Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Diễm chơi với Mặc Uyên không vui, lại chạy về tới bên người chúng tôi. Nghe được chúng tôi nói, tiểu gia hỏa dựa đến bên người tôi hỏi: “Mẹ, lúc mẹ niết bàn, nhị thẩm cũng ở đấy, có phải lúc ấy nàng trộm đi Niết Bàn Hỏa của mẹ hay không?”

Tôi đã không nhớ rõ tình huống ngay lúc đó, mày của Mặc Hàn bởi vì nhớ tới những chuyện không vui đó mà nhíu chặt lại, thấy tôi muốn biết, hắn lại nói: “Hẳn là khi đó.”

“Sao nàng lại biết em niết bàn?” Tuy Niết Bàn Hỏa bá đạo, nhưng Bàn Phượng khi niết bàn là yếu ớt nhất, sẽ không nói cho người ngoài nơi và thời gian niết bàn. Tôi với Lăng Tuyền Ki, hẳn là cũng chưa đến trình độ làm bạn với nhau đi.

Mặc Hàn lại nói: “Nàng bị……” Hắn nói ý thức được cái gì đó, nhìn tôi một cái, sửa lại miệng: “Trước khi nàng niết bàn, ta không ở bên cạnh, nàng sợ ta có nguy hiểm đã thông báo cho Mặc Uyên một tiếng, lúc ấy Lăng Tuyền Ki cũng ở đó, nên đến đây với Mặc Uyên.”

Mặc Hàn chưa nói xong câu nói kia, tôi đã cảm thấy là tôi bị ai đó mang đi. Đáng tiếc một chút ấn tượng mình cũng không có, bằng không là có thể đoán được Mặc Hàn đang lừa tôi cái gì.

Đoàn người trở về Minh Cung, bởi vì Lăng Trọng lại sống, Mặc Hàn có không ít chuyện phải đi xử lý. Tôi chăm sóc cho Bạch Diễm, nhân tiện hỏi tiểu gia hỏa tình cảnh khi tôi niết bàn.

Bạch Diễm lại nhớ rõ, còn phóng hình ảnh cho tôi nhìn.

Phía trên tế đàn Động Thiên Phúc Địa, một bóng ảnh con Bàn Phượng màu ngân bạch suy yếu nằm ở bên trên. Niết Bàn Hỏa bá đạo lay động, Mặc Hàn muốn phóng ngọn lửa vào trong, lại bị Mặc Uyên kéo lại.

“Đại ca ngươi bình tĩnh một chút! Đó là Niết Bàn Hỏa của Bàn Phượng! Cho dù là ngươi cũng sẽ bị thương!”

“Tránh ra! Mộ Nhi! Mộ Nhi! Đừng ngủ!”

Phượng hoàng màu ngân bạch giật giật, rồi lại không có động tĩnh, hư ảnh phượng hoàng dưới cột tế trói một bóng người, đó là tôi đã mất đi ý thức.

Cuối cùng Mặc Hàn mạnh mẽ đẩy Mặc Uyên ra bay vào trong ngọn lửa, Mặc Uyên lại ngăn lại lần nữa, Lăng Tuyền Ki cũng ngăn cản hắn.

Bạch Diễm bị Mặc Hàn vây ở trong kết giới sốt ruột rối tinh rối mù, nhưng lại không có cách nào.

Mắt thấy quỷ khí của Mặc Hàn mạnh mẽ văng ra giữ chặt Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki, kéo một con khổng tước bị trọng thương từ một bên bay tới, ngã xuống mặt đất.

“Đồng Đồng đang niết bàn, ngươi chặn ngang nàng niết bàn, nàng sẽ không có biện pháp trùng sinh… Nàng sẽ chết…”

Trong nháy mắt, Mặc Hàn an tĩnh lại, hắn dừng quỷ khí cuồng bạo lại, nôn nóng lại vô cùng lo lắng nhìn tôi, cảm nhận được hơi thở của tôi tản ra ở bốn phía dần dần ngưng thật, mới tin lời Khổng Tuyên nói.

Hắn lẳng lặng canh giữ ở một bên, nhìn hư ảnh phượng hoàng bao phủ tôi dần thu nhỏ lại, nhìn lông đuôi thằng phượng hoàng trên người tôi dần dần buông ra, thân thể của tôi và hư ảnh của phượng hoàng đều tan rã, cuối cùng ở trong tro tàn biến thành một quả trứng lóe ánh sáng mờ nhạt.

Lúc này Mặc Hàn mới thật cẩn thận tiến lên, duỗi tay khẽ vuốt quả trứng của tôi, đầu ngón tay bị nhiệt độ tàn lưu ở trên trứng bỏng rát. Hắn hồn nhiên không thấy, chỉ dùng mọi thứ khả năng đi cảm ứng sinh mệnh trong trứng.

Hình ảnh có chút mờ mịt và mơ hồ, đây là chỗ tầm mắt Bạch Diễm đã thấy, nghe tiếng khóc nức nở của hắn, tim tôi cũng co rút đau đớn.

Khổng tước trọng thương bên cạnh giật giật, sau khi áy náy nhìn Mặc Hàn và trứng tôi, muốn đưa một quả trứng khác xuống dưới tế đàn để bảo vệ, chợt bị một lưỡi dao gió đánh tới chặn ngang.

“Tất cả vũ tộc đều phải thừa nhận thống khổ trả giá đại giới vì Mộ Nhi!”

“Đồng Đồng có thể trùng sinh!” Khổng tước vội nói.



“Nhưng thống khổ nàng trải qua không phải là giả! Mặc Uyên, tất cả vũ tộc, một người cũng không lưu!” Mặc Hàn phất tay, quỷ khí ngập trời bao phủ ở phía trên Động Thiên Phúc Địa.

Bỗng nhiên, dưới tế đàn xuất hiện một vực sâu, bên trong vực sâu, vô số quỷ hồn bò ra, đó là điên cuồng công kích với vũ tộc Động Thiên Phúc Địa.

“Lãnh Mặc Hàn! Ngươi bình tĩnh chút! Đồng Đồng nàng…”

“Bổn tọa không cần bình tĩnh, chỉ cần Mộ Nhi!” Mặc Hàn lạnh giọng chặn ngang Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên! Đúng rồi! Hắn tên là Khổng Tuyên! Trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nhìn về phía một quả trứng khác một bên, đó là Đại Bàng!

Trong đầu bên trong có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch như muốn phá vỡ, như tôi đi qua mười tám tầng địa ngục, vì sao ở lúc niết bàn tôi lại bị lông đuôi của phượng hoàng cột vào phía trên tế đàn, vì sao tế đàn nhiều trứng Bàn Phượng như vậy đều tỏa ra hơi thở của tôi…

Như lập tức muốn đi ra từng lớp sương mù, bỗng nhiên tôi nghe được có người đang gọi tôi.

“Mộ Nhi.”

Tôi từ trong trí nhớ của Bạch Diễm bừng tỉnh, bóng dáng của Mặc Hàn đã đi đến trước mặt tôi, ngón tay lạnh lẽo của hắn khẽ vuốt mặt của tôi, nhíu mày hỏi: “Sao khóc?”

Tôi khóc sao?

Tôi duỗi tay lau, trên mặt lại thật sự ướt dầm dề tất cả đều là nước mắt.

“Em không sao… Mặc Hàn, lúc em niết bàn, thật xin lỗi… Khiến anh lo lắng rồi… Thật xin lỗi…”

Nghe nói là cái này, còn tưởng rằng tôi bị cái gì ủy khuất Mặc Hàn thoáng yên lòng.

“Đồ ngốc, nói cái gì vậy, nàng là thê tử của ta, không lo lắng cho nàng, ta còn lo lắng cho ai?” Hắn kiên nhẫn giúp tôi lau khô nước mắt trên mặt, nhìn tôi và Bạch Diễm nắm chặt tay, nói: “Nhìn thấy ký ức của Bạch Diễm?”

Tôi gật đầu, hình như Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ: “Muốn biết cái gì hỏi ta là được, Bạch Diễm còn nhỏ, lúc nhìn lại ký ức, nhất thời không nắm chắc được, rất có khả năng sẽ truyền tình cảm của hắn cho nàng. Em xem, đây không phải là chọc cho nàng khóc.”

Nước mắt là không tự giác chảy xuống, không chỉ là bởi vì chịu ảnh hưởng tâm tình lúc Bạch Diễm nhìn thấy tôi chết đi, còn bởi vì ta nhìn thấy tâm tình ngay lúc đó của Mặc Hàn, khổ sở không kiềm chế được.

Bạch Diễm kéo ngón tay của tôi, bò vào trong lòng tôi cũng vươn tay béo, học bộ dáng của Mặc Hàn non nớt lau nước mắt cho tôi: “Mẹ không khóc, mẹ còn sống, con rất vui vẻ!”

“Mẹ cũng vui vẻ!” Có chồng và con trai như vậy, còn sống thật tốt!

Bên trong ký ức, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Mặc Hàn, đều quên đi xem Lăng Tuyền Ki. Chẳng qua, xem lại vẫn luôn không thấy nàng, đoán chừng là bị quỷ khí của Mặc Hàn văng ra, thấy ai cũng đều không chú ý đến nàng, Lăng Tuyền Ki thuận thế trộm Niết Bàn Hỏa của tôi.

“Mặc Hàn… Lúc em nhìn thấy niết bàn, bị phượng hoàng dùng lông đuôi trói lại. Em biết cái dây thừng kia, bên trên có pháp trận và chấp niệm của các phượng hoàng, có thể ức chế pháp lực, vì sao em niết bàn lại bị trói chặt?”

Trong mắt Mặc Hàn hiện lên không vui, càng nhiều hơn là đau lòng với tôi, hắn tự hỏi một phen, mới chậm rãi nói: “Bởi vì bọn họ cần pháp lực trong cơ thể nàng.” Hắn nói chuyện tôi là tâm đầu huyết của Hoàng Ngạo Tình, không nghĩ tới Khổng Tuyên và Đại Bàng sẽ xấu như vậy.

Chỉ là, vì sao sâu trong nội tâm có một giọng nói đang biện giải cho bọn họ, nói cho tôi bọn họ cũng là không có cách nào, nói cho tôi đây là số mệnh của tôi.

Thật là kỳ quái.



Giọng nói của Mặc Hàn lại vang lên lần nữa, tôi quyết định không thèm nghĩ những chuyện lung tung rối loạn đó. Tôi có người chồng đẹp trai lại quan tâm tôi như vậy, còn có con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện thế kia, nên muốn cách chút thị phi này thật xa, người một nhà thành thật kiên định sinh hoạt.

Bạch Diễm la hét muốn đến hoa viên chơi, tôi và Mặc Hàn dẫn hắn đi, khi đi ngang qua sau điện, nhìn thấy Hồng Quỷ quỳ gối ở trước mặt Mặc Uyên thỉnh tội. Không biết hắn nói gì đó, Mặc Uyên chợt giận dữ, một chân đá văng hắn.

Hồng Quỷ bị đá đến ngã xuốnng mặt đất, lại bò dậy lần nữa, quỳ gối ở trước mặt Mặc Uyên, chờ Mặc Uyên đá chân thứ hai của hắn.

Mặc Uyên bị tức giận đến không muốn nói chuyện, trực tiếp xoay người bỏ đi. Đi ngang qua chúng tôi chỉ đơn giản chào hỏi, đi được hai bước, hắn lại lui về nói với tôi: “Đại tẩu, ta tuyển phi chuẩn bị thế nào?”

Thiếu niên, anh thật sự muốn sao!

“Còn chưa bắt đầu chuẩn bị…” Tôi ngượng ngùng nói.

Mặc Uyên bất mãn lườm tôi một cái: “Nhanh lên! Minh Cung nên có nhiều nữ quỷ chút Đúng rồi, lần này ngươi nhớ rõ tính luôn nữ nhân Linh giới vào đi! Nơi đó tốt xấu gì cũng coi như là một phần tử của Minh giới chúng ta!”

Không biết nữ tu sĩ Linh giới đã biết chuyện này là buồn hay là vui…

Mặc Uyên phủi tay chạy lấy người, đầu gối Hồng Quỷ xoay người, quỳ xuống với chúng tôi.

“Thuộc hạ nguyện từ đi chức trách đại thống lĩnh cấm quân Minh Cung, xin Mặc Hàn đại nhân trách phạt!” Hắn vô cùng áy náy nói.

“Tự mình đi lãnh bản tử.” Mặc Hàn nhìn hắn đặt lệnh bài thống lĩnh cấm quân ở trên mặt đất, lạnh nhạt nói.

Hồng Quỷ có chút ngoài ý muốn, Mặc Hàn dẫn theo tôi và Bạch Diễm đi qua hắn.

“Hồng Quỷ làm sao vậy?” Tôi không rõ.

“Lăng Tuyền Ki sống lại Lăng Trọng do quỷ âm linh, phần lớn đều là hắn đi bắt.” Mặc Hàn nói.

Tôi kinh ngạc: “Vậy sao hắn…” Kia không phải là đồng đảng của Lăng Tuyền Ki sao! Trách không được Mặc Uyên tức giận như vậy!

“Lúc trước Lăng Tuyền Ki thường xuyên bị thương, nhờ ăn âm linh chữa thương nên để hắn đi bắt.” Mặc Hàn lại rất tin tưởng Hồng Quỷ.

Nhưng tôi nhớ rõ Lăng Tuyền Ki là cô cô của Hồng Quỷ, Lăng Trọng chính là nhị đại gia của Hồng Quỷ…

Khi nói chuyện đã tới chỗ hoa viên, Bạch Diễm muốn tôi bồi hắn câu cá, tôi cũng không tự hỏi những nhàn tâm đó.

Lúc này Tinh Bác Hiểu tới cầu kiến.

Vào phòng, hắn đã trịnh trọng quỳ xuống với Mặc Hàn: “Đại nhân, ta nghe nói Lăng Trọng lại sống!”

Thời

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK