Sau đó, Trần Viễn và chị Hy cùng chạy đến biệt thự Lan Đình, chờ đợi mệnh lệnh giải quyết bước tiếp theo.
“Bà chủ thật sự quá lợi hại.” Trần Viễn không nhịn được cảm khái nói: “Nếu lúc trước không phải bà chủ nói muốn giúp Đan Phong, bây giờ đã không có tình báo như thế rồi!”
Thì ra, trên thế giới này thật sự có người biết sửa sai!
“Tuy vẫn có chút chán ghét anh ta, nhưng mà. . . . . . Bây giờ là chúng ta chiếm tiên cơ, Tổng Giám đốc, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”
“Tách nội dung của video ra, chuyện trộm kịch bản, fan, còn có đoạn thương lượng giành quyền, trộm kịch bản trước với Trần Thấm kia nữa, tôi nghĩ cô ta có thể cung cấp cho chúng ta một vài thứ có tác dụng, sau đó gửi video giành quyền cho các đổng sự. . . . . .” Dương Gia Cửu tạm dừng hai giây rồi nói: “Phần có liên quan đến chuyện fan, công bố sau cùng.”
“Được, tôi lập tức đi làm!” Trần Viễn gật đầu nói.
Chỉ dựa vào đoạn video này muốn định tội của Tề Tương, chứng cớ có chút không đủ, còn cần phải thu thập nhiều chứng cứ hơn mới được,
Hơn nữa. . . . . . Nếu bây giờ lập tức công khai tất cả nội dung, thật sự có thể khiến Đan Phong gặp nguy hiểm.
Cục diện bây giờ đã nằm trong tay bọn họ rồi!
“Tổng Giám đốc, tôi nghe nói mấy ngày nay bà chủ vẫn luôn quay đêm, một lần là mấy tiếng, thường là rạng sáng mới nghỉ ngơi. . . . . .”
Những chuyện này, đương nhiên Dương Gia Cửu biết, chỉ là anh không dám gọi điện thoại hỏi, sợ mình sẽ đau lòng, trực tiếp dẫn Tống Như đi.
Nghe vậy, ánh mắt Dương Gia Cửu nặng nề, anh nhìn thấy chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Vì một tác phẩm, các diễn viên sẽ chịu đựng rất nhiều khổ cực trong thời gian quay phim, đây cũng là lý do Dương Gia Cửu vẫn không muốn Tống Như quá mệt mỏi, nhưng anh hiểu Tống Như, một khi quyết định làm, sẽ trả giá hai trăm phần trăm cố gắng, đạt đến hiệu quả tốt nhất. . . . . . Anh không muốn đợi cô bị thương rồi mới hối hận.
Lập tức lái xe chạy đến đoàn làm phim, cho dù có muộn bao nhiêu, anh cũng muốn gặp cô một lần.
Trần Viễn cũng đi theo cùng, vì gặp vợ của mình. . . . . .
. . . . . .
Lúc bọn họ lái xe đến đoàn làm phim, cảnh của Tống Như sắp quay, cảnh diễn này cần Tống Như nhảy xuống từ trên xe, sau đó lăn xuống từ trên sườn núi!
Có thể nói đây là đoạn hành động cần sự tập trung nhất trong toàn bộ phim, hơn nữa đối với nữ diễn viên mà nói, độ khó hoàn thành rất cao.
Beiber hy vọng Tống Như dùng người đóng thế để quay, sau đó sử dụng hình ảnh đặc tả để cắt nối biên tập.
Nhưng mà, Tống Như lại từ chối yêu cầu này: “Tôi muốn thử xem. . . . . . Nếu không được thì hẳn dùng người đóng thế.”
Cô theo đuổi cách diễn hoàn mỹ, nếu sử dụng hình ảnh cắt nối biên tập, luôn sẽ có khiếm khuyết so với hình ảnh ăn khớp.
Thật ra cô đã sử dụng thực lực chinh phục người của đoàn làm phim rồi, còn có Dương Gia Cửu làm chỗ dựa vững chắc cho cô, hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm nghiêm túc như vậy, nguy hiểm như thế, còn phải kiên trì tự mình lên diễn!
Lúc này mọi người đề nhớ tới vẻ mặt của Tống Như khi vừa vào đoàn, cô kiên định như vậy, không phải vì cứu vãn tình thế, mà là vì biểu diễn!
Cho dù sau khi diễn thử, cách nhìn của mọi người về cô thế nào, cô vẫn sẽ biểu diễn trước sau như một.
Đây là thái độ của Tống Như.
Hàn Nhất mang theo trợ lý đi tới, đúng lúc nghe thấy nhân viên công tác thảo luận, nói Tống Như không cần người đóng thế, anh ta mỉa mai cong môi.
Loại trò hề này, anh ta đã thấy quá nhiều rồi, rất nhiều ngôi sao nữa đều sẽ tuyên bố không cần người đóng thế vào cảnh quay thử đầu tiên, vì giữ mặt mũi của bọn họ, sau đó lúc thật sự quay thì tìm đủ lý do để từ chối. . . . . .
Anh ta nhớ rõ trợ lý có nói trước đây Tống Như giành được danh hiệu một trong những khuôn mặt đẹp nhất toàn thế giới, một khuôn mặt như hoa như ngọc thế này, cô sẽ nỡ mạo hiểm sao?
