Tôi bước xuống nhà ngay khi tôi vừa mặc xong quần áo. Tôi đi qua bếp và thấy tủ lạnh đã bị khóa. Đương nhiên, cha đã nói rằng không có bữa tối. Ông ấy muốn chắc chắn rằng tôi không thức dậy vào lúc ông ấy đang ngủ để lấy thứ gì đó ăn. Tôi thấy một quả táo trên bàn bếp và một tờ note bên cạnh " Ăn nó đi. Sẽ không có bữa trưa hay bữa tối cho mày hôm nay. " tôi thở dài. Tôi chắc là ông ấy sẽ đưa tôi những thứ giống vậy. Tôi cầm lấy quả táo đặt vào trong balo, bên cạnh là thanh socola ông ấy để lại cho tôi vào ngày hôm qua. Tôi cầm lấy cốc và uống một chút nước, sau đó tôi ra khỏi nhà.
Tôi rất vui vì hôm nay trời lạnh. Các bạn biết đấy, không ai muốn mặc một cái áo dài vào một ngày nóng cả.
Tôi mặc một chiếc quần vải rộng và một chiếc áo sweater oversize. Chúng có thể che đi các vết sẹo và bầm tím trên cơ thể tôi, nhưng không có nghĩa là những dấu vết ấy biến mất hoàn toàn. Tôi xoay chiếc balo và khoác nó ở 1 bên vai, sau đó đi dần tới chỗ trạm xe bus.
Mặc dù tôi không bị bắt nạt tại trường nhưng tôi có thể cảm nhận là tất cả mọi người đều ghét tôi. Học sinh thì không ai dám tiếp cận tôi trong khi các giáo viên thì coi như tôi không tồn tại. Tôi cũng làm như vậy với họ. Tôi không thấy có 1 điểm tốt nào từ trường học. Tôi sẽ sớm lớn lên và cưới một người đàn ông giàu có, một người sẽ không lợi dụng để lấy lợi ích từ tôi và chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Uhm, ít nhất là tôi nghĩ tôi sẽ làm vậy.
Khi tôi đi dọc dãy ghế trống trên xe bus, tôi bắt đầu nghĩ, tôi bắt đầu tự vẽ nên cho mình một câu chuyện thần tiên mà tôi biết chắc sẽ không xảy ra.
Một ngày nào đấy, biết đâu có người sẽ chú ý đến những vết sẹo và bầm tím trên cơ thể tôi, họ sẽ báo cáo người mà tôi gọi là cha kia. Họ sẽ đưa tôi đến một cơ sở nào đấy có thể bảo vệ tôi, sau đấy sẽ bắt giam ông ta. Hi vọng rằng, họ sẽ báo cáo những việc cha tôi làm với tôi lên tòa án của Người Sói. Mặc dù có thể cân nhắc việc ông ấy là một trong những thành viên khỏe nhất đàn, nhưng tôi hi vọng sẽ có ai đấy mạnh hơn lên thay thế ông ta.
Những trận đòn của ông ta còn đau gấp trăm lần người bình thường. Tôi không thể tưởng tượng việc tối nay khi trở về nhà liệu có bị ông ta hành hạ tiếp. Một giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt nhưng tôi đã nhanh tay lau đi. Tôi hít thật sâu, cố gắng che giấu bất kì chứng cứ nào lộ ra sự yếu đuối của mình. Tôi đã có đủ đau khổ sau đêm hôm qua rồi.
Có một lần trong lớp, tôi chọn một chỗ ngồi ở đằng sau. Như thường lệ, giáo viên không để tâm đến sự có mặt của tôi khi điểm danh. Lúc cô ấy đọc đến tên tôi nhưng tôi không trả lời, cô ấy ngước lên nhìn tôi từ đằng sau chiếc laptop, rồi lại cúi xuống. Chỉ để xác minh rằng tôi có ở đây, tôi đoán vậy.
Lớp học trôi qua một cách chậm rãi đến đau đớn. Bọn tôi đang học về thời kì Chiến Tranh Lạnh. Tôi không chú ý quá nhiều vào bài giảng của giáo viên. Tâm trí tôi vẫn đang lơ lửng viết tiếp câu chuyện thần tiên của chính mình. Tôi tưởng tượng về dáng vẻ chồng tương lai của mình. Anh ấy sẽ cao và cơ bắp. Anh ấy sẽ chăm lo cho tôi và không bao giờ nổi nóng. Thật hoàn hảo.
