Cô cũng đã chuyển đến làm việc cạnh Lạc Dịch Bắc, loại chuyện đưa máy bay này cũng không có gì, Lạc Ân Kỳ không cảm thấy kỳ lạ.
"Vất vả cho cháu rồi." Ông cười với cô, thái độ ôn hòa.
"Không vất vả ạ, ông nội, đây là bổn phận của con." Phương Trì Hạ khách sáo trả lời ông ta một câu.
Cô vốn không thân thiết với Lạc Ân Kỳ đến thế, câu nói này thật sự là đang khách khí, nào ngờ Lạc Dịch Bắc ở bên cạnh thuận miệng nói tiếp một câu, "Nếu đã như thế, vậy lần sau nhớ đến tiễn!"
Phương Trì Hạ lườm anh một cái, biểu cảm trên mặt cứng đờ tại chỗ.
Đây là được voi đòi tiên rồi!
Vẫn thật không biết xấu hổ.
Lạc Ân Kỳ đang nhìn vé máy bay ở trong tay, không nhìn hai người, kiểm tra một chút, ngẩng đầu lên nói với Lạc Dịch Bắc, "Nên đi rồi!"
Lạc Dịch Bắc thu đôi chân lười nhác, đứng dậy.
"Nhớ đó!" Bình thản chỉnh lại vết nhăn của quần áo mình một chút, khóe mắt liếc Phương Trì Hạ một cái, anh ung dung thêm vào một câu, làm như không có chuyện gì mà đi đến cổng an ninh.
Phương Trì Hạ dõi mắt nhìn theo hai người rời đi, sau đó một mình trở về nhà của mình và Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc đi lần này đặt vé một chiều, vé trở về anh chưa đặt, cô không biết anh phải đi mấy ngày.
Bình thường khi anh ở ngôi nhà này, Phương Trì Hạ dường như lúc nào cũng đều mong chờ anh có thể một ngày không về nhà, cô sẽ vui vẻ đến yên ổn.
Nhưng mà mỗi lần anh thật sự rời đi mấy ngày, cô lại có hơi không thích ứng.
Tại sao lại như vậy, bản thân cô cũng không nói được nguyên nhân.
Lạc Dịch Bắc lần này rời đi, rất nhiều ngày cũng không trở về.
Phương Trì Hạ mỗi ngày không phải ở Dung Hi thì chính là lui tới ở trường học, một mình trải qua bốn ngày, tối ngày thứ năm, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Là giọng đàn ông tương đối xa lạ, một người trung niên, mở lời chính là, "Có phải là cô Phương không?"
Phương Trì Hạ hơi ngạc nhiên, ngẩn ra một lát, mới ngập ngừng trả lời, "Là tôi, xin hỏi chú là..."
"Tôi là quản gia của Lạc gia, là như thế này, cậu chủ tiểu Tả từ hôm qua đến hôm nay cứ luôn phát sốt, tình hình có hơi nghiêm trọng, vẫn luôn ngủ mê man, sau khi tỉnh dậy cái gì cũng không chịu ăn, chỉ luôn miệng gọi "chị" "chị", sau đó hỏi cậu ấy một chút, cậu ấy dường như là nhớ cô Phương rồi, nếu như cô không phiền, có thể đến Lạc gia một chút không?"
"Tiểu Tả bị bệnh rồi? Đang yên đang lành sao lại bị bệnh chứ?" Phương Trì Hạ giật mình, trong lòng thấp thỏm.
"Cô Phương nếu như đồng ý đến thăm cậu chủ tiểu Tả một chút, lát nữa tôi sẽ sai người đến đón cô, đến Lạc gia tôi sẽ giải thích tường tận với cô, cô xem như thế có được không?" Quản gia lại nói.
Phương Trì Hạ nghe đến hai chữ "Lạc gia", tim bỗng đập thình thịch.
Cô không muốn đến Lạc gia, quan hệ hôn nhân giữa cô và Lạc Dịch Bắc, cũng không thích hợp qua đó, đề nghị của quản gia, khiến cô có hơi do dự.
Quản gia bên kia còn đang đợi điện thoại của cô, thấy cô nửa ngày không nói chuyện, dường như có hơi sốt ruột, "Cô Phương, cô rất khó xử sao?"
Phương Trì Hạ định thần lại, có hơi lo lắng tình trạng của tiểu Tả, chần chừ một chút, vẫn là đã đồng ý, "Tôi sẽ đi, nhưng mà một mình tôi qua đó là được, sẽ không làm phiền chú quản gia."
Không muốn để nhiều người biết chuyện sống chung của mình và Lạc Dịch Bắc, cô từ chối yêu cầu đến đón cô của quản gia, chỉ hỏi địa chỉ với ông ta, sao đó đã ra khỏi cửa một mình đón xe đi đến Lạc gia.