Mua một cái khăn quàng cổ, dài, hơi mỏng, bây giờ liền có thể dùng tới.
Đây là cô lần đầu tiên chuẩn bị quà sinh nhật cho Lạc Dịch Bắc, không mua đồ sa xỉ nhưng cô cảm thấy món quà này tốt.
Mang theo món quà trở vê thì cũng đã 11 giờ, biệt thự như cũ thực an tĩnh
Rõ ràng một điều rằng Lạc Dịch Bắc vẫn chưa trở về.
Phương Trì Hạ đẩy cửa ra đi vào, nhìn nhà cửa như cũ an an tĩnh tĩnh, cô khẽ cau mày.
Trên bàn ăn ngọn nến đều đã cháy hết, bữa tối vẫn còn bày biện đến tinh tương, chỉ là tất cả nguội lạnh.
Lạc Dịch Bắc trưởng thành với hoàn cảnh hoàn toàn khác cô, cô là cô nhi, cô chỉ có một mình còn Lạc Dịch Bắc có rất nhiều người nhà, nhiều bạn bè. Đêm nay, trường hợp này, cùng người nhà và bạn bè vui chơi.
Phương Trì Hạ lúc chuẩn bị bữa tối, kỳ thật vốn dĩ cũng không ôm kỳ vọng lớn rằng anh sẽ trở về.
Phương Trì Hạ cũng không để ý việc này. Chỉ là, một mình đi vào bàn ăn ngồi xuống, trong lòng vẫn là có điểm trống trơn.
Đồ ăn đều chuẩn bị tốt đã lâu như vậy, lúc này đã sớm lạnh.
Phương Trì Hạ đem toàn bộ đồ ăn trên bàn bỏ vào tủ lạnh.
Hoàn thành thì đã 11 rưỡi.
Phương Trì Hạ vừa mới trở về không bao lâu, lúc này đặc biệt thanh tỉnh.
……
Biệt thự Tô gia, lúc này, yến hội sinh nhật vừa mới tiến vào cao trào.
Tô Nhiễm đêm nay chuẩn bị rất nhiều, thậm chí còn bắn pháo hoa chúc mừng.
Anh kỳ thật cũng không thích hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, nhưng lại không nói cái gì.
Không đơn thuần chỉ là Đồng Nhan, mà Thi Cận Dương, Kình Mộ Thần bọn họ đều cùng cô ta không có thân.
Mời một người không thân tới, kỳ thật là không hợp lẽ thường.
Đồng Nhan ngồi ở ghế, bất động thanh sắc mà nhìn Thi Cận Dương, Kình Mộ Thần đứng chung một chỗ cùng Tô Nhiễm, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Đồng nhan là điển hình giúp thân không giúp ngoại, cùng Phương Trì Hạ quan hệ tốt, chẳng đợi Tô Nhiễm làm cái gì, Đồng Nhan chính là đối với cô ta có địch ý.
Nhìn đến cô ta ở cùng Thi Cận Dương nói chuyện phiếm, cô đi đến kéo tay Thi Cận Dương mặc kệ bên cạnh có một đám đang nhìn chằm chằm mình. Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ, nũng nịu cười: “Cận dương, anh không phải vừa nói muốn bồi tôi sao?”
Thi Cận Dương híp lại mắt bất động thanh sắc mà nhìn cô, ánh mắt cùng thấy có cái gì quái dị.
Đồng Nhan cũng không để ý tới ánh mắt quái dị của anh ta, tay kéo anh ta, nửa kéo nửa túm mà lôi anh ta đi.
“Nhan Nhan hôm nay là đang làm gì?” Thi Lạc xem một màn này, nhướng mày, vẻ mặt nghiền ngẫm
“Là anh cậu chiếm tiện nghi.” Bên cạnh Kình Mộ Thần mở lời nói.
Thi Lạc “……”