Mục lục
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 385: SINH NHẬT BẤT NGỜ

Ban đêm, Bùi Hiển Hiển vẫn ngồi trông bên giường Âu Dương Hải, sợ anh sẽ lại bị sốt.

Âu Dương Hải vốn dĩ đang ngủ yên lặng, lại đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, làm cho Bùi Hiển Hiển bị dọa đứng lên, cô vửa ngẩng đầu, cả người đã bị anh kéo vào trong lồng ngực.

“Anh mơ thấy ác mộng. . . . . .”

Bùi Hiển Hiển nhíu mày, trực tiếp đẩy anh ra, “Đồ vô lại! Có quỷ mới tin lời anh nói. . . . . .”

Âu Dương Hải dở khóc dở cười nói: “Làm sao mà em biết anh đang giả vờ?”

“Cho dù anh là ảnh đế, có diễn xuất siêu phảm, cũng không thể dùng như vậy!”

“Được rồi. . . . . . lần sau anh sẽ chú ý.” Âu Dương Hải xoay người lại: “Có điều, anh thật sự không lừa em.”

Tối hôm qua, anh rõ ràng có một giấc mơ ngoài ý muốn.

“Vậy trước kia khi anh bị ốm, đều là ai chăm sóc?”

Âu Dương Hải bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, quay người lại: “anh đói bụng, chuẩn bị giúp anh chút đồ ăn nhé.”

“. . . . . .” Bùi Hiển Hiển nhìn theo bóng dáng anh, bỗng nhiên cảm thấy có chút cô độc thê lương, có điều cô cũng không hỏi nhiều, ai mà chẳng có một bí mật không muốn nói ra chứ?

Rất nhanh, đã đến buổi tối cuối tuần, từ sớm Dương Gia Cửu đã chờ ở trường quay.

Đoạn diễn cuối cùng của Tống Như hôm nay vừa chấm dứt, Dương Gia Cửu liền cất bước đi tới, đôi mắt lạnh băng đối với người ngoài của anh có chút dịu dàng: “Sinh nhật vui vẻ, vợ yêu.” Sau đó hôn lên mặt Tống Như.

“Anh muốn đem bản thân mình tặng cho em, lấy hay không?”

“Em cho rằng là nhẫn kim cương trang sức linh tinh chứ. . . . . .”

“Người chồng tràn đầy sức sống như anh không tốt sao?”

Hai người nói xong, đồng thời nhịn không được nở nụ cười.

Cử chỉ thân mật của hai người bọn họ làm cho người bên cạnh chú ý, bao gồm cả Âu Dương Hải.

Sau khi anh ta mở mắt ra, ánh mắt có vẻ lạnh như băng. . . . . .

” Chị Tống Như, sinh nhật vui vẻ!”

“Sinh nhật vui vẻ! Càng ngày càng đẹp!”

Từng người lại từng người trong đoàn làm phim đứng lên hô hào, Tiêu Dịch Trạch cũng đã đi tới:”Tôi đại biểu những người cùng làm trong đoàn phim, chúc cô sinh nhật vui vẻ, mặt khác còn tặng thêm hai ngày nghỉ cho cô, có phải rất cảm động hay không?”

Tống Như nghiêng đầu nhìn Dương Gia Cửu, rời khỏi lồng ngực anh, nói với mọi người: “Cám ơn mọi người! Vậy. . . . . . Chúng tôi đi trước nhé?”

“Đi nhanh đi! Nếu không Tổng Giám đốc Dương lại muốn hủy đi đoàn phim này mất.”

Hôm nay từ khi Tống Như đến đoàn làm phim, mọi người đều đem quà tăng được chuẩn bị đặt ở trong phòng cô, chờ cô trở về, sẽ phát hiện bất ngờ này.

Ngay cả Âu Dương Hải, cũng bị Bùi Hiển Hiển mãnh liệt yêu cầu chuẩn bị một phần quà nhỏ, cùng với mọi người giống nhau.

Mà ở buổi chiều, còn có Tống Kiệt lần đầu lên sóng làm quà tặng đặc biệt, chỉ là trong yên lặng tất cả đang xuất hiện thay đổi. . . . . .

Mới vừa đẩy cửa ra, Tống Như liền trông thấy căn phòng được Dương Gia Cửu bố trí, tràn đầy mùi hoa hồng quanh quẩn lấy cô, Tống Như cảm động ôm chầm lấy anh.

“Sinh nhật vui vẻ. . . . . .”

“Em rất nhớ anh, tuy rằng hình như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, nhưng mà trong phòng khách sạn không có anh, trên giường rất khó ngủ. . . . . .”

Lúc này Dương Gia Cửu ôm lấy eo cô, đi vào phòng ngủ.

“Anh cũng vậy. . . . . .” Âm thanh của anh dần dần biến mất.

Lần đầu tiên không khống chế được, rất là mãnh liệt. . . . . .

Sau khi kết thúc, hai người vẫn ôm lấy nhau.

“Quay ra sau.”

“Hả?” Tống Như nghi hoặc xoay người, một thoáng lạnh lẽo chiếc vòng cổ kim cương xuất hiện ở trên cổ cô.

