CHƯƠNG 472: TRONG CHUYỆN TÌNH CẢM AI CŨNG ĐỀU DO DỰ
Dương Gia Cửu cũng có dự định như vậy nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho Tống Như.
Anh nắm lấy tay Tống Như, nói với cô thông tin mà Trần Viễn vừa điều tra được: “Một số nghệ sỹ đã bị người khác âm thầm mua chuộc, Trần Viễn phát hiện gần đây bọn họ đều liên lạc với cùng một số điện thoại, hơn nữa còn có sự luân chuyển tiền bạc, sau khi điều tra phát hiện người đó chính là Tống Như.
“Xem ra, vì muốn hãm hại em, cô ta không chỉ hết lần này đến lần khác gài bẫy mà còn bao tâm tổn sức cài người trong giới giải trí.”
“Trước đây em không có thời gian để ý tới cô ta, bây giờ em sẽ không để cô ta làm loạn nữa, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và con, nhất định không để cho cô ta tùy ý ức hiếp.”
“Vậy được, nếu muốn thì em cứ làm đi, nhưng anh chỉ có một yêu cầu, nhất định không được để cho bản thân quá mệt, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Bọn họ chưa từng làm cho đối phương thất vọng.
Tống Như ngả vào lòng Dương Gia Cửu, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
….
Lúc Tống Kiệt quay trở lại công ty tập luyện, anh ta liền muốn nói với Ngô Tĩnh Nhiên chuyện ông nội muốn gặp cô, vì vậy vừa đến công ty đã gọi ngay cho cô nhưng cô ta không bắt máy.
Anh ta đúng lúc gặp một nghệ sỹ cùng khóa liền hỏi: “Có nhìn thấy Ngô Tĩnh Nhiên không?”
Họ đều là những người cùng khóa, quan hệ mọi ngày cũng rất thân thiết nên khi anh ta gọi trực tiếp tên của Ngô Tĩnh Nhiên, cũng không có ai nghi ngờ quan hệ của họ.
“Tĩnh Nhiên hình như đang ở phòng tập luyện trên tầng 2.”
“Được, cảm ơn nhé.”, sau đó Tống Kiệt lại nhận được điện thoại của Anh Mạt: “Alo, tôi đã đến công ty rồi.”
Anh Mạt ở đầu dây bên kia có chút do dự, nói: “Hay là anh xuống đây một chuyến đi, tôi có lịch trình công việc muốn nói với anh.”
“Tôi đang có chút việc, cô hãy…”, vừa nói được một nửa, Tống Kiệt liền thấy đèn trong phòng tập luyện vừa tắt, có hai người bước ra, một người trong đó chính là Ngô Tĩnh Nhiên, nhưng người đàn ông đi bên cạnh cô không phải là người của công ty.
Tống Kiệt đứng ở một góc vì vậy họ không nhìn thấy anh.
Ngô Tĩnh Nhiên có vẻ rất sợ người đàn ông đó, Tống Kiệt có linh cảm quan hệ của hai người họ không bình thường, anh không lập tức ra mặt mà đứng ở một góc quan sát.
“Anh mau đi đi, lần sau không được đến công ty tìm em nữa, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền phức.” Ngô Tĩnh Nhiên đẩy anh ta một cái: “Lát nữa anh ta sẽ đến đây.”
“Bây giờ biết sợ rồi sao? Lúc đó khi em cầu xin anh ở bên cạnh em, dáng vẻ đâu có như thế này?”, người đàn ông đó bước lên trước vài bước, ép Ngô Tĩnh Nhiên vào góc tường: “Anh biết rồi, bây giờ em đã là đại minh tinh, lại có tên thiếu gia đó chống lưng cho, suốt ngày ôm giấc mộng được gả vào hào môn, đương nhiên sẽ không muốn để ý tới anh rồi.”
“Nhưng em đừng quên, trong tay anh có rất nhiều clip nóng của em, em trốn không thoát khỏi tay anh đâu.”
“Đừng động vào tôi, nói đi, lần này anh muốn bao nhiêu?”
“Một tỷ rưỡi, thiếu một đồng nào thì cô đợi lên mặt báo đi.”, nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Ngô Tĩnh Nhiên đứng nguyên ở đó, hít một hơi thật sâu, sau đó đại về phía hành lang, đúng lúc nhìn thấy Tống Kiệt vẫn đang ở đó.
“Sao anh lại…”, Ngô Tĩnh Nhiên lo sợ anh ta nghe được điều gì đó, vội vã giải thích: “Người lúc nãy là phóng viên tới phỏng vấn, chắc là bị lạc nên em chỉ đường cho anh ta.”