Tiếng chuông sớm khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình. Phần còn lại của ngày hôm đấy trôi qua nhẹ nhàng trước khi tôi biết rằng đây là lớp học (*) cuối của ngày hôm nay. Tôi ghét lớp này, không phải vì học sinh hay giáo viên. Mà vì chỉ trong vài phút nữa thôi tôi sẽ phải trở về nhà, và lúc đấy là lúc những trận đòn bắt đầu.
Tiếng chuông cuối cùng vang lên và chưa gì tôi đã cảm thấy những cú đấm, đá của cha đang giáng vào mình. Mắt tôi bắt đầu rưng rưng vì tôi biết sắp tới có những gì đang chờ đợi mình ở nhà. Tôi đã có thể nghe thấy tiếng roi da quất trên mặt đất, cảm thấy những mảnh thủy tinh đang cứa vào da mình.
Chiếc xe bus về nhà dường như không cho tôi thêm một chút thời gian nào cả. Đã đến điểm dừng và tôi bắt buộc phải xuống. Tôi thở dài và nghĩ rằng liệu hôm nay tôi có thể chạy thoát khỏi ông ấy. Không thể nào, ông ấy luôn bắt được tôi, và khi ấy ông ấy sẽ càng mạnh tay hơn. Tôi run rẩy kể cả trong suy nghĩ. " Thôi được rồi, cũng như nhau cả thôi. Số phận của tôi không thể tránh khỏi. " Tôi bắt đầu bước về nhà.
Tôi mở cửa và bước vào nhà, chợt rùng mình khi thấy cha tôi đang ngồi ở phòng khách.
" Chào cha. " Tôi thì thầm.
" Câm mồm và ngồi xuống đây. Chúng ta cần nói chuyện. " Cha tôi nói với một giọng điệu ra lệnh.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy và ngay lập tức co người lại. Tôi nhận ra rằng Alpha Adam đang ngồi đối diện chúng tôi. Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười với ông ấy và được đáp lại bằng 1 tiếng cười nhẹ. Cha tôi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
" Bane. Chúng tao sẽ đổi mày lấy 1 phần lãnh thổ. " Giọng nói của ông ấy lạnh băng.
Tôi sốc. Cha tôi sẽ đổi tôi để lấy 1 phần đất ư? Tôi sẽ đi đâu? Liệu tôi thật sự không có ý nghĩa gì đối với ông ấy? Trao đổi ư? Để lấy lãnh thổ ư? Alpha Adam nhận ra tất cả thông qua nét mặt của tôi, ông ấy nhanh chóng giải thích.
" Mọi người mới chỉ nghĩ về chuyện này thôi. " Ông ấy nói nhẹ nhàng " Alpha của đàn Blue River muốn mở rộng lãnh thổ của họ vào phần đất của chúng ta. Mọi người đồng ý cho hắn một phần nhưng hắn ta đang đòi hỏi nhiều hơn. Mọi người đã nói chuyện và hắn nói rằng nếu chúng ta cho anh ấy một thứ gì đó của đàn thì hắn ta sẽ suy nghĩ về chuyện dừng việc mở rộng. Cân nhắc rằng đàn của anh ta rất lớn và họ mạnh hơn rất nhiều nên chúng ta đã đồng ý rằng sẽ cho hắn vài con sói. Cha cháu nói rằng chúng ta có thể dùng cháu. " Ông ấy nói rất nhiều để cố làm tôi bình tĩnh.
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má tôi. Alpha Adam nhìn cha tôi với ánh mắt lo lắng. Hiển nhiên là Alpha biết rằng cha tôi đánh tôi, nhưng ông ấy không hề nói gì cả. Phải thôi lần nào ông ấy nói cha tôi cũng đáp lại rằng " Đừng dạy tôi cách nuôi dạy con gái của mình. " Giọng nói của cha tôi kéo tôi về với thực tại.
" Bane, nếu mày tiếp tục khóc tao sẽ cho mày thêm một thứ để mày khóc to hơn đấy! "
Câu nói của cha tôi làm tôi nín ngay lập tức, tôi nhanh chóng lau hết nước mắt. Tôi biết Blue River là một đàn kinh khủng. Bên cạnh việc là một đàn mạnh nhất U.S thì họ còn là một đàn có thủ lĩnh đáng sợ nhất. Hắn ta sẽ giết bất cứ kẻ nào xâm nhập vào lãnh thổ chỉ ngay khi họ đặt chân vào. Hoặc tiến hành hành quyết trước mặt cả đàn. Đấy là một bài học cho tất cả các đàn và những kẻ lang thang biết được rằng nếu đặt chân vào lãnh thổ của họ thì sẽ có hậu quả như thế nào. Và tôi biết rằng tôi sẽ bị hành quyết ngay khi tôi đặt chân đến đàn của hắn.
" Đồ của mày đã được đóng gói. Mày sẽ rời đi ngay bây giờ. " Giọng cha tôi lạnh nhạt.
" Thế còn trường học thì sao ạ? " Tôi nhỏ giọng gần như là nói thầm.
" Mày sẽ không cần đến trường học, chỉ tổ lãng phí thời gian! " Cha tôi gằn lên một cách giận giữ.
Mặc dù tôi đồng ý với ông ý đúng trong một mặt nào đấy, nhưng tôi biết rằng trường học ngoài việc để ngủ thì còn là lối thoát duy nhất của tôi. Với một trong những thứ ấy mất đi liệu tôi có thể sống cuộc sống của mình theo cách tôi đã làm trong vài năm gần đây. Những suy nghĩ của tôi dường như thoát ra khỏi đầu và đến được tai Alpha Adam.
" Bane. Chúng ta làm điều này cho đàn, hi vọng cháu có thể hiểu. " Ông ấy nhẹ nhàng nói
Tôi nhìn Alpha. Cho đàn ư? Tôi chả quan tâm cái mẹ gì sẽ xảy ra cho đàn. Họ đối xử với tôi như một miếng thịt thối bị vứt xuống đất quá lâu. Những người trong đàn tránh xa tôi hết mức có thể khiến tôi trở thành người duy nhất trong đàn bị gửi tới trường " con người ".
Bây giờ tôi lại bị mang ra trao đổi cho lợi ích của đàn ư? Tôi thở dài. Tranh luận với Alpha không khác gì tranh luận với bức tường là bao. Họ giữ nguyên lí lẽ của mình và không bao giờ lắng nghe. Tôi biết rằng nếu tôi nói điều gì đó không phải thì cha tôi sẽ đánh tôi trước mặt Alpha nên tôi quyết định sẽ ngậm chặt miệng và giữ im lặng.
" Ai sẽ đi cùng với cháu? " Tôi hỏi
Alpha Adam mỉm cười. Cha tôi ở bên cạnh nhìn tôi với ánh nhìn " what the fuck ".
" Không ai cả. Mày sẽ đi vào lãnh thổ của Blue River một mình. " Cha tôi nói.
Khi tôi chuẩn bị cất tiếng phản đối thì Alpha Adam lên tiếng
" Chúng ta đã nói chuyện với Damien và anh ta bảo tôi phải cho cháu đi một mình. Bất kì con sói nào đi cùng cháu đều sẽ bị giết.. Ta xin lỗi. "
Tôi nở một nụ cười giả tạo sau đó nhún vai. " Tốt thôi. Tôi cũng nghĩ rằng tôi sẽ đi một mình. " Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hướng lên trên gác. Tôi nhận ra có một chiếc vali được để sẵn ở trên sàn và biết rằng đây là những thứ cần thiết cho chuyến đi của mình. Tôi nhấc tay cầm lên và kéo chiếc vali đi.
" Vậy con đoán đây là tạm biệt rồi thưa cha. " Tôi nhỏ giọng
" Cút ra khỏi nhà tao ngay con đ*! " Ông ấy đáp lại
Và thế là tôi bắt đầu chuyến đi đến nhà mới của mình.
(*) Chú thích cho bạn nào chưa biết thì ở bên U.S.A không học tiết như bên mình, họ chia ra làm các lớp ví dụ lớp Toán, lớp Tiếng Anh, lớp Khoa Học... Chứ không gom tầm 40-50 người vào một lớp như bên mình, theo mình biết thì mình thích môn nào thì đăng kí học và thêm vài môn nữa cuối năm chỉ cần qua những môn mình đã đăng kí thì được lên lớp. Có vẻ nhẹ nhàng hơn ha ~