Trong lòng Dương Gia Cửu cứ luẩn quẩn vấn đề lớn hơn, Tống Như lo lắng cho tình cảnh sau này của Tiêu Dịch Trạch, anh lại đang lo lắng đến vị trí người đại diện còn trống kia của Tống Như.
Bởi vì Tiêu Dịch Trạch không nghe lời, vì vậy Trương Vân mới đổi anh ta, như vậy người đại diện mới này, nhất định là thủ hạ trung thành nhất với Trương Vân, cũng sẽ trở thành quả bom hẹn giờ cô ta sắp đặt bên cạnh Tống Như.
Người này, rốt cuộc có cần hay không?
…
Sau khi Tiêu Dịch Trạch về nước, đi thẳng tới Oatlets.
Nhưng bắt đầu từ thời khắc anh bước vào công ty, tất cả nhân viên nhìn anh đều chỉ trỏ này nọ, hơn nữa lại không ngừng bàn tán sau lưng anh.
Bởi vì nhận được chỉ thị của Dương Gia Cửu, bản ghi âm kia vẫn đang nằm trong danh sách được tìm kiếm nhiều nhất.
Tiêu Dịch Trạch vừa đi vào văn phòng của Trương Vân, liền bị cô ta tức giận hét lên: “Anh nhìn xem chuyện tốt anh làm đi!”
“Kết quả như vậy không phải là một mình tôi tạo ra.” Anh thừa nhận hành vi ghi âm của anh là không thỏa đáng, nhưng so với Trương Vân mà nói, việc này của anh có tính là gì?
Tiêu Dịch Trạch không muốn nhiều lời với Trương Vân: “Tôi đã không còn là người đại diện của Tống Như, cô muốn sắp xếp như thế nào, tùy các người.”
“Anh! Được, tôi muốn anh đi tìm phóng viên giải thích! Nếu không tôi sẽ khiến anh biết hậu quả của việc phản bộ tôi!”
Ở trước mặt Tiêu Dịch Trạch, Trương Vân rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật.
“Nếu như anh không giải thích, cũng không sao, đám phóng viên gần đây muốn biết một vài chuyện trước kia, chẳng hạn như tình yêu ngầm của anh và Trác Ngọc, còn có chuyện cô ta từng được bao dưỡng…”
Tiêu Dịch Trạch không nghĩ tới cô ta độc ác như vậy, đến cả người chết rồi cũng không bỏ qua.
Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn Trương Vân thật lâu, trong mắt lộ rõ tia lạnh lẽo: “…. Tôi đáp ứng cô đi giải thích, nhưng cô nên nhớ rằng, đây là lần thỏa hiệp cuối cùng của tôi.”
…
Sau khi Tiêu Dịch Trạch rời đi, công việc của Tống Như ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Chị Hy rất nỗ lực đi giải quyết những lời mời và nhà thiết kế. Nhưng tính cách của cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn khá nóng nảy, không có cách nào thành, thục tỉnh táo được như Tiêu Dịch Trạch. Hơn nữa nhìn những bản hợp đồng bằng tiếng anh kia cũng đủ khiến cô cảm thấy đau đầu.
Tống Như đi qua, đưa cho chị Hy cốc cà phê: “Để em xem…” Cô nhìn vào chữ ký trên mỗi hợp đồng và nói: “Phần này đã xử lý rồi, phần tiếp theo…”
Suốt cả đêm, cô và chị Hy vẫn luôn xem các bản hợp đồng.
Dương Gia Cửu mấy lần muốn giúp đỡ, đều bị Tống Như từ chối.
“Chuyện của Đại Thiên đã khiến anh phiền lòng lắm rồi, em không muốn anh càng mệt mỏi hơn.”
Dương Gia Cửu đành phải buông tay để Tống Như tự mình hồi phục từng cái văn kiện và lời mời. Nhưng anh vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại nói ra ý kiến của mình. Nhưng trong lòng anh có một tia lo lắng, nhất định phải giải quyết vị trí người đại diện trống kia cho Tống Như.
Bởi vì mức độ nóng của lần này rất lớn, Tống Như nhận được lời mời của một chương tình thời trang khác vào tuần tới. Vì vậy cô vẫn muốn lưu lại chỗ anh mấy ngày, nhưng thời gian càng dài, cô lại càng lo lắng chuyện của Oatlets.
“Gia Cửu, hay là em trở về nước một chuyến.” Tống Như cầm lấy tay Dương Gia Cửu, muốn nhận được sự ủng hộ từ anh.
Không chỉ vì Tiêu Dịch Trạch, mà còn vì chính cô.
Dương Gia Cửu cũng đúng lúc có quyết định này, nếu như không để Tống Như tận mắt quay về xem, cô nhất định sẽ không yên tâm chuyện của Tiêu Dịch Trạch.
Anh gật đầu, lập tức bảo Trần Viễn đi thu xếp.
Lúc này, người đại diện được Trương Vân sắp xếp, gọi điện tới.
Chị Hy rất không tình nguyện nhận điện thoại… Hơn nữa còn bật loa.
Nào biết được đối phương vừa mở miệng liền mắng một tràng: “Cô làm trợ lý như thế nào vậy? Tống Như chỉ là diễn viên tuyến ba trong nước, lại có thể không ở trong khách sạn theo sắp xếp của công ty, cô ta muốn làm gì chứ? Lập tức bảo cô ta quay trở lại khách sạn!”
Xem ra, là đối phương tới khách sạn nhưng không tìm thấy họ.
Quả thật là thủ hạ Trương Vân phái tới, làm việc cũng tùy tiện, liều lĩnh như vậy.
Tống Như ra hiệu cho chị Hy, cầm lấy điện thoại, giọng nói lạnh lẽo, đáng sợ: “Tôi không cần người đại diện như vậy, cô bị sa thải.”
“Cô là ai? Cô có quyền gì chứ?”
“Tôi là Tống Như.”
Một tiếng trả lời này làm cho đối phương nhũn ra: “Thật sự xin lỗi, chị Như, em không biết là chị nghe điện thoại, em không có ý gì khác chỉ là quan tâm chị mà thôi?”
“Dù sao tình hình an ninh chính trị ngoài nước không giống với trong nước, nếu chị xảy ra chuyện gì, em cũng không có cách nào ăn nói với Tổng Giám đốc Trương!”
Tống Như cười lạnh một tiếng, cô còn không biết hóa ra Trương Vân quan tâm cô như vậy!
“Không thì chị cho em địa chỉ của chị, em tới đón mọi người.”
“Không cần, tôi không cần người đại diện như cô, cô quay về nói với Tổng Giám đốc Trương, tôi không hài lòng với cô.”
Nói xong, Tống Như cúp điện thoại, không để lưu lại bất kỳ tình cảm nào.
Sau đó Dương Gia Cửu đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ thời khắc này, cẩn thận tất cả những người bên cạnh em, tạm thời anh sẽ phái vệ sĩ đáng tin cậy bảo vệ em.”
Sau khi kết thúc lịch trình hôm nay, mấy người Tống Như cùng nhau đi ra sân bay, sau đó Tống Như mới biết chuyện mọi người vẫn luôn giấu cô.
“Các người…Vì sao không nói cho tôi biết?” Tống Như tức giận, đầy bất lực.
“Không muốn em phân tâm.” Dương Gia Cửu cưng chiều lôi kéo cô.
Tống Như không có cách nào phản bác lại anh, giống như chim non nép vào bả vai Dương Gia Cửu: “Gia Cửu…”
Là anh dốc lòng bảo hộ mới có cô chói lọi, rực rỡ như vậy khi bước trên sân khấu T ở Paris.
Sau mười mấy tiếng, Tống Như và chị Hy đã an toàn về nước, cũng lập tức biết được kế hoạch tiếp theo của Oatlets…
Trương Vân muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tiêu Dịch Trạch.
Nhưng cô ta sẽ không nghĩ tới, Tống Như đã trở về.
Một khi Tiêu Dịch Trạch thừa nhận bản ghi âm là ngụy tạo, chuyện xấu của Tống Như và người mẫu nam kia sẽ không thể tẩy trắng được, cũng sẽ gửi tới công chúng một tin tức, Tống Như thật sự là một nữ minh tinh có cuộc sống cá nhân mê loạn.
Đợi tới lúc đó, thì không kịp nữa rồi.
Tống Như không sợ cùng Oatlets công khai đối địch, cũng sẽ không bận tâm đến thể diện của Trương Vân, nhưng Tiêu Dịch Trạch là người duy nhất cô phải cân nhắc, cô không muốn anh đến cuối cùng lại rơi vào tình cảnh khó xử.
“Chị cảm thấy Trương Vân sẽ khôn tàn nhẫn như vậy, dù sao cô ta và Tiêu Dịch Trạch cũng là bạn bè nhiều năm, Hơn nữa Tiêu Dịch Trạch đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chắc hẳn sẽ có cách giải đối phó.” Chị Hy muốn trấn an Tống Như.
“Nếu em lộ diện vì Tiêu Dịch Trạch, chính mình bị thương thì phải làm sao?” Đây là điều chị Hy lo lắng nhất.
“Chị yên tâm, em không có ý định trực tiếp tới Oatlets tìm Trương Vân, hiện tại, em muốn đi tìm Tiêu Dịch Trạch.”
“Tìm ở đâu? Anh ấy không nghe điện thoại, chung cư cũng không có, vốn dĩ là tìm không được.” Chị Hy mím môi, vô cùng đau đầu.
“Có một chỗ, anh ấy nhất định sẽ đi.”
…
Trương Vân nhận được tin Tống Như vẫn còn ở Paris một tuần nữa, liền cười đắc ý.
“Lập tức đi chuẩn bị, lập tức gọi phóng viên tới mở cuộc họp báo.” Cô ta muốn trước khi Tống Như quay lại, lật đảo mọi thứ, khiến Tiêu Dịch Trạch tự mình nói ra đoạn ghi âm kia là anh ta bị Tống Như sai khiến, tận lực muốn vu oan giá họa cho Oatlets và cô ta.
Như vậy đời sống sinh hoạt cá nhân mê loạn của Tống Như và tin đồn dây dưa không rõ ràng với nhiều người đàn ông cũng sẽ không cách nào thanh minh được.
Sau khi Tiêu Dịch trạch nhận được tin tức, trong lòng giống như có tảng đá lớn đè nặng. Anh không thể trơ mắt đứng nhìn Trương Vân xúc phạm Trác Ngọc đã mất. Đó là người duy nhất anh yêu thương trên cuộc đời này. Nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy những vinh quang mà Tống Như vất vả lắm mới có được trong một đêm liền tiêu tan hết.
“Trác Ngọc, anh nên làm gì bây giờ?”
Anh đứng trước bia mộ, nhìn người con gái có nụ cười xinh đẹp như hoa trên tấm bia, nước mắt dần dần phủ kín hốc mắt.