Lạc Dịch Bắc lười nhát ngồi ở một bên, kéo cô ngồi trên đùi mình, ngón tay đặt trên môi của cô, "Hoặc là em hôn tôi, chúng ta hẵng rời khỏi, hoặc là tôi hôn em, hôn cho đến khi tôi hài lòng, hai chọn một!"
Phương Trì Hạ ngẩn ra, rất không biết nói thế nào trước lời này của anh.
Lúc nào thì anh hài lòng?
Lạc Dịch Bắc giả vờ ung dung nhìn cô, dường như không có ý định buông tha.
Phương Trì Hạ không muốn dây dưa ở đây với anh, cô cũng hiểu anh không đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dừng lại, tay nhỏ ôm lấy đầu anh, đứng dậy vừa đủ, môi hôn lên môi của anh.
Nụ hôn của cô, dịu dàng nhẹ nhàng, chỉ đơn giản chạm một cái, sợ làm lửa nóng bốc lên, trong lúc Lạc Dịch Bắc vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì, cơ thể rời khỏi người anh, đẩy anh ra ngồi vào ghế lái phụ.
Lạc Dịch Bắc định thần lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua cô một cái, định giữ đầu của cô mà tiếp tục, một cánh tay Phương Trì Hạ lại chắn ngang mình và anh, ngăn cản hành động của anh, "Đi về trước đã!"
"Đi về trước hẵng làm?" Sửa sai ý của cô, Lạc Dịch Bắc giả vờ bình thản nhướng nhướng mày.
"Về trước đã!" Phương Trì Hạ chỉnh lại.
Hai người bây giờ còn đang ở bên ngoài một cung điện mà cô căn bản ngay cả ở chỗ nào đều không biết, khắp nơi đều là xe cộ ra vào, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Còn khi trở về có tiếp tục hay không, đến lúc đó hẵng tính.
Lạc Dịch Bắc khởi động xe hướng về sân bay.
Lúc ngồi chuyên cơ về đến Bắc Ireland đã rất muộn rồi, giống như tối qua, người hầu ở đây vừa đến tối, toàn bộ tự động lùi về, không thấy bóng dáng một ai cả.
Thành bão rất lớn, yên tĩnh vô cùng, khiến nơi đây trông rất trống trải.
Lạc Dịch Bắc còn nhớ lời lúc nãy Phương Trì Hạ vừa nói, sau khi xe vừa đậu, ánh mắt chuyển sang trên người Phương Trì Hạ, cũng không nghĩ đến xuống xe, kéo cô lại dường như là muốn tiếp tục.
Phương Trì Hạ không muốn tiếp tục chuyện của tối hôm qua, bị anh làm cho giật mình, trong lúc tay anh đưa qua, mở cửa xe, bước xuống xe, lùi bước lớn ra sau, tránh động tác của anh.
"Tôi đi vào trước đây!" Không nhìn phản ứng của anh ở sau lưng, cô nâng váy, cắm đầu đi thẳng vào trong nhà.
Con ngươi của Lạc Dịch Bắc ở phía sau nguy hiểm trầm xuống, khóe môi cong lên lạnh lẽo, bước lớn đi theo.
Phương Trì Hạ chỉ muốn nhanh chóng vào phòng, vào đến phòng hai người lại phát sinh chút chuyện gì, cô đều cảm thấy không sao.
Bước chân của cô rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã không thấy bóng dáng.
Đang đi đang đi, nghiêng đầu ra phía sau, không nhìn thấy bóng dáng của Lạc Dịch Bắc, cô vốn còn thở ra một hơi, nhưng một giây sau lập tức ý thức được một vấn đề - Đây là nơi nào?
Biệt thự rất lớn, đường lại rất nhiều, lại không phải đường chính, con đường nhỏ rải sỏi đá ngoằn ngoèo phức tạp.
Phương Trì Hạ tối hôm qua là lần đầu tiên đến đây, nhưng mà tối qua quá tối, căn bản ngay cả chỗ này trông như thế nào đều không biết.
Sáng hôm nay lúc đi khỏi có đi qua con đường này một lần, nhưng lúc đó có Lạc Dịch Bắc đưa đi, cô thật ra cũng không nhìn đường.
Bây giờ nhìn lại, con đường nào đối với cô mà nói đều không khác nhau là mấy.
Phương Trì Hạ đã có hơi mơ hồ.
Không tiếp tục đi, cô quyết định tìm cái ghế nghỉ ở bên đường chờ Lạc Dịch Bắc.
Điều cô nghĩ là, anh chắc sẽ ở đằng sau không xa, nhưng nào ngờ đã chờ rất nhiều phút, xung quanh ngay cả bước chân cũng không nghe thấy.
Phương Trì Hạ bất lực, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh, "Anh đang ở đâu? Tôi lạc đường rồi."
Lạc Dịch Bắc, "..."