• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kêu của chuông báo cháy và mùi khói đánh thức tôi. Có gì đó sai sai, tôi bật dậy khỏi giường và Damien cũng nhanh chóng tỉnh dậy.

"Chuyện quái gì đang xảy ra thế?" Anh ấy nói trong khi vẫn đang ngái ngủ.

Có gì đó đang cháy, tôi nói trong khi bước về phía cửa. Damien nhanh chóng chạy vọt ra cửa, nhanh hơn cả tôi, khiến tôi bất ngờ vì tốc độ của anh ấy. Chúng tôi cùng đi xuống cầu thang, mỗi bước xuống tim tôi lại nảy lên 1 nhịp. Làn khói bốc lên từ phía bếp. Damien mở cửa bếp ra và 1 tiếng cười bật ra từ miệng tôi. 4 đứa trẻ bị bao phủ bởi bột mì từ đầu đến chân, chúng đã làm cháy chiếc khăn để lau tay và có hỗn hợp bột làm bánh bao phủ hết trên mặt bếp.

"Cái quái gì..." Damien nói và 4 đứa trẻ hốt hoảng quay mặt ra đối diện chúng tôi.

1 tiếng gầm gừ thoát ra khỏi miệng Damien và lũ trẻ nhanh chóng đứng thẳng người giơ tay lên cao như khi bị bắt.

"Đây là 1 tai nạn." 4 đứa đồng thanh.

"Giải thích đi. Ngay bây giờ." Damien nghiến răng, đôi mắt anh ấy trừng lên như phát ra lửa.

Tôi quay mặt sang 1 bên, cố nín cười. Lũ trẻ sợ hãi chúng tôi vì bị bắt quả tang nhưng khung cảnh trước mặt thật sự quá buồn cười. Damien không hài lòng khiến chuyện này càng lúc càng hài hước hơn.

"Chúng con chỉ muốn làm bánh tặng bố nhân Ngày của Cha thôi ạ." Mathew mỉm cười vô hại, nói lí nhí.

"Lần sau các con để bố ngủ đã là món quà lớn nhất rồi." Damien gầm gừ nhưng vẫn chọn thỏa hiệp bằng cách đóng cửa lại, để bọn nhóc tiếp tục những gì chúng đang làm. Damien quay người lại tóm lấy chân tôi, vác tôi lên vai đi lên gác.

"Lũ quỷ nhỏ.." Damien lầm bầm với chính mình vì tức giận. Tôi lắc lư cố thoát ra khi anh ấy bước càng lúc càng gần căn phòng của chúng tôi.

Khi chúng tôi về với nơi, Damien thả tôi xuống rồi trèo lên nằm cạnh tôi, kéo chăn lên che phủ cả 2. 

"Ít nhất chúng đã cố gắng chuẩn bị 1 món quà." Tôi cười khi nhìn bộ dạng nhắm mắt ngái ngủ của anh ấy.

"Nếu nỗ lực của chúng là làm anh sợ chết khiếp thì chúng đã thành công rồi đấy." Damien làu bàu trong khi vùi mặt vào ngực tôi.

"Chúng chỉ muốn làm tặng anh 1 cái bánh thôi mà." Tôi nói thầm.

"Chúng là những chủ chốt trong đội hình chiến đấu." Anh ấy lầm bầm khi chôn mặt sâu hơn.

"Chúng chỉ là những đứa trẻ." Tôi khẽ cười khi đưa tay vuốt dọc lưng Damien.

"Chúng đã 17 tuổi rồi." Damien tiếp tục lầm bầm rồi anh ấy ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

Anh ấy ngáp 1 cái rồi kéo tôi ngồi lên đùi mình.

"Vậy anh thích chúng không kỉ niệm Ngày của Cha hơn à?" Tôi hỏi khi quay mặt lại đối diện anh ấy.

"Nếu điều đấy có nghĩa là anh sẽ không lên cơn đau tim và chết, thì đúng vậy. Hơn nữa, Mathew và Luke còn không phải con đẻ của chúng ta." Damien cằn nhằn.

Damien kéo tôi lại gần và chôn mặt ở hõm cổ của tôi. Anh ấy thổi hơi vào cổ tôi và tôi cười kẽ, cố gắng trốn thoát khỏi anh ấy.

"Chúng cũng là con của chúng ta mà. Bọn mình có thể không phải bố mẹ đẻ của 2 đứa nhưng chúng ta cũng đã nuôi dưỡng chúng như con đẻ của mình." Tôi cãi lại rồi đánh nhẹ vào ngực anh ấy.

"Rồi, rồi, anh biết và anh yêu chúng như con đẻ nhưng những lúc như thế này anh ghét 2 thằng quỷ ấy chết đi được." Damien phàn nàn trong khi anh ấy mút cổ tôi.

"Hai đứa chỉ muốn tỏ ra biết ơn và dành tình cảm cho anh trong ngày đặc biệt này thôi mà." Tôi đáp lại trong khi cố kìm nén tiếng rên rỉ. 

Damien liên tục hôn và mút chỗ bị đánh dấu của tôi khiến tâm trí tôi mờ đi.

"Chúng muốn biến anh thành thịt 3 chỉ giòn thì hơn." Damien mỉa mai khi dừng lại đợt tấn công vào nơi nhạy cảm của tôi.

"Mmmm thịt 3 chỉ à..." Tôi cười khi bụng tôi sôi lên.

"Anh thề có Nữ thần Mặt Trăng, có ngày anh chỉ muốn được ngủ quá 7 giờ sáng." Damien gầm gừ khi đứng lên và giúp tôi dậy.

"Này, em không thể kiểm soát bụng của em muốn đói lúc nào mà." Tôi kêu lên và Damien đan những ngón tay của chúng tôi vào với nhau. 

"Điều đấy là sự thật, bụng của em kiểm soát em!" Damien gầm gừ khi mở cửa phòng ngủ rồi dẫn tôi qua.

"Anh đúng là 1 Alpha khó tính." Tôi nói trong khi chúng tôi lại lần nữa bước xuống bếp.

Damien gầm gừ rồi dừng lại, ép tôi vào tường trong khi cúi mặt xuống để tầm mắt chúng tôi ngang nhau.

"Oh, anh sẽ cho em thấy thế nào là khó tính." Damien nhếch môi.

Anh ấy nhanh chóng hôn tôi trong khi đặt tay lên che mắt tôi lại, tôi hôn đáp lại anh ấy. Damien gầm nhẹ khi anh ấy nhẹ nhàng đưa lưỡi vào dây dưa cùng với tôi. Tôi rên lên khe khẽ. Cảm giác thật tuyệt vời khi tôi và anh ấy hòa vào nhau. Chúng tôi đã ở với nhau 1 thời gian dài nhưng vẫn giữ được những cảm giác như những năm đầu. Anh ấy vẫn ảnh hưởng tới tôi như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Bụng tôi lại reo lên lần nữa và Damien thở dài, buông tha cho đôi môi tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK