Giọng điệu của anh rất thẳng thắn, cảm giác ấy, giống như là đang nói, cô ấy nói không phải là không phải, các người không nghe thấy à?
Lạc Dịch khẽ híp mắt lại, chỉ không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm anh, cũng không nói gì.
Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc kiên định nhìn ông ta, lại nói, "Cháu tin không liên quan gì đến cô ấy, nếu như là cô ấy làm, cô ấy nhất định sẽ thừa nhận!"
"Cháu chắc chắn đến như vậy?" Lạc Dịch khẽ nhướng mày, không tin câu nói kia của anh cho lắm.
"Cháu hiểu cô ấy hơn ông, người cháu đưa đi trước." Lạc Dịch Bắc buông một câu, bế Phương Trì Hạ đi về hướng biệt thự của mình.
Anh giống như có hơi lo lắng cho vết thương của cô, bỏ đi rất nhanh, Tô Nhiễm vẫn còn ở đó, anh giống như căn bản không nhìn thấy cô ta vậy, thậm chí ngay cả đi qua cô, anh cũng không nhìn lấy một cái.
Tầm nhìn của Lạc Dịch không đổi sắc mặt nhìn theo bóng dáng di chuyển của Lạc Dịch Bắc, nhìn bóng lưng của hai người trong hoa viên dần dần mất hút, chân mày nhíu lại.
Nó có phải là đang che giấu người trong nhà một vài thứ?
"Ông cố!" Tô Nhiễm cung kính gọi ông một tiếng, đoan trang đi đến, ngồi xuống cùng với ông ta.
"Cô bé của Tô gia, đã lâu Không nhìn thấy cháu, đúng rồi, em gái của cháu như thế nào rồi?" Lạc Dịch định thần lại, cùng với cô ta nói chuyện thường ngày.
...
Phương Trì Hạ hai hôm nay vào thời kỳ đặc biệt, trong người vốn dĩ là rất không thoải mái.
Lúc được Lạc Dịch Bắc từ chỗ Lạc Dịch đưa về phòng, sắc mặt trắng nhợt giống như xác chết vậy, cả người đều đã mềm nhũn.
Lạc Dịch Bắc bình thường đã quen với cô mồm miệng sắc nhọn, hoạt bát đến ở một mình cũng có thể vui vẻ, lại nhìn cô bây giờ, lồng ngực đau nhói đến giống như là những gậy kia đang đánh lên người mình vậy.
Đặt cô lên giường, nghĩ đến cô hai lần đã qua, hai lần đều gây ra chuyện lớn như thế, Lạc Dịch Bắc quả quyết quyết định, "Lần sau đừng một mình đến chỗ ông cố."
Phương Trì Hạ căn bản hôm nay không chuẩn bị đến, kết cục đã bị Harry đưa đi, kỳ thực có chút uất ức, nhưng lại không giải thích.
Lạc Dịch Bắc quay lưng sang người của cô, lấy thuốc ra từ trong hộp thuốc, làm tư thế muốn kiểm tra vết thương cho cô.
Chỗ bị thương của Phương Trì Hạ là phần mông, nhìn anh muốn lật váy lên, sắc mặt có hơi lúng túng, tay hoảng loạn định ngăn cản anh, "Đừng, tôi làm một mình là được."
Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, chân mày nhíu lại.
Ánh mắt lướt qua trên mặt cô, anh bình thản châm biếm, "Phương tiểu thư, đây là em đang ngại sao?"
Ngữ điệu của anh kì lạ, đều là đang làm khó cô.
Anh nói không dễ nghe cho lắm, nhưng nghĩ lại thì lời nói này vốn không sai.
Đều đã kết hôn rồi, cô còn già mồm cái gì chứ.
Ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Phương Trì Hạ để mặc anh.
Lạc Dịch Bắc vén váy của cô lên, thoáng nhìn thấy một mảng sưng đỏ chói mắt trên làn da trắng ngần, ánh mắt có hơi đau nhói,"Đau không?"
"Vẫn ổn." Phương Trì Hạ nằm ở trên gối, viền mắt có hơi nóng ướt.
Thật ra đây không phải là điều quan trọng, cô chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức.
Lạc Dịch Bắc dùng tăm bông lấy thuốc, cẩn thận từng chút một vừa giúp cô bôi thuốc, vừa nói chuyện với cô, "Lúc ấy chỉ có một mình em ở đó?"
"Ừ". Phương Trì Hạ mơ hồ trả lời anh.
Động tác tay của Lạc Dịch Bắc chợt dừng lại, chân mày nhíu lại.
Thứ đầu tiên anh nghĩ đến là, liệu có phải là người hầu không cẩn thận đi vào làm vỡ, sợ không đền nổi, nên mới đổ lên người của cô.
Nhưng mà, thế nào cũng phải có chứng cứ.
Anh không có chứng cứ chỉ ra bất kỳ người hầu nào.