Sau khi cô vào đây không lâu Lạc Dịch Bắc cũng tới, đương nhiên cô không gặp phải.
Đi theo Đồng Nhan lên lầu, trở lại phòng cô, Phương Trì Hạ giúp cô chọn lựa quần áo bên trong.
Bận rộn trang điểm sửa soạn xong, tiệc tối dưới lầu tựa hồ đã bắt đầu rồi.
Đồng Nhan là con gái duy nhất trong nhà, bối cảnh gia đình lại rất lớn, trên danh nghĩa sinh nhật như này, kỳ thật là thượng lưu vòng giao tế trường hợp, cô xuất hiện, tất nhiên là bị chú ý.
Thời điểm Phương Trì Hạ từ trên cầu thang xoay vòng yểu điệu đi xuống, đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu chiếu xuống, cơ hồ là ánh mắt của tất cả khách khứa đều bị sự xuất hiện hai người hấp dẫn.
Lạc Dịch Bắc lúc này đang ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm với bạn bè, ngay khi tầm mắt nghiêng qua, rõ ràng Đồng Nhan ở đằng trước, nhưng lại bị anh làm lơ, ánh mắt liếc mắt một cái thoáng nhìn cô phía sau Phương Trì Hạ.
Chỉ nhìn đến cô.
Phương Trì Hạ đứng trên cầu thang, khách khứa phía dưới lầu lại nhiều, để cô thấy anh, kỳ thật cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng mà, cũng không biết có phải ánh mắt Lạc Dịch Bắc quá mức sắc bén hay không, vẫn là khí chất trên người anh quá mức bất đồng với mọi người, ánh mắt cô chỉ nhàn nhạt quét qua toàn trường cũng thấy được anh.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, rõ ràng đều có chút ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn Phương Trì Hạ chính là, như vậy thật đúng là trùng hợp.
Còn ngoài ý muốn Lạc Dịch Bắc là, cô thế nhưng lại đi cùng với Đồng Nhan.
Tầm mắt hai người tiếp xúc có chút ngắn ngủi, Phương Trì Hạ chỉ sửng sốt vài giây, sau đó rất nhanh đã dời mắt sang nơi khác.
Nghiêng đầu, cô giống như không có việc gì, đi cùng Đồng Nhan xuống lầu.
“Hạ Hạ, tớ mang cậu đi gặp mẹ tớ!” Đồng Nhan đi phía trước, không để ý thấy cô và Lạc Dịch Bắc nhìn nhau, dẫn cô tới chỗ mẹ mình
Mẹ của Đồng Nhan là một người phụ nữ cô cùng có khí chất, Đồng Nhan lớn lên có vài phần giống bà.
Đồng Nhan kéo Phương Trì Hạ đi tới, cười hì hì ôm Đồng Tây Dao, lại vì Phương Trì Hạ giới thiệu, “Mẹ, đây là bạn tốt nhất của con!”
“Chào phu nhân!” Phương Trì Hạ lễ phép chào, tặng quà của mình cho bà, “Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà con tặng cho bác!”
“Cảm ơn con.” Đồng Tây Dao khẽ mỉm cười với cô, sau đó mở hộp ra nhìn thoáng qua, còn chưa buông, thân ảnh Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên xuất hiện giữa bọn họ.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Trì Hạ, anh thân thiết gọi Đồng Tây Dao, “Dì, đây là quà con tặng cho dì.”
Dì……
Phương Trì Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lạc Dịch Bắc giống như cô không tồn tại, thời điểm đối mặt với Đồng Tây Dao, thế nhưng hiếm khi lộ ra một nụ cười, “Sinh nhật vui vẻ!”
“Con có thể tới, dì đã rất vui rồi.” Đồng Tây Dao cười cười, cũng mở hộp quà anh tặng ra, nhìn thoáng qua.
Thoáng nhìn chiếc đồng hồ bên trong, biểu tình hơi đọng lại vài giây.
Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc đưa đều là đồng hồ, hơn nữa cũng đều mua cùng một nơi, còn đều là Lạc Dịch Bắc chọn lựa.
Thời điểm chọn hai người cũng không nghĩ rằng đêm nay đi sẽ cùng một nơi, cho nên kiểu dáng Lạc Dịch Bắc chọn thật sự gần giống, bề ngoài hai chiếc đồng hồ thoạt nhìn không kém bao nhiêu.
Đồng thời xuất hiện trong cùng một dịp, ngay cả quà tặng cũng không khác nhau mấy, như vậy hai người này có quan hệ gì?