Tôi chậm rãi nhấc cánh tay anh ấy lên khỏi bụng của tôi. Damien cựa người một chút nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi nhanh chóng ngồi dậy và đi vào nhà vệ sinh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bản thân mình sau khi biến đổi.
Thật ngạc nhiên, cô gái trong gương trước mặt tôi không hề giống như tôi tưởng tượng. Những vết bầm trên người đã mờ đi. Những vết sẹo cũng không còn rõ ràng như ngày đầu tiên nữa. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Có một cảm giác gì đó, giống như một ngọn lửa nhen nhóm trong tim tôi, cô ấy trông thật xinh đẹp. Mái tóc thẳng màu nâu của cô ấy rũ xuống, dài tới eo và làn da trắng của cô ấy trông giống như một con búp bê bằng sứ. Tôi tiến lại gần hơn và cô ấy cũng bắt chước theo những chuyển động của tôi. Tôi đã phải chạm lên mặt của mình một vài lần trước khi tôi nhận ra, cô ấy là tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có thể xinh đẹp như vậy...
Tôi chậm rãi nhấc áo lên và những vết sẹo trên cơ thể đang dần biến mất. Vết sẹo xấu xí dài ngoằng đang dần thu gọn lại. Bên sườn phải tôi có hình xăm 1 con sói màu đen với đôi mắt màu xanh nước biển. Con sói nhìn giống như Damien, anh ấy là một con sói lớn màu đen. Đen đến mức màu lông của anh ấy hơi ánh xanh khi ánh mặt trăng chiếu vào. Tôi mỉm cười với suy nghĩ rằng bạn đời của mình trông thật đẹp trai trong hình dạng sói của anh ấy.
Tôi nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và kiểm tra các phần còn lại trên cơ thể. Đúng như những gì tôi đã dự đoán, hầu hết những vết sẹo đã biến mất, chỉ còn 1 số vết sẹo lồi đang dần mờ đi. Cơ thể tôi đang tự chữa lành, tôi có thể cảm thấy hông tôi đang nở ra và ngực tôi cũng dần to lên. Mặc dù khung cơ thể tôi khá nhỏ nhưng có thể thấy rằng chúng đang chuẩn bị cho việc mang thai những đứa trẻ của Damien. Tôi biết rằng tôi và anh ấy phải có ít nhất 1 đứa con để chúng nối tiếp dòng máu Alpha. Tôi hắt nước lên mặt để tỉnh táo hơn rồi đánh răng.
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ đúng lúc Damien dừng ngáy. Tôi đứng yên, cứ nghĩ anh ấy đã tỉnh giấc. Suy nghĩ đấy ngay lập tức biến mất khi tôi nghe thấy tiếng hít thở đầy uy lực của anh ấy. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng anh ấy đúng là con gấu lớn của tôi. Tôi bước tới phòng của cặp sinh đôi và nhẹ nhàng mở cửa. Tôi nhìn vào cũi và thấy rằng 2 đứa trẻ vẫn đang say ngủ. Huh, chắc là giờ vẫn sớm hơn giờ mà tôi nghĩ. Tôi quay đi sau khi đã kiểm tra máy quay em bé, chắc chắn rằng chúng sẽ thông báo cho tôi nếu 2 đứa trẻ tỉnh dậy.
Tôi chuyển hướng đi xuống bếp, quyết định hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng cho cả đàn. Chúng tôi sống tại Nhà Chung và Damien nói rằng một ngày tôi sẽ trở thành Luna nên tôi nghĩ rằng tôi cũng nên làm một số nghĩa vụ mà Luna phải làm. Tôi mở tủ lạnh và nhìn thấy bên trong đầy ắp các loại nguyên liệu, tôi mỉm cười, Người Sói và sức ăn kinh khủng của chúng tôi. Tôi lấy ra những khay thịt ba chỉ, trứng, xúc xích, bột làm pancake. Tôi bắt đầu với những chiếc pancake không mất nhiều thời gian chuẩn bị. Tôi bật bếp và đặt chảo lên đó, tôi đổ bột bánh vào và chờ chúng chín để lật. Chuyện này khơi gợi rất nhiều kí ức hồi còn ở đàn cũ, rất nhiều lần tôi phải dậy sớm để nấu bữa sáng cho bố tôi. Tôi rùng mình khi nghĩ đến ông ấy.
Mặc dù tôi không còn ở trong tầm mắt của ông ấy nữa nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác bàn tay ôm ấy bóp chặt cổ tôi. Bàn tay to của ông ấy cùng những cú tát uy lực mà ông ấy dành cho tôi. Tôi có thể cảm thấy ngực mình có gì đó đè nặng và đường thở của tôi càng ngày càng hẹp. Những cơn đau từ ngực truyền đến gò má tôi, cảm giác bỏng rát giống như cơ thể tôi chỉ là một khối rác bị nén chặt bằng máy nghiền.
Chiếc dĩa trên tay tôi trượt xuống va chạm với sàn nhà tạo ra một âm thanh chói tai khiến tôi thoát khỏi những suy nghĩ điên rồ đó, chỉ là kí ức thôi, tôi tự an ủi mình. Giờ tôi đã an toàn, tôi đã thoát khỏi ông ấy, không ai có thể làm hại tôi khi tôi ở cạnh Damien.
Sau khi làm khoảng 100 cái pancake, tôi bắt đầu chuyển sang nấu thịt ba chỉ và trứng. Trong món trứng ốp lết tôi cho thêm 1 lát thịt nguội và pho mát. Tôi để trứng ra một cái khay to rồi bắt đầu chuyển thịt ba chỉ ra đĩa. Tôi quyết định cắt thêm 1 ít hoa quả, tôi lục tung tủ lạnh và lôi ra một đống các loại hoa quả khác nhau. Khi tôi đang cắt hoa quả thì 1 cô đầu bếp bước vào, cô ấy cao hơn tôi 1 chút, gầy và rất trắng, không phải trắng kiểu nhợt nhạt. Cô ấy có 1 đôi mắt màu xanh lá cây và mái tóc vàng được búi gọn sau gáy. Cô ấy mặc 1 chiếc quần jean và áo kiểu rách, đeo một chiếc tạp dề trắng che phủ gần như toàn bộ cơ thể. Thẻ tên của cô ấy có chữ Darcy. Cô ấy ngỡ ngàng nhìn tôi như thể tôi là một hồn ma hay cái gì đấy đáng sợ lắm. Môi cô ấy mở hé và mắt cô ấy ánh lên sợ hoảng sợ và shock.
"Luna! Người đang làm gì ở đây giờ này vậy? Người có cần tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Người không?" Cô ấy hỏi tôi với một tông giọng ngại ngùng
"Chào buổi sáng!" Tôi mỉm cười
Chắc là Darcy nghĩ rằng cô ấy đang xúc phạm tôi bởi vì ngay lập tức cô ấy cúi đầu và xin lỗi. Tôi chỉ cười và bước gần tới chỗ cô ấy. Tôi đặt tay lên người cô ấy và tôi có thể cảm thấy cơ thể Darcy cứng đờ dưới tay tôi.
"Nào đừng xin lỗi, mọi chuyện vẫn ổn mà." Tôi trấn an cô ấy.
Cô ấy nhìn có vẻ sốc, tôi mỉm cười, cô ấy cũng nhìn tôi và cười lại. Tôi kéo cô ấy dậy khỏi tư thế cúi đầu rồi dẫn cô ấy đi vào bếp.
"Thực ra có chuyện này tôi cần cô giúp đấy." Tôi nói