Dương Gia Cửu vừa đeo giúp cô, vừa nói: “Cái này anh mua được ở một nhà đấu giá, là tác phẩm đắc ý của nhà thiết kế nổi danh thế giới LUVIS, trên thế giới chỉ có một cái này, bất kể là thiết kế vẫn là chế tạo, đều rất hợp với em.”

Vòng cổ này còn có một cái tên đặc biệt hay, tình yêu duy nhất.

Tống Như nhìn vòng cổ này có kiểu dáng tinh xảo nhưng không phức tạp, mỉm cười nói: “Em rất thích.”

Quan trọng không phải món quà này có bao nhiêu sao quý trọng, mà là tấm lòng của người tặng quà, cô biết Dương Gia Cửu hiểu cô, rất nhiều thứ này nọ không phải càng quý càng tốt, mà là càng thích hợp càng tốt.

Tống Như quay đầu lại, chui vào trong lòng anh.

“Cuối năm, theo anh về nhà gặp ông nội nhé.”

” Cuối năm nay sao? Vì sao bây giờ không đi gặp?”

“Không phải en đang tính toán sin hem bé sao? Không bằng chờ sự nghiệp của em ổn định một chút, chúng ta lại mang theo tin tức tốt cùng nhau trở về, ông nội sẽ càng vui vẻ.”

“Anh Mạt nói với anh sao?” Tống Như ngẩng đầu cười: “Em cũng chưa phải quyết định chắc chắn đâu!”

“Anh không thúc giục em, nhiều chuyện cứ để cho nó phát sinh tự nhiên, anh đã hứa với em, anh sẽ vẫn nắm chặt tay em, sẽ không buông ra.”

Tống Như gật đầu, trong lòng cô rất rõ ràng, công việc của cô sé không dễ dàng được nhà họ Dương đón nhận, nếu thật sự gặp mặt, bọn họ đối với người vợ như cô cũng không vừa lòng, nên làm cái gì bây giờ?

Dương Gia Cửu vuốt mái tóc dài của cô: “Anh sẽ không để cho em vì anh, mà buông tha cho những thứ em theo đuổi.”

Anh cũng không cảm thấy ước mơ của Tống Như cùng gia đình bọn họ có gì xung đột, anh cũng sẽ dùng hết khả năng, giúp cô đến sân khấu đỉnh cao.

“Chồng yêu, anh thật sự quá chiều em rồi.”

“Được vợ mình thừa nhận, về sau anh đây phải càng cố gắng .”

Người đàn ông này xuất hiện ở thời điểm cuộc đời cô xuống dốc, nhưng vẫn ở yên lặng giúp cô, duy trì cô, phần chân tình chân ý này làm cho Tống Như cảm thấy quý trọng.

Cả đời, cô sẽ đối xử tốt với anh, ước nguyện này sẽ mãi không thay đổi.

. . . . . .

Ngày hôm sau, Tống Như nhận được lời chúc từ bạn bè, chị Hy, Thượng Quan Lệ, Thụy Khắc. . . . . . Tuy rằng mọi người không có biện pháp tự tay tặng quà cho cô, nhưng đều dùng phương pháp khác nhau biểu đạt tấm lòng, sáng sớm hôm nay, Tăng Nhĩ Ngọc cũng mang thức ăn chính mình làm đến biệt thự Lan Uyển, sau đó tự tay làm cho Tống Như một bàn thức ăn ngon.

“Đây là Mẹ và con rể Dương cùng nhau hoàn thành, con mau nếm thử, hôm nay là sinh nhật con, ăn xong thứ này, còn phải ăn một chén mỳ trường thọ.”

Tống Như cảm động đích nở nụ cười, “Vâng!”

“Con gầy quá, không cần vì làm diễn viên mà giảm béo, phải khỏe mạnh!”

Dương Gia Cửu ở bên cạnh lấy đôi đũa: “Cô ấy không cần lại giảm cân nữa, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Người bên ngoài xem ra, Tống Như vẫn luôn là một người phi thường trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên cường, chính là tại trước mặt hai người yêu nhất của cô, cô luôn giống một cô bé còn chưa lớn.

“Sau này, mỗi lần sinh nhật con, mẹ đều đến bên cạnh.”

Lúc này, Dương Gia Cửu lấy ra một cái hộp gấm đã chuẩn bị từ trước: “Mẹ, đây là quà tặng cho mẹ.”

“Mẹ cũng có sao?” Tăng Nhĩ Ngọc sửng sốt, cười nhận lấy.

“Là mẹ đã đưa Tống Như đến thế giới này, hôm nay là sinh nhật cô ấy, cũng là ngày kỷ niệm của mẹ, cám ơn mẹ, cho con một Tống Như tốt như vậy.”

Sau khi Tăng Nhĩ Ngọc mở hộp gấm ra, thấy một vòng tay ngọc bích, rất đẹp.

“Cám ơn quà của con, nhiều năm như vậy, mẹ vẫn mong đến một ngày này, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được, hai người các con đều tốt đẹp, chính là tâm nguyện lớn nhất của mẹ, chỉ cần các con có thể hạnh phúc, muốn mẹ làm cái gì cũng được!”

“Được rồi, đừng nói những lời ấy, nhanh ăn đi, hôm nay là sinh nhật Tống Như, các con cứ chơi vui một ngày. Mẹ còn phải đến Tống Thị họp, liên lạc lại sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK