thanh niên trí thức gần như bị đập phá. Đáng tiếc, người cuối cùng có được mặt trăng lại là hạng người như Điền Tĩnh.
Nói thật là cô hận Điền Tĩnh và cũng hoàn toàn không có bất kỳ thiện cảm nào dành cho Tống Kim An, dù anh ta chưa hề làm khó dễ qua cô.
Nói chung chính là giận cá c.h.é.m thớt. Tống Kim An chưa từng bỏ sức ra để tìm hiểu tâm tư của người ở bên gối, mặc kệ cô ta lợi dụng quyền lực ở trong tay mình để làm việc ác. Bản thân hành vi này chính là một tội ác rồi, nhưng anh ta chưa hề phát giác ra mà thôi.
Chu Dung Dung hết sức trịnh trọng gật đầu nói: "Đó là đương nhiên rồi, chẳng qua là tôi không có suy nghĩ đó mà thôi. Ha ha, trước kia tôi thích Hạ Lam Chương. Sau này, thời gian còn phải dựa vào bản thân thôi. Thôi Hòa Kiệt trông có vẻ là người đàng hoàng, chắc hẳn là sẽ không thua kém đâu mà."
Nói đến vế sau, trên gương mặt mũm mĩm của Chu Dung Dung lộ ra sự khao khát về một cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn.
Thôi Hòa Kiệt sao?
Cố Nguyệt Hoài cau mày lại một cách khó thấy. Thôi Hòa Kiệt cũng không phải là hạng người hiền lành gì, bản chất thật sự ở bên trong con người của gã là ti tiện. Nếu nói gã xen vào cuộc hôn nhân giữa Hạ Lam Chương và Chu Dung Dung mà không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, cô chắc chắn sẽ không tin đâu.
Thôi Hòa Kiệt chính là một con ch.ó tàn độc hung ác, gã chỉ muốn lấy lòng chủ nhân, chỉ cần có thể để gã trèo lên trên cao, chủ nhân sai gã cắn ai thì gã liền cắn người đó. Tuy rằng ở trên người Chu Dung Dung có điểm sáng, nhưng Thôi Hòa Kiệt có thể nhìn thấy điểm sáng này hay sao?
Gã tuyệt đối không phải là một người đàn ông tốt. Đáng tiếc là đời trước, cô biết rất ít chuyện về Thôi Hòa Kiệt và cũng chưa từng nghe qua về gã.
Đôi môi đỏ của cô khẽ mím lại, cô ngước mắt nhìn Chu Dung Dung, không nói gì cả. Mỗi người có đều có duyên phận của mình. Cho dù cô có nói chuyện này ra thì cô ấy cũng sẽ không tin, vậy thì đi một bước nhìn một bước thôi.
Chu Dung Dung suy nghĩ, nói ra: "Đúng rồi, bây giờ cô đang làm việc ở đâu vậy? Tôi có thể thường xuyên đi qua đó tìm cô hay không?"
Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ hỏi: "Tìm tôi để làm gì?"
Khóe miệng của Chu Dung Dung giật một cái, hơi tức giận nói: "Chúng ta đã nói với nhau nhiều như vậy, không được tính bạn bè hay sao? Có phải là cô chê tôi béo hay không? Cô không muốn chơi với tôi phải không?"
Cố Nguyệt Hoài xoa thái dương, đáp: "Công việc của tôi rất bề bộn nhiều việc phải làm, tôi không rảnh chơi với cô đâu."
Giọng nói khi nói ra câu nói này không lớn không nhỏ, đúng lúc bị Đỗ Yên Nhiên ở bên cạnh nghe được, cô ta cười nhạo một tiếng: "Bận rộn công việc ư? Bắt đầu làm việc thì làm công, còn công việc, em có công việc sao? Mỗi ngày, em đều đào đất để kiếm ăn, em không cảm thấy tự ti sao?"
Trong lòng Đỗ Yên Nhiên không muốn giữ lại mặt mũi cho cô. Trong lúc nói chuyện, cô ta nói chuyện rất lớn tiếng làm cho mọi người ở trên bàn đều nhìn sang.