“À, vậy sao?”, Tống Kiệt ho lên một tiếng, trong lòng vô cùng bất an nhưng anh ta không muốn tin từ trước đến nay, Ngô Tĩnh Nhiên còn có một bộ mặt khác mà anh không hề hay biết.
“Anh không phải vừa nói có tin tốt muốn báo cho em biết sao? Là gì vậy?”, Ngô Tĩnh Nhiên ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu hỏi.
“Không có gì, chỉ là… anh mới tìm thấy một quán ăn mới, muốn dẫn em đi ăn thử.”
“Được, vậy chúng ta bây giờ đi được không?”
Dường như đang có một âm thanh nào đó điều khiển Tống Kiệt, anh không có cách nào không hỏi nhưng nếu một khi đã hỏi, liệu hậu quả sẽ ra sao?
Chính vào lúc tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào, Anh Mạt liền chạy tới: “Sao điện thoại của anh không gọi được vậy? Phó Tổng gọi anh qua đó ngay lập tức.”
Tống Kiệt thả lỏng như vừa trút được gánh nặng: “À, điện thoại của tôi gần đây hơi có vấn đề thì phải, không nhận được tín hiệu.”
Anh quay lại nói với Ngô Tĩnh Nhiên: “Anh phải lên đó một chuyến, em về nhà trước đi.”
“Được.”, Ngô Tĩnh Nhiên vẫn đứng ở đó, nhìn hai người họ rời đi, hòn đá tảng trong lòng như được trút bỏ, chắc là Tống Kiệt vẫn chưa nghe thấy gì?
Anh Mạt và Tống Kiệt cùng bước vào thang máy nhưng lại không lên tầng của phó tổng mà lại xuống một tầng.
“Thực ra trong công ty sớm đã có người thấy người đàn ông đó và Ngô Tĩnh Nhiên đi cùng nhau, chỉ là họ không biết mối quan hệ giữa cậu và Ngô Tĩnh Nhiên nên không nói điều gì.”
“Tôi vừa gọi cho cậu là sợ cậu sẽ nhìn thấy…”
Tống Kiệt cúi đầu xuống.
“Giờ tôi phải làm gì đây?”
“Không biết nữa.”, Anh Mạt thẳng thắn nói: “Đây là chuyện riêng của cậu, tôi chỉ là trợ lý, không tiện can dự vào.”
“Tôi rất muốn hỏi cô ấy, nhưng lại không dám hỏi, tôi sợ biết càng nhiều, sẽ càng không thể chịu đựng nổi, chưa có đủ chứng cứ đã chất vấn cô ấy, tôi sợ cô ấy bị tổn thương.”
“Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và tiểu thư Tống Như, cô ấy trước giờ chưa từng do dự, một khi đã nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ làm đến cùng.”, Anh Mạt nhìn Tống Kiệt: “Phó Tổng không có tìm cậu, cậu hãy về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vậy cô cảm thấy Tĩnh Nhiên cô ấy…”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là trợ lý của cậu, không có quyền bình luận về chuyện tình cảm của cậu, nhưng với tư cách của một người ngoài cuộc mà nói, tôi thấy hai người không phù hợp.”
“Nếu cậu cần tôi giúp gì, hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Tống Kiệt gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau đó, anh ta lái xe rời khỏi Đại Thiên, không khí trong đó khiến anh thấy bức bối, trên đường Tống Kiệt không ngừng nghĩ về cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, về cuộc đối thoại giữa hai người họ…
Nếu nói hai người đó không có quan hệ gì, Tống Kiệt sẽ không cần phải khó chịu như vậy, anh rõ ràng đã nhìn thấy nhưng lại không dám hỏi.
Suốt cả dọc đường, anh ta đều mải mê suy nghĩ, không biết tại sao lại chạy xe đến biệt thự Lan Đình.
Anh ta hít một hơi thật sâu, bấm chuông cửa căn biệt thự của Dương Gia Cửu.
Dương Gia Cửu mở cửa nhìn thấy cậu ta, ánh mắt có phần trầm lắng, không nói nhiều lời, để cậu ta vào trong.
Tống Như dạo gần đây đều ở nhà nghỉ ngơi, chiếc bụng đã bắt đầu nhô lên, mặc một bộ quần áo thoải mái ngồi trên sofa xem tạp chí, bất kì ai nhìn thấy cũng đều biết cô là một bà bầu.
Vì vậy, Tống Kiệt vô cùng sững sờ.
“Chị, chị…”
“Ừm, chị mang thai rồi.”