“Vậy vì sao lại cứ là tôi?” Từ nhỏ đến lớn trừ thành tích học tập có chút tốt ra, những mặt khác tôi đều bình thường nét bét.
Hắn cúi đầu khẽ ghé vào tai của tôi: “Có duyên mà thôi.”
“Nói không chừng duyên phận của chúng ta chỉ là tôi gỡ bỏ phong ấn cho anh, sau đó ai đi đường nấy thì sao?” Tôi rất miễn cưỡng cười.
Hắn cho một câu trả lời rất tùy hứng: “Ta nói không phải thì không phải.”
Được được được, anh là lão đại Minh Giới anh nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng mà anh có thể đừng kéo tôi lên hay không!
Suy nghĩ thật lâu, tôi nói với hắn: “Minh Vương đại nhân, là thế này, tôi nghĩ sống thật tốt hết đời này. Nếu về sau tôi sống thọ và chết ở nhà, anh có thể nể tình chúng ta quen biết mà để cho tôi đi cửa sau lúc đầu thai, đầu thai tốt gì đó. Nhưng mà, vinh hạnh kết hôn với anh như vậy tôi thật sự không nhận nổi!”
“Ta nói nàng nhận được thì nhận được, về sau nàng muốn đến nhân thế, ta cũng có thể bồi nàng tới.”
Căn bản là không thể tiếp tục trao đổi với hắn được!
“Gả cho anh, tôi có tài đức gì……”
“Có thể cưới nàng, ta vô cùng may mắn.”
Mắt to trừng mắt nhỏ với hắn nửa ngày, rốt cuộc tôi từ bỏ trị liệu. Hắn yêu như thế nào thì như vậy đi, dù sao tôi nói không được hắn, càng đánh không lại hắn.
Lãnh Mặc Hàn như là rất vừa lòng bộ dáng bây giờ của tôi, cúi đầu hôn tôi một cái, xoay người nhìn về phía quan tài thủy tinh ở bờ bên kia, vung tay lên với quan tài, quan tài thủy tinh từ bờ bên kia bay đến bên người chúng tôi.
“Nàng ở phố âm cũng nghe thấy rồi, ta mới giải trừ phong ấn, cũng không khôi phục pháp lực ban đầu nhiều, ở phố âm lại hao phí không ít pháp lực. Bây giờ lại là giờ Tý, âm linh bên ngoài quá nhiều, bọn họ không dám tiến vào sơn động này, nàng ở chỗ này vẫn coi như an toàn.”
Hắn nói xong mở quan tài ra: “Nếu nàng muốn làm người, sau hừng đông thì xuống núi, vì phòng ngừa âm khí tiết ra ngoài đưa tới nhiều âm linh tụ tập, gần đây hẳn là sẽ có thôn xóm của người phàm, dùng để trung hoà những âm khí tràn ra ngoài đó, nàng tìm được thôn xóm là đến nơi.”
Hắn đi đến bên người tôi, ôm ngang tôi lên, bỏ vào quan tài: “Ta nhớ rõ trời tối người phàm cần phải ngủ.”
Nói xong, hắn cũng nằm vào, ôm lấy tôi nghiêng người nằm ở bên cạnh: “Quan tài có chút cứng, ôm ta sẽ thoải mái một chút.”
Tôi đột nhiên cảm thấy, nếu hắn là người, tôi nhất định sẽ gả cho hắn!
Quan tài từ từ đóng lại, trước mắt hoàn toàn đen thui, tôi bị chảy máu hai lần, tuy thân thể đã được chữa khỏi, nhưng tinh thần vẫn luôn rất khẩn trương.
Bây giờ nằm ở trong quan tài, bên cạnh là thân thể rắn chắc mà mềm mại của Lãnh Mặc Hàn, tôi lại thật sự mệt rã rời, không một lát đã ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ dậy thì trời đã sáng, bởi vì là quan tài thủy tinh, ánh sáng chiếu vào trong quan tài cũng không ít.
Tôi đầu gối lên cánh tay của Lãnh Mặc Hàn, dựa vào ngực của hắn, vừa nhấc đầu đã đối diện với đôi mắt màu đen của hắn.
“Tỉnh?” Hắn hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừ…” Tôi theo bản năng muốn ngồi dậy duy trì khoảng cách với hắn, lại bốp một tiếng đụng phải quan tài, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Hắn duỗi tay che lại đầu tôi, lại là một cảm giác lạnh lẽo tê dại truyền đến, chỗ đụng vào nháy mắt không đau nữa.
Cảm giác có vú em thật thích!
“Cảm ơn!”
Hắn đẩy quan tài ra: “Nàng là phu nhân của ta, không cần nói cảm ơn, quan tài có nắp, nếu nàng ngủ không quen, chúng ta đổi cái khác.”
Xong rồi, tôi cảm thấy tôi đã bị ma quỷ ám ảnh, bắt đầu có hảo cảm với hắn rồi…