Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi không hiểu ra sao, ba người khác cũng vậy.

Mặc Uyên ý bảo Mặc Hàn nhìn chúng tôi, Mặc Hàn trầm giọng nói với tôi: “Mộ Nhi, chúng ta trở lại Minh giới.”

“Được.” Tuy không phải rất rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mặc Hàn nói khẳng định không sai. Tôi kéo tay hắn muốn rời đi, lại thấy Mặc Uyên không động đậy.

“Ca, nàng không đi được.” Mặc Uyên nói.

Nói bậy, tôi rõ ràng có thể thường trú ở Minh giới, sao lại không đi được!

Đang muốn phản bác, ai ngờ Mặc Hàn đang muốn bước chân ra ngoài chợt dừng lại. Hắn nhìn tôi, ánh mắt kia rõ ràng là muốn tôi ở lại, nhưng lại lo lắng một mình tôi ở lại sẽ có nguy hiểm.

Khổng Tuyên lên tiếng nói: “Nếu Minh giới có chuyện, các ngươi đi trước xử lý đi. Đồng Đồng muội tử ở chỗ ta rất an toàn, ngươi yên tâm.”

Mặc Hàn lạnh lùng nhìn Khổng Tuyên, ánh mắt kia hiển nhiên là không yên tâm.

Quân Chi bất mãn hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hai anh hoảng loạn như vậy?”

“Bổn tọa mới không hoảng loạn!” Mặc Uyên xú mặt phản bác: “Bổn tọa đây là tâm thương sinh thiên hạ!”

Quân Chi ghét bỏ cắt một tiếng.

Nhìn Mặc Hàn lo lắng cho tôi, Mặc Uyên nói: “Ca, bên kia ta đều xử lý tốt, nhưng lại cảm thấy có chuyện kỳ quặc, mới lại đây nói với ngươi một tiếng. Ngươi cũng không cần trở về nhìn.”

“Nghiêm trọng không?” Mặc Hàn lại hỏi.

Mặc Uyên lắc đầu: “Việc rất nhỏ!” Đồng thời, hắn bí mật truyền âm cho Mặc Hàn.

Tôi đoán chuyện rất nghiêm trọng, bằng không Mặc Uyên sẽ không cẩn thận như vậy.

Nhưng mà, Mặc Hàn cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Mặc Hàn và Mặc Uyên mật đàm một lát, Mặc Uyên rời đi, nhưng Quân Chi da mặt dày muốn một phòng của Khổng Tuyên, ở lại cây ngô đồng với chúng tôi.

Buổi tối nằm ở trên giường, tôi thấy Mặc Hàn thất thần: “Mặc Hàn, nếu lo lắng chỗ Mặc Uyên, vậy trở về nhìn xem đi.”

“Ta sẽ không rời khỏi nàng và hài tử.” Mặc Hàn nói.

“Chúng em có thể trở lại Minh giới với anh, anh quên rồi sao, em có thể ở Minh giới sinh sống trường kỳ.” Tôi nhắc nhở nói.

Mặc Hàn lại lắc đầu, hắn vạch xuống một đường kết giới cách âm, bất đắc dĩ nói: “Đại môn Minh giới để người sống tiến vào đã đóng cửa.”

“A? Lúc em đi, không phải đều là dùng chung thông đạo với âm linh sao?” Tôi kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy.

Mặc Hàn giải thích thêm một bước nói: “Tuy đường hoàng tuyền đi chính là chung đường, nhưng đại môn tiến vào, kỳ thật là hai cái.”

“Em chỉ thấy một cái…” Chẳng lẽ là tôi mù?

“Đại môn Minh giới, kỳ thật là hai cửa chồng khít, một cửa để âm linh sử dụng, một cửa chồng khít khác là để người sống sử dụng. Minh giới không có quy định người sống không thể tiến vào, chỉ cần có thực lực có thể tiến vào là được. Hiện tại đại môn đóng cửa, nàng thân là người sống, là không thể tiến vào Minh giới.” Mặc Hàn kiên nhẫn giải thích cho tôi.

“Vì sao lại đóng cửa?” Cái này hẳn là mấu chốt đi.

Lo lắng trong mắt Mặc Hàn lại gia tăng rất nhiều: “Bởi vì quỷ khí u minh bạo động. Quỷ khí u minh không tầm thường, cho dù là âm linh tu vi yếu một chút, tiếp xúc cũng không chịu nổi, càng không cần nhắc đến người sống nếu là không đóng đại môn người sống lại, quỷ khí sẽ tràn vào dương gian. Đến lúc đó, mọi người dương gian bị quỷ khí nhập thể, thuốc và châm cứu không thể chữa.”

Mặc Hàn thân là minh vương, tuy đều lạnh lùng với mọi người, nhưng xác thật đều có trách nhiệm với người khác.

Minh vương chưởng quản không chỉ là chúng quỷ Minh giới, còn bao gồm sinh tử nhân gian. Quỷ khí nhập thể người sống, người sống tử tuyệt, tuyệt đối sẽ không phải là hy vọng mà một Minh Vương xứng chức nhìn thấy.

“Quỷ khí u minh sẽ bạo động như thế nào?” Tôi nhớ rõ Mặc Hàn còn từng nói qua, hắn và Mặc Uyên sinh ra ở u minh, có thể là có người đang nhằm vào bọn hay không họ?

Mặc Hàn lắc đầu: “Mặc Uyên không tra được nguyên nhân, đây cũng chính là lo lắng của ta. Ta với Mặc Uyên sinh ra ở Hàn Uyên u minh. Là địa phương có quỷ khí nồng đậm nhất toàn bộ Minh giới. Quỷ khí nơi đó ngày thường sẽ chỉ lưu động ở cảnh nội u minh, tuyệt đối sẽ không tiết ra ngoài nửa điểm. Lần này, theo Mặc Uyên nói, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới ngăn cản quỷ khí bạo động, quỷ khí đều nhanh xâm lấn vào Uổng Tử Thành rồi.”

Uổng Tử Thành tôi biết, là nơi tích tụ hồn phách của người uổng mạng ở âm phủ.

Hồn phách uổng mạng có thể ở nơi đó sinh hoạt bình thường, sẽ vẫn luôn ở nơi đó cư trú đến ngày kết thúc dương thọ, mới có thể tiến vào thẩm phán tư tiến hành thẩm phán.

Nơi đó là một tòa thành trấn phía tây Minh giới.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Mặc Hàn vẫn lắc đầu: “Mặc Uyên đã trở lại u minh đi bảo vệ, hy vọng sẽ không xảy ra loạn tử gì lớn.”

“Vậy trước kia có xảy ra chuyện như vậy chưa?” Tôi hỏi.

Lúc này Mặc Hàn lạigật đầu, chỉ là vẻ mặt có chút phức tạp: “Có… Lúc ta và Mặc Uyên sinh ra, lần đầu tiên quỷ khí u minh bạo động, chính là xảy ra ở lúc ấy.”

“Thật sự không phải là anh phải có thêm em trai chứ…” Tôi không chịu trách nhiệm đoán mò.

Mặc Hàn dở khóc dở cười: “U minh sinh quỷ nào có dễ dàng như vậy, quỷ khí bên trong tinh thuần nhất đó là ta và Mặc Uyên, không có khả năng lại có.”

“Vậy sao sẽ bạo động…” Tôi cảm thấy chuyện thật phức tạp.

Mặc Hàn cũng là bất đắc dĩ.

“Bằng không, sau khi anh đưa em về nhà, trở lại Minh giới đi xem đi. Như vậy anh cũng không cần lo lắng Khổng Tuyên bọn họ.”

“Mộ Nhi ngốc, ta không ở đây, trong nhà ai là đối thủ của Khổng Tuyên?” Mặc Hàn từ chối đề nghị của tôi: “Hai ngày này quỷ khí u minh đã trở về hết. Chờ sau khi toàn bộ lui về cảnh nội u minh, đại môn người sống sẽ mở ra một lần nữa, lúc đó, chúng ta sẽ trở lại Minh Cung.”

“Được.”

Lúc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe được có ai đó đang gọi tôi, theo bản năng muốn đi qua.

Đi chưa đến hai bước, chỗ tay bỗng nhiên truyền đến một cổ nhiệt độ lạnh băng, cuốn chặt lấy tôi.

“Mộ Nhi, trở về!”

Là giọng nói của Mặc Hàn, tôi bừng tỉnh, quay đầu lại, thấy Mặc Hàn bắt lấy tay của tôi, mà trên giường còn nằm một tôi khác!

Tôi bị dọa sợ, Mặc Hàn đứng dậy dùng cơ thể của mình chặn tầm mắt của tôi, an ủi tôi: “Đừng sợ, đó là cơ thể của nàng, hồn phách của nàng rời thể.”

Thì ra là như vậy.

Tôi khẽ thở phào, Mặc Hàn thi pháp đặt hồn phách của tôi vào bên trong thân thể một lần nữa, tôi có chút tò mò: “Sao em lại hồn phách rời thể? Vừa rồi hình như em nghe được có người đang gọi em, sau đó em đi theo luôn…”

“Là có người đang chiêu hồn nàng.” Giọng nói của Mặc Hàn không vui.

Tôi nhớ tới lúc mới quen Mặc Hàn, trêu ghẹo nói: “Giống lúc ấy anh quỷ chiêu hồn cho em sao?”

Mặc Hàn gật đầu, đồng thời nhấn mạnh nói: “Ta chính là muốn bảo vệ nàng.”

A, minh vương đại nhân ép kết minh hôn còn có lý?

“Bảo vệ như thế nào?” Tôi hỏi.

Hắn sủng nịch khẽ vuốt mũi tôi: “Chuyện nàng là Linh Thể Thuần Âm, lúc ấy đã không thể giấu được, nếu ta không cưới nàng, bị quỷ khác nhớ thương thì sao bây giờ?”

Nói đến cái này, tôi cũng buồn bực thật lâu: “Đúng rồi, Mặc Hàn, em vẫn luôn đều muốn hỏi anh chuyện này, nhưng đều quên mất. Vì sao trước kia ai cũng không nhìn ra em là Linh Thể Thuần Âm, sau đó ai cũng đều có thể đã nhìn vậy?”

“Linh Thể Thuần Âm đều không phải là vừa sinh ra là có thể bị phát hiện, như là một quả trái cây, chỉ có sau khi dần trưởng thành lên, mới có thể tỏa ra thanh hương. Mộ Nhi, lúc gặp ta, đúng là lúc nàng thành thục nhất.” Giọng nói của Mặc Hàn ái muội, lại mang theo một tia may mắn.

Thì ra là như vậy.

Tôi cũng may mắn tới cực điểm, may mắn gặp được Mặc Hàn.

Nếu không phải là hắn, cái lò thể chất cực phẩm là tôi này, sau khi bị những người khác phát hiện, còn không biết hiện tại sẽ trôi qua ngày thánh sống không bằng chết như thế nào.

Nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Mặc Hàn, tôi nhịn không được hôn hắn một cái: “Cảm ơn minh vương đại nhân phù hộ!”

“Gọi phu quân.” Mặc Hàn nhấn mạnh.

Tôi ngoan ngoãn sửa lại miệng: “Phu quân! Làm phiền phu quân bảo vệ!”

Lúc này Mặc Hàn mới vừa lòng hôn lại tôi một cái, ôm lấy tôi, không ngừng hôn sâu. Lúc động tình nhất, bỗng nhiên, tiếng gọi xa xôi kia lại xuất hiện, làm tôi đột nhiên kinh hãi.

“Mặc Hàn… Chiêu hồn… Lại tới nữa!”

Hứng thú bị quấy rầy, Mặc Hàn tức giận đầy bụng, giơ tay ném đi một đạo quỷ khí, biến mất ở ngoài phòng.

Tiếng gọi quanh quẩn ở bên tai tôi nháy mắt biến mất, còn kèm theo một tiếng hộc máu của ai đó, phỏng chừng là bị Mặc Hàn đả thương rồi.

“Thứ phiền người đã không có, chúng ta tiếp tục.” Mặc Hàn hứng thú bừng bừng, đạt được đảm bảo iểm, còn đánh chú hôn mê cho bảo bảo, miễn cho tiểu gia hỏa lại đột nhiên tỉnh lại.

Một đêm bình yên.

Ngày hôm sau, tôi ngáp tỉnh lại, Mặc Hàn đã giải quyết tốt hậu quả kết thúc.

Quân Chi ở trên ban công hình tròn bên ngoài phòng ăn sáng, tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Sao em lại tới đây? Ba mẹ thế nào?”

“Chị còn nhớ rõ ba mẹ?” Quân Chi chế nhạo một câu: “Ba ở nhà ôm ấm trà lắc đầu một cái, nói con gái có chồng đã quên ba.”

Nhìn ra ba tôi nhớ tôi, nên phải trở về.

“Mẹ còn nói, chị không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho bảo bảo, cái bụng lớn như vậy, cả ngày không về nhà, còn ở bên ngoài chơi!” Quân Chi học giọng điệu của mẹ tôi ra dáng ra hình nói.

Càng phải trở về, mẹ tôi khẳng định lo lắng cho bụng tôi.

“Vậy hôm nay chị sẽ trở về với Mặc Hàn, đúng rồi, sao em tới đây? Còn đi nhờ xe Mặc Uyên.” Tôi hỏi.

“Mặc Uyên đến nhà tìm anh rể, em nói đi rồi, hắn muốn tới tìm các chị, em đi theo tới. Thật ra em là muốn nói với anh rể chuyện một khác.”

“Chuyện gì?” Chẳng lẽ Quân Chi còn có chuyện muốn nói với Mặc Hàn.

“Quỷ trong nhà Hàn Đông, lúc trước không phải anh rể thả một đám quỷ qua loạn nhà người ta sao, mấy ngày hôm trước em về nhà, đã nhìn thấy một con quỷ du đãng ở trong tiểu khu, thuận tay thu phục, mới biết được thì ra hắn là quỷ nhà Hàn Đông.”

“Nhà Hàn Đông đã xảy ra chuyện?” Chẳng lẽ sau khi Hàn Đông chết, quỷ trong nhà đều bị thu thập.

Quân Chi gật đầu: “Anh rể vốn đã tha, đều là cô hồn dã quỷ ven đường tùy tay nhặt được, pháp lực đều không cao. Hiện tại, trong nhà Hàn Đông trừ hắn ra, đã không có quỷ.”

“Quỷ khác thật sự bị hắn thu thập sao?” Nhìn không ra tên thiếu gân kia còn có tiềm lực này, mới thành quỷ chưa bao lâu đã có năng lực này.

Ai ngờ Quân Chi trợn trắng mắt: “Hắn nào có bản lĩnh kia, chính mình không bị những quỷ đó nuốt rớt đã không tồi rồi! Là lão yêu bà Cơ Tử Đồng kia giúp hắn thu thập! Theo con quỷ em bắt lấy kia nói, lão yêu bà kia nuốt lấy quỷ khác nhà cặn bã, đi chữa thương cho nàng, quỷ kia thoát được, mới không bị nuốt.”

Thì ra là như vậy…

Chẳng qua, không nghĩ tới Cơ Tử Đồng là người sống hồn phách thành quỷ, lại giống Lăng Tuyền Ki, đều dựa vào cắn nuốt âm linh để chữa thương.

“Em vốn là muốn tìm các chị đi thu thập Cơ Tử Đồng sớm một chút. Chị, nói thật, lão yêu bà kia có khuôn mặt giống chị như đúc ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thật ghê tởm! Khổng Tuyên chim lông xanh kia cũng không biết trúng gió gì, nghe chút vị đã kiên trì che chở lão yêu bà!” Quân Chi càng nói càng ghét bỏ, đều hận không thể hiện tại cầm kiếm gỗ đào của hắn lao xuống cây đi thu thập Cơ Tử Đồng.

Tôi cũng phi thường muốn giải quyết chuyện của Cơ Tử Đồng sớm một chút, nhưng Mặc Hàn chưa khôi phục ký ức, nếu trước kia hắn thật sự có chút gì đó với Cơ Tử Đồng, tôi giết chết Cơ Tử Đồng thì không thể có mặt mũi gặp Mặc Hàn.

“Thôi, hiện tại nàng ở chỗ này cũng không dậy nổi sóng gió gì.” Tôi trấn an Quân Chi hai câu: “Em cẩn thận nàng ta một chút là được.”

Quân Chi khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng Quân Chi biến thành hai cái. Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, lúc tôi mở to hai mắt nhìn lại hắn, hắn vẫn là thiếu niên căm giận gặm linh quả kia.

Bảo bảo khẽ than nắng, tôi tìm chỗ râm ngồi xuống hóng gió, nơi này bốn mùa như xuân, gió nhẹ lạnh lạnh thổi đến rất thoải mái.

Đồng Huyên rót trà cho tôi, không trong chốc lát, Đại Bàng tới.

“Chào đại cữu cữu.” Bảo bảo lễ phép chào hỏi hắn, Đại Bàng lên tiếng.

Hắn ngồi vào bên cạnh, tôi nhìn ra được hắn là có chuyện nói với tôi, rồi lại không biết vì sao do dự.

“Có ói cái gì thì anh nói đi.” Tôi nói: “Tuy tôi không phải có thể tiếp thu chuyện các anh nói tôi là máu tim, nhưng các anh đều cho rằng như vậy, tôi cũng không có cách nào.”

Đại Bàng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Từ nhỏ đến lớn, Mộ Quân Chi… Có hành động gì kỳ quái không? Đối xử với ngươi tốt không?”

Tôi không rõ hắn hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ là coi trọng Quân Chi của nhà chúng tôi?

“Quân Chi rất tốt, học tập tốt, lớn lên đẹp trai, trong trường học ngược lại có tiểu nữ sinh theo đuổi hắn một đống. Với tôi đương nhiên cũng tốt rồi, ngay cả khi còn nhỏ ăn trộm gà trước nay đều là trộm cả hai. Một phần cho mình ăn, một phần cho tôi.”

Đương nhiên, một nguyên nhân giữ cho tôi đùi gà là quan trọng nhất, là bởi vì lúc chuyện xảy ra, có tôi có thể gánh vác với hắn.

Đại Bàng có chút mê mang.

Bảo bảo xen mồm nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn đùi gà.”

“Được, về nhà làm cho con.” Tôi cười đáp ứng, thấy Đại Bàng như có chút không tin, hỏi: “Anh làm sao vậy? Bộ dáng rất không tín nhiệm Quân Chi? Hắn chính là một hồn phách tân hồn cường đại lần đầu tiên đầu thai vào đời, không có yêu cầu cẩn thận gì.”

Đại Bàng thấy tôi tín nhiệm với Quân Chi như vậy, càng thêm không yên tâm, kinh ngạc hỏi: “Minh Phủ có đăng ký hồn phách của hắn?”

Tôi gật đầu: “Có, tôi nhìn đến ở Luân Hồi Tư. Có Quân Chi không có tôi, nhưng các anh nói tôi là máu tim thành tân hồn, không có đăng ký cũng bình thường đi?”

“Tình huống của ngươi lại bình thường, Mộ Quân Chi… Thật là kỳ quái!”

“Mộ Quân Chi làm sao vậy?” GIọng nói của Mặc Hàn vang lên ở phía sau tôi, hắn ngồi vào bên người tôi, hỏi Đại Bàng: “Đến tột cùng ngươi có cái gì không yên tâm với hắn?”

Đại Bàng luôn mãi suy tư, thở dài, vạch xuống một đường kết giới, nói khẽ với chúng tôi: “Trên người hắn có hơi thở thượng cổ.”

“Hắn là thượng cổ hình thành tân hồn, chỉ là vẫn luôn ở Minh giới ngủ say, sắp tới mới đầu thai vào đời, có hơi thở thượng cổ không bình thường sao?” Mặc Hàn nói.

Đại Bàng lắc lắc đầu: “Không phải hơi thở thượng cổ bình thường.”

“Chẳng lẽ cũng là máu tim của nhà ai?” Tôi nửa phun tào hỏi.

Đại Bàng và Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Nhưng bảo bảo tò mò mở miệng: “Trên người cậu có hơi thở gì? Là hơi thở của người kia sao?”

Người kia là ai?

Tôi đang muốn hỏi, sắc mặt Đại Bàng đã không tốt: “Hơi thở của ai!”

“Chính là người kia… Không đúng, hắn không phải là người sống… Chính là hắn cũng không phải là quỷ… Mẹ, hắn là ai?” Bảo bảo nói xong lại buồn rầu.

Tôi càng buồn rầu hơn nó: “Trên người cậu con có hơi thở của ai? Mẹ đã gặp qua sao?”

Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ chút: “Gặp qua đi, nhưng mẹ đều không chào hỏi với hắn. Mẹ, như vậy sẽ rất không lễ phép!”

Tôi không có khả năng cố tình làm lơ ai, trừ phi… Tôi không nhìn thấy hắn!

Nhưng tôi đã mở Âm Dương Nhãn, còn có ai có thể không nhìn tới?

Tôi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh, hỏi bảo bảo: “Hắn ở đâu?”

“Con không biết.” Bảo bảo mờ mịt nói.

Mặc Hàn lại hỏi: “Con nhìn thấy hắn ở nơi nào?”

“Ngay ở bên người cậu, có đôi khi hắn sẽ đi theo cậu, có đôi khi lại không ở đấy. Còn sẽ cười với con, cười rộ lên thật xinh đẹp!”

Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, Đại Bàng hỏi: “Vậy Mộ Quân Chi thấy được hắn không?”

Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Con không biết… Hắn cũng không nói chuyện với cậu, đại cữu cữu, người cũng không nhìn thấy sao?”

Đại Bàng lắc đầu.

Bảo bảo lại hỏi tôi và Mặc Hàn, chúng tôi đều không nhìn thấy, nó không nhịn được có chút thất vọng: “Vì sao ba mẹ đều không nhìn thấy… Con không có nói sai…”

“Mẹ tin con, đừng sợ.” Tôi trấn an nó: “Đúng rồi, người kia trông như thế nào?”

“Lớn lên giống cậu!” Vì chứng minh nó không có nói bừa. Bảo bảo còn nói riêng thời gian khi nhìn thấy hắn: “Nhưng lúc ba ba ở đây hắn đều không ra, chỉ có lúc mẹ một mình, hắn mới có thể xuất hiện.”

“Sao trước kia con không nói?” Tôi có chút bất đắc dĩ.

Bảo bảo ngây thơ: “Con cho rằng mẹ là không thích người kia, mới không bằng nói chuyện với hắn, con không muốn làm mẹ không vui.”

Con trai ngốc.

Lòng tôi vừa thỏa mãn vừa bất đắc dĩ, giáo dục bảo bảo một lần: “Về sau, cho dù thấy người kỳ quái gì, đều phải nói cho ba mẹ, có biết hay không? Không phải sợ ba mẹ tức giận. Ba mẹ sẽ không bởi vì con không hiểu mà tức giận, chỉ cần con nghe lời, chính là đứa trẻ ngoan.”

“Vâng, con đã biết, mẹ.” Bảo bảo gật đầu nhỏ.

Mặc Hàn bất đắc dĩ sờ con trai ngây thơ của mình, hỏi đại bàng: “Đến tột cùng trên người Quân Chi là hơi thở gì?”

Đại Bàng chỉ trời.

Hơi thở của Thiên Đạo?

Tôi cả kinh, đang muốn hỏi ra meejng, đại bàng đã gật đầu trước một bước.

“Là hơi thở của người kia sao?” Tôi hỏi.

Đại Bàng bất đắc dĩ: “Ta cũng chưa gặp qua hắn, không biết.”

“Vậy ngươi xác định như thế nào?” Mặc Hàn cẩn thận hỏi.

Trong mắt Đại Bàng hiện lên hung quang: “Năm đó hắn diệt toàn tộc ta, ký ức của ta tất nhiên là hãy còn mới mẻ. Huyết hải thâm thù, không dám quên!”

Nói như vậy, hơi thở trên người Quân Chi vẫn là Thiên Đạo Hồng Hoang?

Tôi càng thêm ngạc nhiên.

Nếu thật sự nói như vậy, tôi làm máu tim của Bàn Phượng, Thiên Đạo Hồng Hoang sẽ không bỏ qua cho tôi đi?

Hắn quấn lên Quân Chi, đã sớm nên xuống tay với tôi chứ…

Tôi vẫn không muốn tin tưởng chuyện này.

Nhưng không tự giác, đã nhớ tới hình ảnh buổi sáng hôm nay nhìn thấy cơ thể Quân Chi thành hai bóng người trong hoảng hốt.