“Đoán chừng chỉ là giả vờ thôi, đợi lát nữa người sẽ khóc sướt mướt đi ra cho xem!” Trợ lý ở bên cạnh cười mỉa.
Ánh mắt của Hàn Nhất chuyển qua, nhìn chăm chú vào Tống Như dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Action!”
Mọi người trong toàn trường quay nhìn chăm chú cảnh quay này. . . . . .
Tống Như khoác áo khoác len, không ngừng gõ cửa kính xe, ra sức muốn nhảy ra từ bên trong, trên mặt của cô tràn đầy nước mắt đau khổ, lúc này, tiếng sấm bên ngoài vang lên từng cơn. . . . . .
Cô bất đắc dĩ lấy thân thể đâm vào cửa, cuối cùng tại một chỗ ngoặt của đường núi, lốp xe lắc lư trên tảng đá một chút, sau đó cửa xe bị cô đẩy ra, cả người cô lăn xuống xe. . . . . .
Khi Dương Gia Cửu đứng trong đám người nhìn thấy một cảnh như vậy, trái tim cũng siết chặt!
Tống Như không nghe thấy chỉ thị của đạo diễn, cho nên vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Mãi đến sau khi Phó Đạo diễn Trương trao đổi với Đạo diễn Beiber xong mới nói: “Cắt, qua! Chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Thợ trang điểm và chị Hy lập tức chạy tới, nâng Tống Như dậy.
Tống Như nhanh chóng đứng dậy, còn khôi phục trạng thái rất nhanh.
Hàn Như và trợ lý của anh ta đứng nhìn toàn bộ quá trình, nhìn thấy sự bình tĩnh nói không nên lời của Tống Như, chẳng trách người của đoàn làm phim đều khen ngợi cô, chẳng trách cảnh diễn vốn dự tính là một tuần, chỉ mới bốn ngày đã quay xong rồi!
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Hàn Nhất đã hoàn toàn ánh sáng trên người Tống Như làm chấn động rồi! Cho dù là Trần Thấm cũng. . . . . . Không, Trần Thấm hoàn toàn không thể sánh bằng cô.
Là người cùng nghề, anh hiểu rất rõ muốn cuốn hút khán giả thì phải khống chế năng lực biểu diễn ở trong tay cho tốt, thì ra thật sự có người có thể làm hoàn mỹ như vậy chỉ trong một lần!
Hơn nữa, cô thật sự ngay cả kịch bản cũng không mang theo!
Đây là thật sao?
Trong quá trình quay toàn bộ cảnh quay, Tống Như vừa chú ý ống kính, vừa thể hiện ra sự thấu hiểu của mình với nhân vật. . . . . .
“Anh Hàn, em không hoa mắt đúng không?” Trợ lý véo mạnh mình một cái, thử xem có phải đang nằm mơ hay không!
Hàn Nhất im lặng.
“Em từng xem cảnh diễn thử kia của cô ta, không thể tưởng tượng được cho dù là diễn trong hay ngoài, cô ta đều có thể diễn tốt như thế!”
Hàn Nhất chú ý tới bùn đất trên quần áo của Tống Như, cô không hề để ý chút nào, lúc trang điểm lại cũng không lộ ra vẻ mặt ghê tởm ghét bỏ như những ngôi sao nữ khác. . . . . . Không phải cô đang ra vẻ, mà là thật sự không thèm để ý!
“Có video cô ta diễn thử không?” Hàn Nhất hỏi.
“Có, em nhớ có người đăng vào nhóm ấy!”
“Thật không ngờ cô ta có thể đi đến hôm nay, lại dựa vào thiên phú. . . . . . Không cần kịch bản, không cần tỉa tót từng câu chữ của lời thoại, mà còn thật sự đặt mình vào người trong phim, như vậy mới có thể quay tự nhiên như vậy, cũng không biết nếu diễn với nhau, có thể trao đổi tốt với vai phụ hay không.” Hàn Nhất khó có khi khẳng định diễn xuất của một người như vậy.
Sau khi xem qua cảnh diễn này, anh ta không còn phủ nhận Tống Như nữa.
Lúc này, Dương Gia Cửu xuyên qua đám người, đi vào phòng trang điểm, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tống Như, sửa sang lại giày và làn váy cho cô.
Chị Hy cho thợ trang điểm một ánh mắt, sau đó im lặng lui ra ngoài, để không gian lại cho hai người bọn họ.
“Muộn như vậy rồi, sao anh còn đến đây?”
Dương Gia Cửu cúi đầu, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ anh rất hối hận vì để em diễn xuất!” Thậm chí, mỗi một giây trong đầu đều có suy nghĩ muốn Tống Như ngừng diễn.
Anh sững lại một lát, sau đó đứng dậy cầm tay cô: “Sớm biết rằng sẽ như vậy, anh sẽ không. . . . . .”
Tống Như cười nghiêng đầu, sau đó bổ nhào vào trong lòng anh: “Nhưng mà em đang hoàn thành chuyện mình nên làm, em rất hưởng thụ quá trình này, bây giờ, em còn chờ mong bộ phim này lên sóng hơn cả anh!”
“Gia Cử. . . . . .”
“Đợi đến ngày bộ phim đóng máy, chúng ta, công khai đi!”