Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tuy thực lực của Lam Cảnh Nhuận hơn tôi, nhưng lại bận tâm không muốn tôi bị thương, nên không lấy ra toàn lực, tôi vừa đánh vừa đi, cứ thế trốn vào trong phòng.
“Tử Đồng cô mau ra đây! Hôm nay mặt trời vừa lên, nói cách khác, âm khí tổn thương cô quá lớn!” Lam Cảnh Nhuận đầy nôn nóng, vài lần muốn tiến lên kéo tôi ra ngoài, đều bị trường kiếm của tôi hất ra.
Ninh Ninh cũng ở một bên cổ vũ tôi: “Đúng vậy, Tử Đồng, cậu chịu khó đi, chịu tý sẽ qua! Về sau không cần lại đi Minh Giới! Qua lại một chuyến thì quá tội!”
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không phơi! Phơi thêm sẽ phải thành con cá mặn!”
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, ba người trong phòng sửng sốt, phòng bệnh của tôi ở tầng năm, sao bên ngoài có thể có người!
Lam Cảnh Nhuận cho tôi và Ninh Ninh một ánh mắt, chính mình thật cẩn thận đi đến bên cửa sổ, hét lớn một tiếng: “Người nào!”
Cơ thể của Lãnh Mặc Uyên từ ngoài cửa sổ dò ra, nhìn Lam Cảnh Nhuận, đi vào phòng, rất có hứng thú cười với tôi: “Cá mặn?”
“Cút! Không quan hệ với anh!” Tôi tức giận nói.
“Bổn tọa chính là quan tâm ngươi.” Vẻ mặt hắn trào phúng.
Trường kiếm trong tay, ta không hề nghĩ ngợi đâm về phía hắn, không hề ngoài ý muốn, trường kiếm bị hắn hất ra.
“Không biết lòng tốt của quỷ.” Lãnh Mặc Uyên nhẹ mắng một tiếng.
“Nếu anh tốt, Minh Giới đều là có thể phơi nắng rồi!” Tôi không chút khách khí phản kích.
Lãnh Mặc Uyên nói không lại tôi, quay đầu đi nhìn về phía Lam Cảnh Nhuận: “Tiểu đạo sĩ, đang làm sạch âm khí cho nàng?”
Lam Cảnh Nhuận tự nhiên nhìn ra được thân phận của hắn không bình thường, gật đầu.
Lãnh Mặc Uyên nhìn khăn lụa bị tôi cắt ra: “Vô dụng.” Nói xong hắn quay người bắt lấy tôi, xách tôi như xách một con gà, ném tôi ở đối diện dưới mặt trời, đồng thời cho tôi một đạo Định Thân Chú.
Cái này càng khó chịu hơn vừa rồi bị dây lụa trói lấy phơi nắng!
Cả người đều như bị ném vào nước sôi nấu, tôi còn không thể giãy giụa.
Mặt của Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận đều lộ vẻ không đành lòng, chỉ có ý cười trên mặt Lãnh Mặc Uyên càng ngày càng sáng lạn.
Tôi cảm giác hơi nước cả người đều phải bị chưng lên, mãi cho đến buổi chiều, cả người tôi đã nhanh chóng hư thoát.
Lãnh Mặc Uyên đi ra ngoài phóng đãng một vòng, mang theo mùi vị son phấn trở về, vừa lòng đánh giá bộ dáng chật vật của tôi, mới giải trói cho tôi.
“Lãnh Mặc Uyên…… Đại gia nhà anh!” Tôi không nhịn được chửi bậy một câu.
“Nếu ngươi đều là người của ca ta, đại gia ta cũng là đại gia ngươi, nhưng bổn tọa không có đại gia.” Lãnh Mặc Uyên dầu muối không ăn.
Liếc mắt nhìn tôi gần như mất nước, hắn cười càng thêm sáng lạn: “Nhìn ngươi không thoải mái, bổn tọa lại thoải mái.” Hắn vẫy tay với tôi, xoay người nhảy ra cửa sổ, biến mất ở giữa trời chiều.
Thứ này rõ ràng là không bắt nạt được ca của hắn, chỉ có thể chọn quả hồng mềm là tôi này mà bóp!!
Bác sĩ truyền nước đường cho tôi, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, phơi nắng ấm dào dạt, không có cảm giác muốn né tránh, tôi mới xem như khôi phục bình thường.
Lam Cảnh Nhuận chuẩn bị cho tôi chính là phòng bệnh vip một người, mấy ngày nay tôi đi Minh Giới, phòng bệnh cũng không trả, lúc làm thủ tục trả viện, là Lam Cảnh Nhuận trả tiền.
Tôi nhìn con số trên hóa đơn, khóe miệng khẽ co rút: “Học trưởng, anh cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh, trở về tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”
“Không cần.” Lam Cảnh Nhuận cười ôn hòa với tôi.
“Không có việc gì, anh cho tôi đi, nhiều tiền như vậy, không thể để anh trả.” Tôi kiên trì.
Rơi vào đường cùng, Lam Cảnh Nhuận chỉ nhanh nhanh đọc số thẻ cho tôi.
Tiền của tôi còn chưa đủ trả khoản tiền thuốc men này, chỉ có thể dung thẻ của Lãnh Mặc Hàn thanh toán.
Nhìn số dư trên thẻ kia gần như không thể cử động, tôi cảm thấy… Ở cạnh người giàu có cảm giác… Thật ngầu!
Tuy kì thi bảo nghiên khảo đã kết thúc, nhưng tôi chọn khóa số học cao cấp còn chưa kết thúc, mấy buổi trước không đi đều bị phát hiện, hôm nay cần phải đi.
Anh linh trên vai thầy toán còn chưa rời đi, lần này lại đổi thành ôm lấy chân hắn, tôi nhớ mấy công thức, bỗng nhiên cảm giác sau lưng truyền đến lạnh lẽo nhè nhẹ.
Đây là một cổ oán khí rất mạnh, thần kinh tôi căng thẳng hơi nghiêng đầu, khóe mắt thấy một bóng ma cô gái vỡ đầu chảy máu trốn ở trong phòng học đang oán độc nhìn thầy giáo trước bục giảng.
Mà anh linh kia, bỗng nhiên buông chân thầy giáo ra, tay chân cùng sử dụng bò về phía nữ quỷ kia: “Mẹ… Mẹ…”
Trong miệng nó nhẹ giọng lẩm bẩm, nữ quỷ nghe thấy nó, oán độc trong mắt biến thành từ ái, cúi người bế nó lên.
“Mộ Tử Đồng!”
Tôi bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi tôi, thì ra là nhìn mẹ con quỷ kia quá xuất thần, bị thầy giáo phát hiện.
Lớp học đại học, đi học có nghe thầy giáo hay không trên cơ bản đều mặc kệ, càng đừng nói bởi vì thất thần như vậy đã bị thầy giáo chỉ điểm.
Nhưng mà vị thầy toán họ Tiền này của chúng tôi, là một thầy giáo thích quan báo tư thù, bởi vì tôi thi bảo nghiên không có giao tiền học bù cho hắn, hắn lại ở trong giờ học làm khó dễ với tôi.
Tôi bị điểm danh bị bắt đứng lên, hắn chỉ vào một đề mục hỏi tôi, tôi lắc đầu: “Thầy, em không biết.” Đề này rõ ràng siêu cương được không!
Thầy Tiền nói tôi hai câu không hiếu học, để tôi ngồi xuống.
Tôi bĩu môi, mới ngồi xuống, bỗng nhiên nhận thấy được cổ âm khí kia lớn mạnh, vọt tới bên người tôi, nữ quỷ kia lại muốn đến gần tôi!
Tôi lập tức chắn ngọc giản ở trước người, nữ quỷ kia bị bắt thối lui, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía tôi cũng thêm ba phần kiêng kị.
Thầy Tiền vặn vẹo cổ của mình, tôi lờ mờ thấy cổ hắn deo một miêng phật bài màu vàng, trách không được anh linh không dám cưỡi ở trên cổ hắn.
Lại nhìn anh linh kia, tay nho nhỏ đều bị Phật bài tổn thương sao? Tình hình này, chỉ sợ là oán khí quá lớn, cho dù có kinh sợ Phật bài, nó cũng không cam lòng buông tay, vẫn luôn ôm chân thầy Tiền.
Nếu tôi đoán không sai, nữ quỷ kia và anh linh, đều hẳn là có quan hệ không bình thường với thầy Tiền, nói không chừng, hai người chết đều có quan hệ với Tiền Vũ.
Tôi lờ mờ có chút đồng tình với mẹ con quỷ này.
Nghĩ đến đây, tôi đã gửi tin nhắn cho Ninh Ninh, hỏi bát quái của Tiền Vũ, hẹn gặp nàng ở một nhà bánh kem ở gần trường.
Ninh Ninh bùm bùm nói những gì nàng biết: “Tử Đồng, ngày nay năm trước, ngay ở lúc cậu đi học trên tòa nhà kia, có người từ trên tầng rơi xuống ngã chết, người nọ vừa lúc là vợ của thầy Tiền.”
Nàng nói lại lấy một bức ảnh cho tôi nhìn, bất ngờ chính là nữ quỷ hôm nay trong phòng học kia.
“Là mưu sát hay là tự sát?” Tôi hỏi.
“Cảnh sát nói không thận ngã xuống, nhưng mình nghe tin tức nhỏ nói, là bởi vì thầy Tiền ngoại tình với con gái của hiệu trưởng, muốn ly hôn với vợ của hắn. Đúng rồi, lúc ấy hình như bọn họ còn có một đứa con, nhưng đứa trẻ kia không giữ được, hình như là lúc gây chuyện ở phòng hiệu trưởng, đứa trẻ bị ngã.” Ninh Ninh nói có chút tiếc hận cho đứa trẻ kia.
Nữ quỷ trong phòng học kia cũng không có ác ý với tôi, hôm nay cô ấy muốn đến gần tôi, là thấy tôi bất mãn thầu Tiền làm khó dễ với tôi, cho rằng tôi có oán khí, muốn mượn tay của tôi đi báo thù.
Một người đàn ông vứt bỏ vợ tìm niềm vui mới khác, tham luyến quyền thế, hình như không nên có một kết cục tốt đi?
Tôi bỗng nhiên nhớ tới đoạn chuyện cũ không vui với Hàn Đông kia, cầm túi lên trở lại gian phòng học kia một lần nữa.
Trong phòng học không có người, chỉ có nữ quỷ kia còn ở trong một góc mặt trời không chiếu đến, anh linh không đi theo thầy Tiền rời đi, mà vẫn luôn đều ở trong lòng nàng.
Giờ phút này, trong mắt nữ quỷ toàn là tình thương của mẹ.
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của tôi, nàng tò mò nhìn về phía tôi: “Cô… Có thể nhìn thấy tôi?”
Ta gật gật đầu.
Nàng bị kinh hãi, tôi hỏi: “Cô là vợ nguyên phối của thầy Tiền sao?”
Nhắc tới thầy Tiền, trong mắt nàng toàn là phẫn hận: “Tiền Vũ? Súc sinh! Hắn tính là thầy gì! Một tiểu nhân ham phú quý mà thôi!”
“Hắn làm cái gì?” Tôi lại hỏi.
Nàng đánh giá tôi, buông anh linh trong lòng xuống, nhanh chóng tiến vào thân thể của tôi.
Thân thể của tôi cứng đờ, đang muốn ép nàng từ trong cơ thể ra, trong mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh xa lạ.
“Tiểu Liên, cô ly hôn đi, ly hôn, tôi sẽ cho cô tiền, đừng náo loạn!” Là giọng nói của thầy Tiền, nơi này bất ngờ chính là phòng hiệu trưởng.
“Tôi muốn tiền làm gì! Tôi muốn chính là anh! Đứa trẻ đều đã bảy tháng, anh lại nói ly hôn với tôi? Anh suy nghĩ cho cảm nhận của đứa trẻ và tôi không!” Tôi cảm giác được tôi đang rống giận.
Không đúng, là Tiểu Liên đang rống giận, đây là ký ức của Tiểu Liên.
Tiền Vũ rất là không kiên nhẫn nhìn Tiểu Liên: “Phá thai thì tốt rồi! Dù sao còn chưa sinh ra! Năm vạn cô còn ngại không đủ sao!”
“Tôi không cần tiền, tôi muốn là anh!” Tiểu Liên rống giận.
Nếu là tôi, tôi khẳng định chọn tiền, có bồi thường còn tốt hơn mất cả người lẫn của.
Huống chi, tra nam như vậy thì muốn làm gì! Lấy tiền chạy lấy người trả thù cho xong việc!
Lúc này, trong phòng hiệu trưởng có một người phụ nữ phong thái giàu có mở miệng trào phúng: “Người lão châu? Không cần ở chỗ này thì thầm! Đứa trẻ ghê gớm lắm sao? Có cái bụng ai mà không đẻ được! Dừng? Mặt già!”
Đây là con gái của hiệu trưởng chúng tôi, lúc năm nhất tôi vào đại học, cô ta đã học năm ba, là hội trưởng Hội Học Sinh.
Chuyện gì cô ta cũng đều mặc kệ, nhưng mỗi hạng đánh giá đều có cô ta.
Về phần nguyên nhân, trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, nhưng lại bất lực.
Không nghĩ tới cô ta lại ở bên thầy giáo.
Khuôn mặt của Tiểu Liên thanh tú, chẳng qua lớn hơn cô gái kia bốn năm tuổi, căn bản chưa nói tới mặt già, cô gái kia nói như vậy, đơn giản là vì kích thích Tiểu Liên mà thôi.
Tiểu Liên nghe xong nhất thời tức giận, mắng cô gái kia hai câu, ai ngờ Tiền Vũ nghe thấy thì giận dữ, ra tay đánh Tiểu Liên một cái tát.
Tiểu Liên không giữ trọng tâm đụng phải cái bàn, ngã trên mặt đất, dưới thân không ngừng chảy ra máu, cô cầu xin Tiền Vũ đưa cô đi bệnh viện, cứu đứa trẻ, Tiền Vũ lại thờ ơ, chỉ quan tâm cô gái kia có sao hay không.
Đứa trẻ chính là vì như vậy đã không còn.
Hình ảnh vừa chuyển, là bụng nhỏ của Tiểu Liên đã dẹp xuống, cô bị Tiền Vũ hẹn đến sân thượng khu dạy học, cô lấy cái chết ra ép, hy vọng Tiền Vũ có thể nể tình không còn đứa trẻ mà hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới Tiền Vũ thừa dịp cô không chú ý, đẩy cô xuống sân thượng.
Loại tra nam này, lại còn dám mỗi ngày khoác da thầy giáo tới dạy học!
Kết thúc ký ức, Tiểu Liên rời khỏi thân thể của tôi, nói cầu xin với tôi: “Cầu xin đại sư giúp tôi báo thù! Nếu không, tôi và đứa trẻ chết không nhắm mắt!”
Cô ấy quỳ xuống, chảy ra viên giọt huyết lệ, ngay cả anh linh bên người cô ấy đều như nghe hiểu được, vô cùng đáng thương ở một bên gọi tôi là chị.
Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể hiện thân ở ban ngày gặp đứa trẻ, thuận tiện nghĩ ra cách báo thù, lại không nghĩ rằng trên cổ Tiền Vũ có thêm một cái Phật bài, cô ấy tới gần cũng khó.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô ấy lại phải đợi thêm một năm mới có thể gặp đứa trẻ.
Nói như vậy, oán khí của cô ấy cũng sẽ tăng lớn gấp đôi, càng khó siêu độ.
“Báo thù xong, tôi đưa các cô đi siêu độ, nhưng, các cô không được hại người vô tội!” Khuôn mặt của tôi trầm xuống nói.
Tiểu Liên tự nhiên là gật đầu, đứa trẻ kia cũng cười.
Pháp lực của bọn họ không đủ, không thể phơi nắng, tôi thu bọn họ vào ngọc giản.
Đi máy ATM rút hơn một ngàn đồng, tôi mang theo tiền đi văn phòng của Tiền Vũ.
Trong văn phòng chỉ có một mình hắn, thấy tôi tới, sắc mặt trầm xuống.
“Thầy Tiền, em là tới giao phí học bù.” Dù sao chỉ cần có tiền, Tiền Vũ mới mặc kệ là lý do gì.
Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười: “Mộ Tử Đồng, đúng không? Thầy vẫn luôn đều nhớ rõ em, là một đồng học hiếu học!”
Tôi còn là một đồng học ghét cái ác như kẻ thù.
Hiện tại là giữa trưa, tuy văn phòng của hắn râm mát, lại mở điều hòa, nhưng vẫn kéo bức màn vào, miễn cho mặt trời chiếu vào.
Tôi rút tiền ra, đôi mắt của Tiền Vũ đều cười mị thành một đường chỉ, đi nhanh tiếp nhận rồi đếm, tôi thừa dịp cơ hội này nói: “Thầy, Phật bài trong cổ thầy thật xinh đẹp, có thể cho em xem một chút không? Em cũng muốn thỉnh một cái cho ba của em.”
Tiền Vũ do dự, thấy tiền trong tay còn chưa đếm xong, duỗi tay tháo cho tôi: “Cho em xem, em muốn thỉnh cho ba em một cái Phật bài thì tìm thầy, thầy giúp em làm cho!”
Hắn tham tiền, xin hắn hỗ trợ, khẳng định báo sai giá cả cho tôi, chính mình ăn luôn nhiều ra tới tiền, nhân tiện còn có thể lấy về khấu trừ từ chùa miếu bên kia.
Tôi mới sẽ không để hắn tiện nghi.
Phật bài vừa đến tay, tôi thả Tiểu Liên và anh linh ra.
Vận thế của Tiền Vũ thấp đi, hai người lại đều là tự tay hắn hại chết, hai quỷ vừa ra hắn đã thấy được, lập tức sợ hãi chỉ vào phía sau tôi.
“Mau… Phật bài… Phật bài cho tôi!”
Hắn duỗi tay muốn đoạt lại Phật bài từ trên tay của tôi, bị ta lắc mình tránh thoát, nháy mắt nữ quỷ kia nhào qua thay tôi chặn hắn.
“Tiền Vũ! Anh sợ cái gì? Sợ tôi và đứa trẻ sao!” Tiểu Liên hung tợn bắt lấy hắn, anh linh trên vai nàng cũng lộ ra răng nanh bén nhọn.
“Thầy Tiền, thầy biết vì sao cổ của thầy không thoải mái không? Bởi vì đứa trẻ kia vẫn luôn bám ở trên cổ của thầy.”
Tôi nói như một đạo sét đánh giữa trời quang đánh vào trên đầu của hắn, hắn không thể tin tưởng chỉ vào tôi: “Cô… Mộ Tử Đồng cô…”
Một tay tôi lấy lại tiền còn bị hắn nắm chặt trở về, cất vào trong ví: “Thầy, lấy thành tích của em, không học bù cũng có thể lấy được danh ngạch bảo nghiên, điều kiện nhà của chúng ta giống nhau, số tiền này với em mà nói là số lượng không nhỏ, có thể tỉnh em vẫn muốn tỉnh.”
Tôi xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Bên trong truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng xin tha của Tiền Vũ, tôi ngồi ở trên khu ghế dài tòa nhà văn phòng chờ, lấy tai nghe ra.
Tôi cảm thấy tôi đã thay đổi, lại chủ động giúp đỡ quỷ báo thù.
Chẳng lẽ là bởi vì ngủ với minh vương?
Lúc này vẫn là thời gian nghỉ trưa, một tầng này cũng không có mấy thầy cô ở đây, tiếng kêu cứu của Tiền Vũ không có bất kì kẻ nào nghe được.
Đợi khoảng nửa giờ, Tiểu Liên và đứa trẻ kia từ trong văn phòng bay ra.
“Cảm ơn…” Cô ấy cảm kích nhìn tôi, kích động khó có thể miêu tả.
“Tôi đưa các cô đi siêu độ, kiếp sau rửa sạch mắt, sống thoải mái chút.” Đứa trẻ kia không có oán khí, cũng có thể ái rất nhiều, cười ê a với tôi, tôi cũng cười với nó: “Em cũng phải tìm nhà nào thật tốt đó!”
Tiểu Liên luyến tiếc nhìn đứa trẻ: “Nếu kiếp sau cũng có thể làm mẹ con thì tốt rồi…”
“Tùy duyên đi.” Tôi nói.
Cô ấy gật đầu, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ tới gần tôi, nhẹ giọng nói: “Có một con quỷ rất cường đại vẫn luôn đang âm thầm đi theo cô, hắn vừa mới đi rồi, tôi mới dám nói với cô, cô phải cẩn thận.”
Tôi sửng sốt: “Là quỷ gì?”
Tiểu Liên lắc đầu: “Tôi không biết, pháp lực của hắn rất mạnh, không sợ mặt trời.”
Quỷ không sợ mặt trời, trước mắt tôi chỉ biết Mặc Hàn và Lãnh Mặc Uyên, nhưng mà Mặc Hàn còn ở Minh Giới bế quan tu luyện, Lãnh Mặc Uyên lại không phải là loại quỷ sẽ ban ngày ban mặt trốn đi âm thầm theo dõi người này, hẳn cũng không phải là hắn.
Vậy sẽ là ai âm thầm đi theo tôi?
“Hắn trông như thế nào?” Tôi hỏi Tiểu Liên.
Tiểu Liên áy náy lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ có thể cảm ứng được hắn đi theo cô gần đây, lại không nhìn thấy hắn.”
Lúc này, hài tử trong lòng cô ấy lại đột nhiên tránh thoát ôm ấp của cô ấy, sử dụng tay chân bò đến bình chữa cháy bên cạnh, nhào vào một cái bình chữa cháy đặt ở trên mặt đất, ôm bình chữa cháy trên mặt đất lăn qua lại.
Tiểu Liên vội tiến lên bế nó lên: “Ngoan, trở lại với mẹ, đừng nghịch, sẽ gây thêm phiền phức cho chị.”
Anh linh giãy giụa bị Tiểu Liên bế lên, nhưng vẫn là ý bảo tôi xem bình chữa cháy kia, tôi lại cảm thấy nó ám chỉ tôi cái gì đấy, chỉ là lại đoán không ra.
Đang tự hỏi, sắc mặt của Tiểu Liên biến đổi, nắm chặt cổ tay của tôi, vẻ mặt khẩn trương, tôi hiểu ra, là con quỷ đi theo phía sau tôi kia đã trở lại.
Tôi nhắm mắt lại tinh tế cảm ứng một phen, không cảm nhận được âm khí xa lạ gì, chỉ có thể từ bỏ.
Giặc tới thì đánh, nước lên đất ngăn, trong chốc lát đi Thanh Hư Quan nhìn xem có bùa gì có thể tránh quỷ hay không.
Tôi thu mẹ con Tiểu Liên vào ngọc giản, buổi chiều không có tiết học, ngồi xe đi Thanh Hư Quan.
Thanh Hư Quan tọa lạc ở trong thành phố Trạch Vân, mấy kiến trúc xung quanh đã bị hủy đi, chỉ có Thanh Hư Quan trước sau sừng sững không ngã.
Có lẽ là gần đây đâm hồn ma, trên người cũng dính không ít âm khí, đi vào Thanh Hư Quan, không khí bên trong hương khói hỗn loạn gió thổi truyền đến, tôi cảm giác cả người đều nhẹ nhàng rất nhiều.
Trước khi đến đã gọi điện cho Lam Cảnh Nhuận, mới đi không được hai bước hắn đã đi ra: “Vừa nghĩ cô nên tới rồi.” Hắn cười với tôi.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, không phải là nơi quá cao, không kẹt xe, đúng rồi, bây giờ tôi giao hai hồn ma cho anh sao?”
Lam Cảnh Nhuận vội ngăn cản tôi: “Không phải, đợi chút nữa rồi thả, trong quan có đạo pháp tinh hoa, bây giờ thả bọn họ ra, bọn họ chịu không nổi đạo pháp tinh hoa.”
Tôi gật đầu, Lam Cảnh Nhuận dẫn tôi đi vào một tiểu viện thiên điện, tứ giác tiểu viện đều là mấy loại cây hòe cao chọc trời, không biết đã bao nhiêu lâu rồi, còn mang theo âm khí rất nhỏ.
Lam Cảnh Nhuận giải thích nơi này không có đạo pháp tinh hoa, lúc này mới lấy bùa để tôi thả hai hồn ma ra.
Tiểu Liên và anh linh lại nói cảm ơn với tôi lần nữa, bọn họ đã không có oán khí, chắc chắn siêu độ sẽ không phải là khó.
Lam Cảnh Nhuận lại dẫn theo tôi đi đại điện, bùa áp chế hồn ma như vậy, phải ở trên đại điện thờ cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được.
Trong đại điện vừa lúc đi ra ngoài một đám khách hành hương, trừ mấy tiểu đạo trưởng quét tước ra, cũng chỉ có Ngọc Hư Tử vừa mới tiếp khách.
Lam Cảnh Nhuận giao bùa cho Ngọc Hư Tử, nói ý đồ của tôi đến.
Mắt nhỏ khôn khéo của Ngọc Hư Tử đảo qua bùa trong tay, ra vẻ cao thâm nói: “Xin hỏi cô Tử Đồng định quyên bao nhiêu tiền nhang đèn cho hai hồn ma này?”
Tôi sửng sốt.
Lam Cảnh Nhuận vội nói: “Sư phụ, Tử Đồng không cần đi…”
Ngọc Hư Tử nhìn hắn một cái, nghiêm trang: “Đây là quy củ.”
Lão đạo sĩ tham tài!
Không phải là tiền sao! Đưa là được! Bây giờ tôi không thiếu tiền!
“Đạo trưởng, lần đầu tiên tôi tới, không biết nên quyên bao nhiêu, ông nói con số đi.” Tôi cười nói.
Ngọc Hư Tử thật đúng là không khách khí báo con số không nhỏ, Lam Cảnh Nhuận lại muốn ngăn cản, tôi đã đáp ứng trước một bước: “Được, nhưng hôm nay tôi vội vàng tới, không mang nhiều tiền mặt như vậy, có thể chuyển khoản không?”
Ngọc Hư Tử lấy ra một máy quẹt thẻ ở dưới bàn cầm trong tay, cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi thoáng nhìn hình như bên cạnh còn có Alipay dùng để trả tiền mã QR.
Thật là đầy đủ hết thiết bị!
Lam Cảnh Nhuận mặt đầy xấu hổ.
Tôi lấy thẻ ra thanh toán tiền, Ngọc Hư Tử cười lông mày đều run rẩy.
Bùa áp chế mẹ con Tiểu Liên được đặt ở trên bàn thờ đại điện, tôi thắp cho bọn họ nén hương, xem như là tiệc tiễn đưa.
Chẳng qua, trước khi rời khỏi đại điện, nhìn rương quyên tiền bên cạnh bị nhét đến tràn đầy màu đỏ, vẫn là đi tới trước mặt Ngọc Hư Tử.
“Đạo trưởng, vừa rồi có chuyện quên nói với ông.” Tôi nói.
“Cô Tử Đồng mời nói.” Ngọc Hư Tử nói.
“Thẻ tôi vừa quét kia, là của Lãnh Mặc Hàn.” Tôi nhìn thấy nụ cười của Ngọc Hư Tử lập tức cứng lại.
Tiền của minh vương, muốn lấy cũng phải nghĩ lại thật kỹ.
Tâm tình của tôi không tồi đi ra ngoài.
Lam Cảnh Nhuận đuổi theo ra giải thích cho tôi một phen: “Tử Đồng, xin lỗi, chỗ này của chúng tôi cũng có một quy củ này, giúp người chắn tai tiêu sát, hoặc nhiều hoặc ít đều phải thu một ít tiền. Nếu không, sẽ đưa tới tai hoạ cho mình, nói như vậy, đều là xem gia cảnh của đối phương, giàu thì nhiều hơn một chút, nghèo khó thì ít đi một chút, chỉ là tôi không nghĩ tới…”
Không nghĩ tới sư phụ hắn sẽ muốn tôi nhiều như vậy.
“Không có việc gì, dù sao cũng là tiền của Lãnh Mặc Hàn, hắn có tiền.” Tôi còn nhớ rõ tẩm cung của lãnh Mặc Hàn đặt một hồ Liên dùng để tu luyện.
Nhắc tới Lãnh Mặc Hàn, Lam Cảnh Nhuận càng thêm lo lắng, tôi trấn an nói: “Anh đừng lo lắng, tiền này vốn dĩ chính là hắn cho tôi, sẽ không quản tôi xài như thế nào, cũng sẽ không đánh vào!”
Lúc này Lam Cảnh Nhuận mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, hai người mới đi đến trước cửa đá của đạo quán, tôi đã nhìn thấy bên ngoài đứng một bóng người quen thuộc—— Lãnh Mặc Uyên.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận đại biến: “sao hắn tới đây?” Ngày đó Lãnh Mặc Uyên xuất hiện ở bệnh viện, tôi giải thích cho bọn họ thân phận của hắn.
Tôi lắc đầu, Lãnh Mặc Uyên hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tôi, đi một bước từ đạo pháp tinh hoa Thanh Hư Quan đi tới trước mặt tôi.
“Ngươi lại cấu kết với đạo sĩ ở bên nhau?” Đầu tiên đã chụp mũ lên cho tôi rồi.
“Tôi tới ngắm cảnh không được sao?” Tôi hỏi lại.
Hắn liếc tôi một cái, nhìn về một phía trong chỗ sâu Thanh Hư Quan, như suy tư gì đó: “Vừa lúc ngươi ở đây, bồi bổn tọa đi một nơi.”
“Đi đâu?”
“Cấm địa Thanh Hư Quan!” Hắn nói một câu đã xách tôi lên, mang theo tôi phá không bay về nơi nào đó ở Thanh Hư Quan.
Đạo pháp tinh hoa đụng phải quỷ khí trên người hắn, tuôn ra tiếng nứt tạc, lại không làm gì được hắn.