Tôi vội hỏi bảo bảo: “Bảo bảo, buổi sáng hôm nay mẹ và cậu nói chuyện, con có thấy người kia hay không?”

“Mẹ, buổi sáng con còn đang ngủ…” Bảo bảo buồn rầu nói.

Tôi bất đắc dĩ, Mặc Hàn hỏi: “Buổi sáng làm sao vậy?”

Tôi nói hình ảnh nhìn thấy với hắn, Mặc Hàn nhíu mày, hỏi Đại Bàng: “Tỷ lệ Thiên Đạo có thể hóa hình bao lớn?”

“Ta vốn là cảm thấy không có khả năng, nhưng một đạo quỷ khí của ngươi đều có thể hóa hình. Thiên Đạo hóa hình, chỉ sợ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là, lực lượng của hắn quá mạnh, hóa hình, thế giới này chỉ sợ không chống đỡ được.” Đại Bàng nói.

“Thế giới không chống đỡ được sẽ như thế nào?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn đen mặt: “Sẽ sụp đổ, cả núi Bất Chu đến Minh giới, chỉ sợ đều không thể chỉ lo cho thân mình.”

Tôi quả thật không biết nên nói cái gì, vẫn là tính toán quan tâm vấn đề Quân Chi: “Sao Quân Chi lại sẽ bị Thiên Đạo quấn lên?”

Sắc mặt của Mặc Hàn không được tốt: “Chỉ sợ không phải quấn lên.”

“Có ý gì?” Tôi hỏi.

Đại Bàng tức giận tiếp lời nói: “Chỉ sợ hắn chính là Thiên Đạo.”

Đùa cái gì vậy!

Nếu hắn là Thiên Đạo, sẽ đi nhặt pháp bảo Mặc Hàn vứt bỏ bán tiền? Sẽ tốt vớitooi như vậy? Còn sẽ mỗi ngày ôn tồn dỗ ba mẹ tôi?

Tôi không muốni tin đại bàng nói nhưng vẻ mặt của Mặc Hàn ngưng trọng, làm tôi không thể không cẩn thận.

“Thật vậy sao… Mặc Hàn?”

Mặc Hàn cũng có chút mê mang: “Ta không cảm ứng ra trên người hắn có hơi thở khác, hắn là tân hồn đăng ký qua Minh giới, theo lý mà nói, hẳn không có khả năng.”

“Ngươi không có tiếp xúc chính diện với hắn, không cảm ứng ra hơi thở của hắn cũng bình thường. Ngay cả Khổng Tuyên năm đó đã trải qua tràng biến cố kia, đều không phát hiện ra.” Đại Bàng lạnh lùng nói.

Tôi khiếp sợ không biết nên nói cái gì, đáy lòng không muốn tin tưởng em trai tôi sẽ là kẻ thù diệt tộc của Đại Bàng và Khổng Tuyên.

Có lẽ là ở tư tâm, tôi nói: “Chuyện này, có thể chờ sau khi xác định xuống rồi lại nói hay không? Quân Chi hắn… Hắn không có khả năng! Hắn chính là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Mỗi ngày còn nghĩ kiếm tiền ăn ngon như thế nào, sẽ không có nghĩ nhiều pháp như vậy!”

Đại Bàng trầm mặc không nói, nhìn vẻ mặt, hiển nhiên là đã cho Quân Chi vào hàng ngũ tội phạm quan trọng nhất.

Mặc Hàn kéo tay của tôi trấn an tôi: “Mộ Nhi, nàng yên tâm. Cho dù thật sự như chúng ta suy đoán, thực lực của Thiên Đạo Hồng Hoang không giống bình thường, không có khả năng có việc. Nàng càng nên lo lắng là chính nàng.”

Đúng vậy, tôi là máu tim của Bàn Phượng, là máu tim Bàn Phượng mà Thiên Đạo Hồng Hoang tự tay tiêu diệt.

Không không không! Quân Chi không có khả năng là Thiên Đạo Hồng Hoang!

Tôi là máu tim ẩn giấu nhiều năm như vậy cũng chưa bị phát hiện, sao có thể hiện tại có nguy hiểm chứ!

Tôi liều mạng an ủi mình, Mặc Hàn sợ tôi quá lo lắng, làm cho tôi chú hôn mê, để tôi ngủ đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi lại nghe được giọng nói tối hôm qua nghe được lần nữa, đến tột cùng là ai đang chiêu hồn tôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn tính toán đi xem, vạn nhất là manh mối có tác dụng với chuyện của Quân Chi thì sao?

Theo tiếng triệu hoán kia đi qua, không biết bay bao xa, đã nhìn thấy một sân khấu thật lớn, giống sân thượng ở đế đô.

Chỉ là, lớn hơn cái kia rất nhiều, cao rất nhiều.

Tôi tò mò đi ra phía trước, thấy trên sân thượng đứng một người, nhìn bóng dáng còn có chút quen mắt.

Ngay ở lúc nhận ra hắn kia, tôi xoay người muốn rời đi, lại không ngờ cơ thể như bị cái gì đó hút lấy, trực tiếp bay tới trước mặt hắn.

Lam Thiên Hữu cười súc vật vô hại với tôi, trên mặt hắn không hề có huyết sắc, nhìn ra được tối hôm qua bị quỷ khí của Mặc Hàn tổn thương không nhẹ.

“Anh lại chiêu hồn với tôi?” Tôi tức giận hỏi.

Hắn thản nhiên gật đầu.

Tôi xoay người muốn đi, lại không ngờ dưới chân bị hạ cấm chế, một bước đều không thể động, không khỏi giận dữ: “Lam Thiên Hữu! Thả tôi ra!”

“Đồng Đồng, tôi đây là đang giúp em.” Lam Thiên Hữu bất đắc dĩ nói: “Động Thiên Phúc Địa không an toàn, chẳng lẽ em còn không nhìn ra sao?”

Nhớ tới chuyện nói Quân Chi hôm nay, tôi lập tức cảnh giấc: “Anh biết cái gì?”

Lam Thiên Hữu lại đi vòng quanh tôi: “Đồng Đồng, em biết nơi này là chỗ nào không?”

“Sao tôi biết!”

“Là Vấn Thiên Thai, tôi chính là câu thông nơi này với trời.”

“Tôi không có hứng thú với anh gọi ba anh như thế nào, anh mau nói cho tôi biết, anh biết cái gì!” Tôi muốn quan tâm cái này!

“Chắc chắn em đã biết thân phận của em, trứng dưới cây ngô đồng Bàn Phượng cũng nên thấy được. Em thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra liên hệ giữa hai bên sao?” Lam Thiên Hữu hỏi.

Tôi chỉ biết những trứng Bàn Phượng đó sẽ hấp thu linh lực của tôi. Chẳng lẽ Khổng Tuyên là muốn dùng linh lực của tôi đi cho những trứng đó?

Chỉ là nói như vậy, dù sao linh lực của tôi cũng không dùng hết, giúp Khổng Tuyên một phen cũng không thành vấn đề.

Lam Thiên Hữu thấy tôi không thông suốt, không thể nề hà thở dài, hỏi tôi: “Em biết vì sao Lãnh Mặc Hàn tu vi quỷ thần như vậy, con nối dõi khó khăn không?”

“Bởi vì Mặc Hàn lợi hại như vậy, con của hắn cũng sẽ không yếu, nếu quá nhiều con như vậy, thế giới này sẽ lộn xộn.” Cái này tôi đã nghĩ thông suốt.

Lam Thiên Hữu gật đầu, xem như thừa nhận từ tôi nói, lại hỏi: “Vậy em biết tộc Bàn Phượng đã không bị cái này hạn chế sao?”

Tôi gật đầu, cái này Mặc Hàn đã nói với tôi rồi, hỏi lại Lam Thiên Hữu: “Biết, vậy thì lại làm sao?”

Lam Thiên Hữu thở dài, kiên nhẫn giáo dục tôi: “Chính là bởi vì như vậy, Bàn Phượng mới có thể bị diệt tộc.”

Lời còn chưa dứt, không trung xanh thẳm bỗng nhiên rơi xuống một sấm sét, dọa tôi một cú sốc.

Sắc mặt Lam Thiên Hữu càng thêm tái nhợt, tự giễu nỉ non một câu: “Hình như tôi nói quá nhiều…”

Đây là tân Thiên Đạo cảnh cáo với hắn, xem ra, tân Thiên Đạo cũng kiêng kị Thiên Đạo Hồng Hoang vài phần.

Đồng thời, tôi cũng chậm rãi nghĩ kỹ.

Thực lực Bàn Phượng cường đại, con nối dõi khẳng định cũng không yếu, như vậy một con Bàn Phượng vẫn luôn do Bàn Phượng sinh ra, mà những người khác lại không có hài tử, rất nhanh cục diện cân bằng Hồng Hoang sẽ bị phá vỡ.

Bàn Phượng sẽ bằng vào ưu thế số lượng, thống trị toàn Hồng Hoang.

Cho nên mới bị diệt tộc!

Trách không được, năm đó lúc Bàn Phượng bị diệt tộc cũng không gặp những người khác ra giúp bọn họ một phen.

Người ngay lúc đó, chỉ sợ cũng kiêng kị tộc Bàn Phượng lớn mạnh đi.

“Đồng Đồng, Thiên Đạo Hồng Hoang sẽ không bỏ qua cho hậu duệ Bàn Phượng.” Lam Thiên Hữu cảnh cáo tôi.

“Tôi lại không phải là Bàn Phượng.” Tôi nói.

“Em là máu tim Bàn Phượng, nếu luận huyết thống, em còn chính thống hơn Đại Bàng và Khổng Tuyên.” Lam Thiên Hữu nghiêm túc nói.

Tôi thật sự chỉ muốn an tĩnh làm người, không muốn làm chim…

“Cảm ơn anh đã nói cho tôi nhiều như vậy, nếu anh còn có gì muốn nói, vậy nói đi. Nói xong mau thả tôi đi, trong chốc lát bảo bảo của nhà chúng tôi tỉnh lại sẽ đói bụng.” Tôi nói.

“Tôi mang em tới, sẽ không nghĩ tới để em trở về. Quỷ khí u minh bạo động, em ở Động Thiên Phúc Địa quá nguy hiểm!” Giọng nói của hắn cũng sốt ruột hiếm thấy.

Tôi kinh ngạc: “Sao anh biết quỷ khí u minh bạo động?”

Lam Thiên Hữu lại chỉ trời lần nữa.

Được, cha ruột của anh nói cho anh.

Tôi đánh giá sân khấu cái gì cũng đều không có này, thật đúng là có thể cảm nhận được linh lực không thấp lưu chuyển.

“Quỷ khí u minh bạo động, anh biết là chuyện như thế nào? Hay là anh ra tay?” Tôi nửa chất vấn hỏi Lam Thiên Hữu.

Hắn lại cười: “Nơi u minh, tôi không đi được, đừng nói là tôi, ngay cả quỷ tu như Lăng Tuyền Ki kia, đều chỉ có thể bồi hồi ở bên ngoài. Sao tôi có thể gian lận?”

“Không phải anh có ba ruột là Thiên Đạo sao?” Tôi nói.

Lam Thiên Hữu cười nhạo: “Hắn cũng không được, đó là địa phương huynh đệ Lãnh Mặc Hàn sinh ra. Hai bên bọn họ cản tay nhau, ai cũng đều không làm gì được ai. Có thể làm quỷ khí u minh bạo động, chỉ có chính nó.”

“Vậy nó động kinh làm gì?” Tôi lại hỏi.

Lam Thiên Hữu cười thần bí khó lường, ánh mắt lại không tự giác liếc qua bụng tôi.

Tôi không rõ ý tứ của hắn, vẫn lo lắng cho Quân Chi hơn chút: “Chuyện của Quân Chi, anh thấy thế nào?”

Tôi không hỏi hắn có biết hay không, mà hỏi hắn thấy thế nào, tiện nói lời khách sáo.

Lam Thiên Hữu lại sửng sốt: “Quân Chi làm sao?”

Hắn khó hiểu không giống như là giả vờ, hơn nữa, đều lúc này, hắn cũng không cần phải lừa tôi cái gì.

Nếu hắn không biết, tôi cũng không tính nhiều lời, muốn rời đi.

Cấm chế của Lam Thiên Hữu rất vững chắc, tôi xông ra vài lần đều không thành công, có chút tức giận: “Anh thả tôi ra! Tôi nói cho anh biết, tối hôm qua Mặc Hàn có thể đả thương anh, hôm nay nhất định cũng có thể đến mang tôi trở về! Anh vẫn là chính mình thả tôi trở về đi!”

Lam Thiên Hữu kiên định lắc đầu: “Không, cho dù là Lãnh Mặc Hàn tự mình lại đây, tôi liều chết cũng sẽ ngăn hắn mang em trở về. Đồng Đồng, tế đàn bên trong rừng rậm Động Thiên Phúc Địa, là chuẩn bị cho em, tôi tuyệt đối sẽ không để em bị huynh đệ Khổng Tuyên hiến tế!”

Hình như tôi nghe được thứ gì đó ghê gớm, vội hỏi nói: “Đến tột cùng anh biết cái gì? Cho dù là muốn tôi, cũng nên nói ra! Đừng giúp tôi, còn làm tôi hận anh.”

Lam Thiên Hữu kinh ngạc, như là bị một câu cuối cùng của tôi thuyết phục. Hắn trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi đều nói cho em. Em là máu tim của Bàn Phượng, những trứng Bàn Phượng đó hấp thu linh lực của em chỉ là mặt ngoài. Bọn họ chân chính muốn, là máu của em.”

“Chỉ có máu của em, mới có thể làm những trứng Bàn Phượng đã chết đi đó dục hỏa trùng sinh. Bàn Phượng năm đó để lại một giọt máu tim, chính là mục đích này!”

Tôi cúi đầu nhìn tay mình, nếu mỗi tháng thả một giọt máu, vậy nhỏ bao lâu mới có thể làm toàn bộ trứng bên trong sống lại.

“Anh nói, một quả trứng Bàn Phượng niết bàn, cần bao nhiêu cc máu?” Dù sao thọ mệnh của tôi dài, mỗi tháng rút một lít máu cho Khổng Tuyên cũng không có việc gì, coi như tới tháng thôi!

Lam Thiên Hữu nhìn ánh mắt tôi, lại như là đang nhìn một đồ ngốc hết thuốc chữa: “Đồng Đồng, niết bàn trùng sinh là cần nghi thức, đều không phải là vài giọt mái là có thể giải quyết.”

“Nghi thức gì?” Tôi hỏi.

“Nghi thức hiến tế… Hiến tế em…” Lam Thiên Hữu nhìn tôi tràn đầy không đành lòng: “Máu trong cơ thể em, toàn bộ muốn dùng rút một lần, dung nhập sinh mệnh của em vào bên trong tế đàn, mới có thể thành mục đích niết bàn một lần nữa.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK