Tôi hận sắt không thành thép nhìn Quân Chi, nhìn Mặc Hàn một cái, bất đắc dĩ nói với Hồng Quỷ: “Trước dẫn hắn trở lại Minh Cung cho tỉnh rượu.”
Hồng Quỷ dẫn theo Quân Chi đi trước, chúng tôi cũng đi trở về phía Minh Cung. Mặc Uyên nhân cơ hội muốn trốn, bị tôi gọi lại: “Anh cũng trở về!”
“Ngươi quản ca ta thì thôi, còn quản ta?” Mặc Uyên đại gia rất khó chịu.
“Anh dẫn Quân Chi đi uống rượu, đừng tưởng rằng có thể trốn!”
“Ngươi dựa vào cái gì nhận định là ta!” Mặc Uyên chống chế.
Bạch Diễm bĩu môi: “Bởi vì mùi hương thối hoắc trên người nhị thúc và cậu đều giống nhau nha…”
Có đôi khi Mặc Hàn cũng sẽ uống chút rượu, mùi hương cũng không phải quá nồng, hắn cũng sẽ cho tôi uống một chút, để tôi nếm thử thứ ngon. Hơn nữa vốn mũi tôi cũng coi như là nhanh nhạy, sau khi thử qua, hương vị mỗi loại rượu đều có thể thoáng phân biệt ra sự khác nhau.
Quân Chi và Mặc Uyên uống là chung một loại rượu, tôi cũng đoán được!
Ánh mắt Mặc Uyên chột dạ né tránh Mặc Hàn, lại vẫn già mồm nói: “Rượu nhiều mà, vừa lúc muốn chung loại rượu, không được sao?”
“Rượu của quỷ ba ngàn năm cũng là loại địa phương này có thể có?” Tôi tức giận hỏi.
Vẻ mặt Mặc Uyên cứng đờ.
Rượu kia, vẫn là ba ngàn năm trước Mặc Hàn ủ, hai ngày trước Bạch Diễm ở Minh Cung chơi bị hắn tìm được trong lúc vô tình, Mặc Hàn mở rượu ra, còn tặng Mặc Uyên mấy bình.
Hiện tại, mùi rượu trên người hắn và Quân Chi chính là loại rượu này, mùi rượu nồng đậm kia, ngửi liên tục đều sẽ không sai!
Xác định chắc chắn là Mặc Uyên mang ra từ Minh Cung tới uống!
Mặc Uyên nóng tính, đoàn người trở về Minh Cung, trên đường, tôi hỏi hắn: “Làm gì phải dẫn Quân Chi đến lầu xanh?”
“Là chính hắn uống! Ta không rót cho hắn!” Mặc Uyên phủi sạch quan hệ trước.
“Sao hắn ở Minh giới?” Vẫn là Mặc Hàn hỏi tới trọng điểm.
Xét thấy là anh hắn, Mặc Uyên thành thật trả lời: “Ta cũng là nhìn thấy hắn ở trên đường âm. Thấy bộ dáng hắn không giống như là bị Hồng Hoang khống chế, ngược lại là mặt ủ mày ê, nên kéo hắn đi uống lên hai ly.” Hắn nói xong lườm tôi một cái: “Mộ Tử Đồng, tửu lượng của đệ đệ ngươi quá kém!”
“Hắn mới vài tuổi, so được với lão quỷ anh sao!” Tôi tức đầy bụng.
Mặc Uyên lại vẫn không quên châm ngòi ly gián: “Ca, nàng lại ghét bỏ ngươi già.”
“Anh cút đi!” Tôi hận không thể một chân đá chết hắn!
“Vì sao hắn buồn rầu?” Mặc Hàn lại hỏi, đề tài chính bị Mặc Uyên rời đi đã trở lại.
“Hắn không tin ta, không chịu nói.” Mặc Uyên nhắc tới việc này rất không cao hứng.
“Chỉ uống rượu?” Tôi lại hỏi, Mặc Uyên từ trong lâu ra trái ôm phải ấp, tôi rất lo lắng với trong sạch của Quân Chi.
Mặc Uyên lườm ta một ngày, móc ra một đống bùa ném ở trước mặt tôi, tức giận nói: “Hừ! Cô nương người ta nhào vào trong ngực hắn, hắn đưa cái này cho cô nương! Thiếu chút nữa không gây ra mạng quỷ!”
Vậy thì tôi an tâm rồi!
Lúc trở lại Minh Cung, Quân Chi đã tỉnh rượu. Để đảm bảo, chúng tôi để Mặc Uyên mang theo Bạch Diễm tiếp tục đi ra ngoài chơi, tôi và Mặc Hàn đi gặp Quân Chi.
“Chị…” Nhìn thấy tôi, sắc mặt Quân Chi rất khó coi.
Vốn định dạy dỗ hắn một trận, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, tôi lại không đành lòng.
Thấy hắn ấn huyệt thái dương của mình, vừa thấy chính là hậu quả của say rượu, tôi thở dài, hỏi: “Đầu còn đau hay không?”
Quân Chi lắc đầu, lại chột dạ nhìn Mặc Hàn bên cạnh tôi.
“Tới Minh giới tìm chị sao?” Tôi lại hỏi.
Quân Chi gật đầu, từ sau khi hắn bị Hồng Hoang khống chế, tu vi và thể chất đều tăng lên rất lớn, đều có thể lấy trạng thái người sống tiến vào Minh giới.
“Chuyện gì?” Mặc Hàn hỏi.
“Đừng tin tưởng Khổng Tuyên bọn họ!” Quân Chi vội nói.
Tôi sửng sốt: “Làm sao vậy?” Đầu tiên là Đại Bàng không cần tôi tin tưởng Quân Chi, hiện tại trái ngược nhau.
Quân Chi cũng không phải rõ ràng: “Ngày đó em trở lại biệt thự, Hồng Hoang theo chân bọn họ nói chuyện, em loáng thoáng nghe được một ít chuyện. Nói là cái gì hiến tế, Ngạo Tình gì đó.”
Quân Chi lộ vẻ áy náy: “Em nghe thấy chút từ này… Lúc ấy Hồng Hoang khống chế được thân thể của em, nhưng mà chị, em có thể nghe ra bọn họ là muốn hại chị! Anh rể, anh tin tưởng em!”
Sắc mặt Mặc Hàn trầm trọng, hắn và tôi nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới trước lúc Bạch Diễm sinh ra, lời Lam Thiên Hữu nói khi mang tôi đi.
Cũng là hiến tế gì đó.
“Hồng Quỷ, đi tìm Tề Thiên!” Mặc Hàn phân phó ra ngoài một tiếng, Hồng Quỷ cần cù chăm chỉ lại lập tức đi.
Khoảng thời gian trước bị Hồng Hoang đuổi thật chặt, ngựa không ngừng vó đi Cửu Châu, suýt nữa tôi đều quên chuyện này Tề Thiên xem như người biết chuyện rồi!
“Hiến tế là huynh đệ Khổng Tuyên nói, hay là Hồng Hoang nói?” Mặc Hàn lại hỏi.
“Hai bên đều nói đến, nhưng giống như có khắc khẩu, em không nghe rõ bọn họ đang cãi nhau cái gì.” Quân Chi rất khổ sở nhìn tôi: “Chị, rất xin lỗi, thêm phiền toái cho chị nhiều như vậy, còn tin tức gì cũng đều không nghe được.”
“Đừng tự trách, em cũng là không có biện pháp.” Tôi trấn an nói.
Quân Chi lại hỏi Mặc Hàn: “Anh rể, có biện pháp gì có thể làm em né tránh Hồng Hoang khống chế không?”
Lần trước Mặc Uyên tách hồn phách của hắn và thân thể ra phong ấn cũng không thành công, chỉ sợ rất khó có biện pháp nào đi…
Mặc Hàn suy nghĩ một lát, hỏi Quân Chi: “Ngươi không biết vì sao Hồng Hoang chỉ cần khống chế ngươi sao?”
Quân Chi mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì cậu chính là Hồng Hoang nha!” Bạch Diễm không biết từ nơi nào chạy ra, tựa ở cạnh cửa nghiêng đầu nói.
Quân Chi hoảng sợ: “Chuyện này không có khả năng!”
Bạch Diễm chu miệng nhỏ, nhảy qua ngạch cửa cao cao của thiên điện Minh Cung chạy đến trước mặt Quân Chi, lấy ra tới Thông Thiên Kính Tề Thiên đưa, giơ lên trước mặt Quân Chi: “Cậu xem, bên trong có một cậu khác đấy!”
Quân Chi bán tín bán nghi dò đầu qua đi, nhìn thấy hình ảnh trên gương, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Tôi tò mò thò đầu ra, trong gương chiếu ra bộ dáng tôi, đồng thời, chiếu ngược với nơi Quân Chi, chiếu ra một khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ…
Khuôn mặt kia thật sự là mặt của Quân Chi, nhưng cho tôi cảm giác rất xa lạ, hoàn toàn không phải ngây ngô đại nam hài mà Quân Chi nên có.
“Đây là Hồng Hoang sao?” Tôi kéo Bạch Diễm ra phía sau, nắm chặt cánh tay Mặc Hàn, khẩn trương hỏi.
“Phải, cũng không phải.” Mặc Hàn nói.
“Có ý gì?” Quân Chi lập tức hỏi.
“Bóng người trong gương, là ngươi.” Mặc Hàn nhìn Quân Chi nói.
Quân Chi khó hiểu, Mặc Hàn lại nói: “Hai ngày này, ta đều tra rõ tất cả tân hồn Minh giới một lần. Nếu không đánh giá sai, lúc ngươi là tân hồn mới sinh, do Hồng Hoang đơn độc sáng tạo tân hồn.”
“Anh là nói, Hồng Hoang ở lúc ấy đã tính toán nhúng tay vào nhân thế?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Mặc Hàn gật đầu, ý bảo chúng tôi nhìn về phía gương: “Bộ dáng trong gương thông thiên, nên là bộ dáng vốn có của ngươi.” Hắn nói lại hóa ra một tấm gương bình thường. Bộ dáng chiếu ngược ra Quân Chi hiện tại: “Đây là thân thể của ngươi lúc là người sống, một đời này làm bộ dáng Mộ Quân Chi, mà đây, người trong gương, cũng là ngươi.”
Đây là nói, Quân Chi có hai hình thái, một là giống như bây giờ ngoan ngoãn gọi tôi là chị, một người khác là sau khi thức tỉnh muốn đuổi giết tôi.
Quân Chi chấn kinh nửa ngày, hỏi: “Không có cách nào vĩnh viễn bóp chết một mặt kia sao? Em là Mộ Quân Chi! Em mới không cần làm con rối gì của Hồng Hoang Thiên Đạo!”
“Ngươi và hắn là một, bóp chết như thế nào?” Mặc Hàn hỏi lại.
Cơ thể Quân Chi bởi vì thất vọng thật lớn lui về sau một bước, ngoài phòng lại truyền đến một giọng nói.
“Kỳ thật cũng không phải không có cách nào!” Giọng nói bất cần đời này là Tề Thiên.
Hắn từ ngoài điện đi tới, hai mắt đánh giá Quân Chi, cười nói: “Tiểu tử không tồi, lại còn có năng lực bò đến Minh Cung!”
Tôi không có tâm tình cãi nhau với hắn, vội hỏi nói: “Biện pháp gì?”
Tề Thiên cười hắc hắc, ra vẻ thần bí nói: “Chỉ cần ăn hắn là được!”
Tôi sửng sốt, Mặc Hàn hơi nhíu mày, hỏi: “Ngươi là nói, cắn nuốt Hồng Hoang?”
Tề Thiên tán dương gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!” Hắn ôm bả vai Quân Chi: “Thiếu niên, thế nào? Cắn nuốt lão nhân kia, chính mình làm Thiên Đạo! Ta nói cho ngươi, cảm giác làm Thiên Đạo sảng khoái muốn bay lên!”
“Vậy anh đi ăn hắn được không?” Quân Chi đề phòng hỏi lại, hắn mới không tin nơi này không có bẫy rập.
Tề Thiên gãi cái ót, hơi có vài phần lúng túng nói: “Hiện tại hắn không ăn ta, ta đã muốn thắp nhang cảm tạ hắn rồi. Ăn hắn… Ngươi cho rằng ta không muốn cắn nuốt hắn sao, không phải không có biện pháp…”
“Vì sao?” Bạch Diễm Ghé vào đầu vai tôi khó hiểu hỏi.
“Bởi vì hắn và Hồng Hoang vốn thuộc một thể.” Mặc Hàn nói ra nguyên nhân: “Hắn là Thiên Đạo mà Hồng Hoang sinh ra, nếu Hồng Hoang chết, hắn cũng sẽ tiêu vong.”
Cũng như là một người với tay hắn, không có tay, người này còn có thể tồn tại. Nhưng, một khi người này chết, tay này xác định chắc chắn cũng chết.
Hồng Hoang là chủ thể, mà Tề Thiên chính là tay của chủ thể này.
“Sao anh vô dụng như vậy.” Quân Chi lườm Tề Thiên, tương đương ghét bỏ đẩy móng vuốt hắn đặt ở trên vai mình ra.
Từ trước đến nay Tề Thiên da mặt dày, cũng