Lam Cảnh Nhuận nôn nóng đi theo ở dưới, đạo trưởng đạo quan khác thấy thế, cũng rối rít giơ kiếm gỗ đuổi theo qua.
Lãnh Mặc Uyên dẫn theo tôi đứng ở trước tòa tiểu viện tứ giác trồng cây hòe lớn kia, rút trường kiếm ra, chém vào bàn đá ở giữa sân, cuốn lên đầy đất.
Nơi đó lại xuất hiện một cái giếng, chúng mục nhìn trừng hạ, Lãnh Mặc Uyên ôm lấy tôi nhảy vào trong giếng.
Gió trong giếng điên cuồng gào thét, quỷ khí tinh thuần đạo pháp tinh hoa hỗn loạn xẹt qua trên người, hai cái đánh nhau, gần như muốn xé thân thể của tôi.
Lãnh Mặc Uyên từ trên cao nhìn bộ dáng tôi chịu không nổi, giơ tay bày ra một kết giới, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Vô dụng.”
Ha hả, tôi có tác dụng còn sẽ bị anh kéo xuống!
Rất nhanh không trung tròn tròn trên đỉnh đầu đã dần biến mất, tiếng gọi nôn nóng của Lam Cảnh Nhuận ầm ĩ cũng vô ảnh vô tung, tôi bị Lãnh Mặc Uyên ôm, vẫn rơi xuống với hắn, không biết khi nào mới có thể rơi xuống đất.
“Miệng giếng này sẽ không trực tiếp thông đến Minh Giới chứ?” Tôi hỏi.
Lãnh Mặc Uyên khinh miệt cười: “Cửa vào Minh Giới của ta là dễ tìm như vậy sao!”
“Vậy thông đến nơi nào?” Cái giếng này sâu không bình thường, hơn nữa, càng đi xuống phía dưới, một cổ lạnh lẽo không thoải mái càng mãnh liệt.
“Một địa phương chán ghét mà thôi.” Lãnh Mặc Uyên rất là ghét bỏ.
Tôi chán ghét bộ dáng người này tỏ ra vẻ cao thâm!
“Muốn đi thì anh đi thôi, đường đường là minh vương, còn muốn tôi bồi làm gì? Chẳng lẽ là anh đang sợ hãi?” Tôi tức giận hỏi.
Trong nháy mắt vẻ mặt của Lãnh Mặc Uyên như ăn phải ruồi bọ: “Bổn tọa sẽ sợ hãi? Buồn cười! Bổn tọa đường đường là minh vương, sợ cái gì!”
Muốn chính là lời này của hắn, tôi vội rèn sắt khi còn nóng: “Vậy anh đưa tôi lên đi, tự mình đi xuống!”
Lãnh Mặc Uyên biết trúng kế, mày nhíu lại: “Không!” Dừng một chút, hắn cố ý nói: “Bổn tọa thiếu người tranh lôi.”
Sao lần trước Mặc Hàn không đánh chết anh vậy!
Không biết qua bao lâu, tôi và hắn mới rơi xuống mặt đất.
xung quanh toàn là một mảnh hắc ám, Lãnh Mặc Uyên giơ tay búng tay một cái, xung quanh hai chúng tôi bốc cháy lên một ngọn ma trơi, chiếu sáng nơi này không ít.
Hắn là quỷ, cũng không cần ánh sáng, nghĩ đến là cho tôi chút lửa quỷ.
Thế giới dưới giếng, kém rất lớn với suy đoán của tôi.
Tôi vốn nghĩ, bộ dáng nơi này nhiều nhất là một sơn động, lại không nghĩ rằng, dưới giếng, lại là một cái hồ màu xanh biếc, tôi và Lãnh Mặc Uyên đứng trên một tảng đá nhỏ không đến hai mét ở giữa hồ.
Trên mặt hồ, còn có không ít đá nhỏ như vậy.
Đối diện hồ, đặt ba cái quan tài, lớn nhất trong đó kia hình như là vàng, ở dưới quỷ hỏa u lam chiếu sáng, phát ra ánh sáng lóa mắt.
Trên quan tài quấn quanh tầng tầng tơ hồng bằng ngón tay dệt thành hồng võng, như trấn áp cái gì đó.
Hai quan tài hai bên nhỏ một chút, là quan tài chất gỗ bình thường, nhưng mặt trên vẽ rất nhiều phù chú đỏ như máu, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Ba quan tài đặt thành một chữ “Phẩm”, phía trước quan tài đặt không ít cái hòm lớn thời cổ dùng để đặt châu báu.
Mấy thứ này bên ngoài còn đặt không ít người giấy, có nam có nữ, có già có trẻ, mỗi người môi hồng răng trắng, xem xong sau lưng tôi lạnh cả người.
Lãnh Mặc Uyên nhìn quan tài kia, khóe miệng cười.
Hắn phất tay, một đạo âm khí sắc bén rẽ sóng mà đi, mới đến trước mặt những người giấy đó, như đụng phải một đạo kết giới bị văng ra.
Lãnh Mặc Uyên thấy thế, cười càng thêm vừa lòng.
“Ở đây chờ ta.” Hắn nói.
Lời còn chưa dứt, bóng dáng hắn đã như mũi tên phóng về nơi đó.
Kết giới màu đen hiện lên một ánh sáng, chặn Lãnh Mặc Uyên lại.
Hắn ở không trung trở mình, rút trường kiếm ra, vận lực đánh xuống một kiếm, kết giới nổi lên gợn sóng, Lãnh Mặc Uyên lại rút kiếm lần nữa, kiếm thế sắc bén chém lên từng nhát, sau khi kết giới phát ra từng tiếng vang, rốt cuộc vỡ vụn.
Bóng dáng của Lãnh Mặc Uyên chậm rãi từ không trung bay xuống ở trên mặt đất đối diện, cách hắn gần nhất là một đôi chị em người giấy hoa xinh đẹp đột nhiên có sinh mệnh, mang theo sát khí đánh về phía hắn.
Rõ ràng là tay làm bằng giấy, ngón tay lại sắc bén hơn bất kì móng tay của một con lệ quỷ gì, mắt thấy muốn đâm vào ngực Lãnh Mặc Uyên, Lãnh Mặc Uyên lui về sau hai bước, giơ tay chém mấy kiếm đánh hai người giấy dập nát.
“Cho các ngươi một cơ hội, cút ngay, bổn tọa sẽ tha cho các ngươi một đường sống!”
Lãnh Mặc Uyên mới nói xong, một đứa trẻ trên má còn thoa hai màu hồng tròn xông về phía hắn, nhìn như không có tâm cơ, lúc sắp chạm đến Lãnh Mặc Uyên, lộ ra răng nanh trong miệng.
Lãnh Mặc Uyên nhìn chằm chằm bên trong quan tài vàng, không chú ý tới một màn này, tôi vội nhắc nhở hắn: “Cẩn thận người giấy!”
Lãnh Mặc Uyên hoàn hồn, vừa nhấc tay, trường kiếm đã đâm vào trong cơ thể của người giấy.
Người giấy phát ra một tiếng kêu, Lãnh Mặc Uyên nhíu mày lại, một ánh sáng màu xanh theo tay hắn dọc theo trường kiếm chảy vào trong cơ thể người giấy, nháy mắt người giấy đã bốc cháy thành ma trơi.
“Không biết tự lượng sức mình!” Nhìn người giấy khác ngo ngoe rục rịch ở bên cạnh, Lãnh Mặc Uyên chỉ một cái, quỷ hỏa liên tiếp nổ tung ở trên người những người giấy đó.
Trong nháy mắt, tôi như nghe được vô số quỷ hồn không ngừng kêu rên ở trong không gian hẹp này, tiếng thét chói tai cơ hồ gần như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi.
Toàn bộ không gian đều bởi vậy mà run rẩy, đá nhỏ dưới chân tôi cũng run rẩy theo, hơn nửa ngày mới vững vàng lại.
Hồ nước màu xanh biếc đã vẩn đục rất nhiều, sau khi Lãnh Mặc Uyên đứng ở bên kia thấy tôi không có việc gì, lại đạp bộ tiến lên lần nữa.
Lúc này hai quan tài bên cạnh phát ra tiếng đập quan tài, da đầu tôi tê dại, sẽ không phải là xác chết vùng dậy chứ!
Như là vì xác minh suy đoán của tôi, ở lúc Lãnh Mặc Uyên đi ra một bước một lần nữa, quan tài đã văng ra, hai cụ cương thi mặc trang phục không biết từ niên đại nào từ trong quan tài dựng thẳng lên, nâng hai cánh tay ngang ngực nhảy tưng tưng về phía Lãnh Mặc Uyên.
Tốc độ của hai cương thi một nam một nữ này coi như là nhanh, nhưng tốc độ của Lãnh Mặc Uyên còn nhanh hơn, né tránh thế công dễ như trở bàn tay.
Nhìn hai cụ mọc đầy lông cương thi, Lãnh Mặc Uyên cười lạnh một tiếng: “Khinh thường quỷ thuật của Minh GIới ta, kết quả không phải là dùng Lô Hỏa Thuần Thanh Ngự Âm Thuật của Minh Giới ta! Đạo sĩ thối không biết xấu hổ!”
Hai cụ cương thi trái phải giáp công Lãnh Mặc Uyên, Lãnh Mặc Uyên không để bọn họ vào mắt chút nào, cơ thể vừa động, trực tiếp xẹt qua bọn họ, một kiếm chém lên quan tài vàng kia.
Quan tài vàng dày nặng bị chém thành hai nửa, rơi trên mặt đất, nổi lên bụi bậm đầy đất, phát ra trầm đục thật lớn.
Tôi cảm giác đá nhỏ dưới chân như lại run rẩy, cúi đầu nhìn lại, lại không nhìn ra cái gì.
Hồng võng dùng để trói buộc quan tài vàng rơi vào một bên, xuyên qua lớp bụi bậm, tôi thấy quan tài vàng nằm một người mặc đạo phục, trong tay nắm một mảnh đá quý màu lam to bằng nắm tay.
Đá quý kia phát ra lạnh lẽo nhè nhẹ, cho tôi một loại cảm giác rất quen thuộc.
Như là… Mặc Hàn?
Danh Sách Chương: