Hàng Chính mím môi, căn bản anh không quan tâm, cứ thế khiêng Tô Nam đang giãy dụa la hét trên vai mình. Trong lúc vác cô đi, anh không nói một lời nào mà ném Tô Nam lên giường.
Hàng Chính đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng buồn bực của Tô Nam đang ngồi trên giường. Trán cô vẫn sưng đỏ, anh thở dài một hơi, duỗi tay sờ chỗ trán sưng lên của cô, sau đó nhẹ nhàng ấn một chút. Giọng nói anh cực kỳ dịu dàng: “Đau không?”
“Không cần anh lo!” Tô Nam quay đầu, tránh né tay của anh rồi nói: “Hàng Chính, tôi rất muốn hỏi anh cái này, hôm nay anh mời anh em của anh đến đây ăn, còn dẫn theo chủ nhiệm Miêu. Trên bàn ăn còn gắp thức ăn cho tôi, không những vậy còn nói mấy lời ẩn ý kỳ lạ nữa? Là vì biết chủ nhiệm Miêu thích anh, vậy nên mới cố ý gắp đồ ăn cho tôi để cô ấy dẹp cái ý nghĩ này, mục đích muốn thể hiện rằng cô ấy không có ý nghĩa gì với anh sao? Hay là bởi vì anh cũng thích chủ nhiệm Miêu, muốn cô ấy thấy rằng anh có ý tứ với cô ấy? Hàng Chính, tôi không biết lúc đó anh với chủ nhiệm Miêu có vấn đề gì. Tôi cũng không muốn vì mình mà phá vỡ quan hệ của hai người. Hàng Chính, Tô Nam tôi không phải hòn đá lót đường cho chuyện tình cảm của anh. Chuyện của anh và chủ nhiệm Miêu hãy tự mình giải quyết đi, đừng lôi tôi vào trong đó.”
Hàng Chính ngồi bên giường, nhìn Tô Nam một hồi lâu. Trong đôi mắt của cô chất chứa sự tức giận cũng như tủi thân. Khuôn mặt trắng nõn lúc đầu cũng trở nên ửng hồng vì tức giận.
Hàng Chính thấy Tô Nam như vậy, nghĩ thầm rằng nên dỗ dành cô thật tốt, nói cho cô biết chuyện không phải như cô tưởng tượng. Mời anh em đến dùng bữa chỉ vì muốn thay đổi ăn uống của mọi người một chút. Miêu Mị Hân đi cùng là vì đúng lúc gặp nên mới thuận tiện dẫn đến.
Trên bàn ăn cứ gắp thức ăn liên tục cho cô bởi vì đám anh em này đều là cao thủ cướp đồ ăn, anh sợ bọn họ cướp đồ nên cô ăn không no, nói dễ nuôi chỉ vì xuất phát từ cảm thán thật sự trong nội tâm mà thôi.
Còn tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, còn không phải vì Hàng Chính anh thích cô gái tên Tô Nam này sao! Thế nhưng sao cô gái này cứ mãi như vậy, chẳng lẽ anh tỏ thái độ chưa rõ ràng à?
Tuy trong lòng anh suy nghĩ những điều rất lãng mạn, cũng rất thẳng thắn nhưng lời nói ra lại không giống như điều anh đã suy nghĩ, thích bao nhiêu thì cứ nói ra bấy nhiêu. Thế nhưng Hàng Chính lại nói rằng: “Nếu em đã nghĩ như vậy, thế thì em cứ tiếp tục nghĩ vậy đi.”
“Cái gì gọi là nếu tôi thích vậy thì cứ nghĩ như vậy. Hàng Chính, anh không thấy chủ nhiệm Miêu rất đau lòng sao? Anh không biết chủ nhiệm Miêu rất thích mình sao? Lúc ở bệnh viện, tôi nhìn thấy chủ nhiệm Miêu hôn anh rồi…”
Nói đến đây, trong lòng Tô Nam bỗng cảm thấy hơi đau đớn. Dường như cô lại nhớ đến cảnh tượng Miêu Mị Hân nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Hàng Chính lúc ở bệnh viện. Lúc đó trông Hàng Chính cứ như đang nhếch miệng hơi nở nụ cười vậy.
Cô cắn môi một cái rồi tiếp tục nói: “Hàng Chính, anh đi khuyên nhủ chủ nhiệm Miêu đi. Tôi không sao, không cần anh quan tâm tôi, thực sự không cần.”
Nụ hôn ở trong phòng bệnh kia, không phải Tô Nam, mà là Miêu Mị Hân.
Hàng Chính cau mày, sự lạnh lẽo nơi khóe mắt ngày càng nhiều. Lúc đang hôn mê, anh cảm nhận được nụ hôn đó. Nhưng anh vẫn luôn cho rằng nụ hôn đó là của Tô Nam, bởi vì mọi người đều nói Tô Nam vẫn luôn chăm sóc cho anh. Hại anh cho rằng Tô Nam thích mình, vậy nên anh cứ để mặc tình cảm dành cho Tô Nam trong lòng mình cứ thế lớn dần lên. Bởi anh biết người mình thích cũng thích mình.
Nhưng bây giờ thì sao? Sau khi anh hoàn toàn thích Tô Nam rồi, cô nói cho anh biết rằng nụ hôn kia không giống như anh đã nghĩ. Còn cô, cô cũng thẳng thắn nói với Hàng Chính anh rằng… Tôi không cần anh quan tâm.
Hàng Chính cúi đầu khẽ nở nụ cười, lúc ngẩng đầu nhìn Tô Nam, trong đôi mắt ấy như phảng phất được bao phủ bởi sự xa lạ.
Sau chuyện của Miêu Mị Hân, may mắn thay Hàng Chính không nóng vội bày tỏ tình cảm với Tô Nam, nếu không thì có lẽ mặt mũi của anh cũng bị chà đạp dưới đất như mấy năm về trước.
Bây giờ anh đã ba mươi mốt tuổi, không còn là thằng nhóc hai mươi sáu tuổi tính tình nóng vội, muốn làm gì thì làm nữa. Hàng Chính cười, sờ mặt của Tô Nam nói: “Mặc kệ em sao? Được! Vậy tôi mặc kệ em.”
Ánh mắt biết gạt người sao?
Tô Nam không biết, thế nhưng khoảnh khắc Hàng Chính sờ mặt mình, sự dịu dàng mềm mỏng nơi đáy mắt của anh khiến Tô Nam rất bất ngờ.
Tuy nhiên một giây kế tiếp, nhìn bóng lưng Hàng Chính xoay người rời đi cùng ánh mắt xa cách của anh, Tô Nam cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng trong giây lát liền biến mất.
“Hàng Chính!”
Anh đã đi đến cửa phòng, không hề quay đầu lại nhìn, thậm chí ngay cả bước chân cũng không hề dừng lại một chút.
Đột nhiên trong lòng Tô Nam thấy buồn bực đến nỗi tim nhói đau, bóng lưng dứt khoát rời đi của anh vẫn quanh quẩn trước mắt cô, cùng với giọt lệ dần dần dâng trào trong đôi mắt mình.
Trong phút giây đó, Tô Nam phát hiện lòng mình vẫn thầm hy vọng Hàng Chính sẽ đối xử khác biệt với mình. Vừa rồi trên bàn ăn, lúc anh gắp thức ăn cho cô, trong lòng Tô Nam vui vẻ biết bao.
Cô không ghét bỏ cũng không trốn tránh, ngược lại trong lòng càng nảy sinh nhiều mong đợi hơn. Hàng Chính, tại sao anh lại dứt khoát như thế, vì sao lúc rời đi anh không quyến luyến dù chỉ một chút.
Hàng Chính, vì sao anh không quay đầu lại, chỉ cần anh quay đầu lại một chút thôi, anh sẽ thấy một Tô Nam rơi lệ đầy mặt. Mỗi một giọt nước mắt, đều vì anh mà rơi xuống.
Từ lúc Hàng Chính ra khỏi phòng Tô Nam, vẻ mặt của anh lạnh lùng đến đáng sợ. Đám người Trịnh Soái Trực ở bàn ăn đều lựa chọn trầm mặc. Hàng Chính đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa lên, tiếp tục ăn bữa cơm đã nguội lạnh.
Hứa Băng nhìn đám người Hồ Đối Đối một chút, ai cũng có vẻ muốn nói chuyện nhưng không dám mở lời. Hứa Băng bất lực thở dài một hơi, hỏi: “Hàng Chính, trán Tô Nam thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
Hàng Chính không trả lời, tiếp tục ăn cơm.
Hứa Băng bị anh từ chối trả lời, có chút lúng túng ngồi đó không hỏi thêm gì nữa. Lúc Hàng Chính đang dùng đũa gắp trứng xào cà chua, anh mở miệng hỏi: “Đại Soái, xuống tiệm thuốc dưới lầu mua chút thuốc mỡ giảm sưng lên đây. Có tiền không?”
“À… Có, em có.” Trịnh Soái Trực lấy năm mươi tệ ra khỏi túi của mình, nói với Hàng Chính: “Đủ chứ? Đội trưởng!”
“Ừ!” Hàng Chính nhìn thoáng qua rồi nói tiếp: “Được rồi, mua về đi rồi tôi trả cho cậu. Đừng nói Tô Nam là tôi bảo cậu đi mua.”
Trịnh Soái Trực gật đầu, nhanh chóng đi mua thuốc. Hàng Chính tiếp tục ăn cơm rồi hỏi: “Tể Tể đâu? Còn chưa ra à?”
“Anh ấy dẫn chủ nhiệm Miêu rời đi rồi.” Trần Ngũ nói.
Hàng Chính không nói gì, chỉ gật đầu. Trần Ngũ thấy anh không phản ứng gì, vậy nên anh ấy tiếp tục nói: “Đội trưởng, thật ra Tể Tể anh ấy… Vẫn luôn thích chủ nhiệm Miêu.”
“Tôi biết.” Hàng Chính gác đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ngũ nói: “Tôi biết! Các cậu đều tưởng tôi không rõ nhưng thật ra tôi biết hết. Lý Phục là người hay giấu tâm sự của riêng mình, nhưng mấy người các cậu, đặc biệt là Hồ tổng và Đại Soái không giấu được.”
“Tôi biết không gạt được cậu.” Hứa Băng nói.
“Lừa tôi chuyện này thì sao chứ, tôi còn có năng lực điều khiển suy nghĩ của Tể Tể hay sao.” Hàng Chính cười nói: “Dù sao ngay cả chuyện của tôi cũng kiểm soát không xong, nói gì đến kiểm soát cậu ấy.”
Trịnh Soái Trực rất nhanh đã trở về, Hàng Chính nhìn thuốc mỡ anh ta mua rồi gật đầu nói: “Vất vả cho cậu rồi Đại Soái. Hôm nay chúng ta khiến Tô Nam người ta gặp không ít phiền phức rồi, nhanh chóng dọn dẹp rồi trở về thôi.”
Vì đội trưởng đã lên tiếng, Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực phải im lặng thu hồi ý nghĩ muốn nhờ Tô Nam dọn dẹp chén đũa một chút. Sau đó bọn họ mặc áo khoác, yên lặng rời đi cùng đội trưởng. Lúc đầu mọi người đều vô cùng vui vẻ, tán gẫu vui khỏi phải nói, thế nhưng tại sao giờ lại thành như vậy chứ?
Không khí lạnh lẽo mà Hàng Chính tỏa ra như đè nén hơi thở của tất cả mọi người, Tô Nam cũng không ra khỏi phòng. Hàng Chính là người rời đi cuối cùng, bởi vì anh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên viết tờ giấy ghi liều dùng thuốc mỡ cho Tô Nam, ghi tên Trịnh Soái Trực trên giấy.
Cuối cùng Hàng Chính yên lặng phỉ nhổ cách làm giấu đầu lòi đuôi này của mình, vo tròn tờ giấy rồi vứt vào thùng rác.
Thuốc mỡ đặt trên bàn ăn, Hàng Chính đứng ở cửa mặc áo khoác, không nhịn được mà nhìn cửa phòng đang đóng chặt một chút, không hề có chút động tĩnh nào. Lúc anh mở cửa định rời đi, Tô Nam đột nhiên mở cửa phòng ra gọi: “Hàng Chính.”
Thấy Hàng Chính đứng ở chỗ cửa chống trộm, có vẻ cô hơi sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh… anh phải đi sao?”
“Ừ.” Hàng Chính trả lời: “Em nghỉ ngơi đi, khiến em gặp phiền phức rồi.”
“Không có.” Tô Nam nắm khóa cửa, nhỏ giọng đáp lại.
“…” Hàng Chính đẩy cửa chống trộm ra, lịch sự gật đầu với Tô Nam: “Tôi dẫn bọn họ đi trước, tạm biệt!”
“Cái đó…” Tô Nam còn chưa nói hết, anh đã đóng cửa chống trộm lại, cắt đứt hết thảy những gì cô định nói.
Cô muốn nói: Hàng Chính anh chờ một chút, tôi thích anh.
Cô muốn nói: Tôi không cố ý nói ra câu không cần lo cho tôi.
Cô muốn nói: Hàng Chính, lúc chủ nhiệm Miêu hôn anh, tôi thấy rất khó chịu.
Tô Nam muốn nói rất nhiều, nhưng đều bị cánh cửa kia cắt ngang tất cả. Hàng Chính đi, nhưng cô vẫn chưa nói hết, sao lại thế chứ… Sao lại vậy! Hàng Chính, cho dù anh muốn đi cũng phải nghe hết những lời tôi muốn nói đã chứ.
Tô Nam mặc bộ quần áo phong phanh, mang dép rồi cứ thế lao vào cơn gió lạnh mùa thu. Thế nhưng cô chỉ thấy chiếc xe Jeep của Hàng Chính càng ngày càng rời xa khỏi tầm mắt của mình.
Cứ như vậy đi! Tô Nam ôm lấy cánh tay của mình, đứng trong làn gió lạnh run. Lời cô muốn nói ra, sợ là Hàng Chính cũng không bằng lòng nghe. Cô đứng dưới ánh đèn màu cam, cái bóng trên nền đất thật dài. Đúng là gió thu thật hiu quanh, nhưng lòng người lại càng hiu quạnh hơn…
Tô Nam không để ý đến việc có ai đó tiến gần đến mình, đột nhiên chiếc áo khoác ấm áp bao bọc lấy cả người đang lạnh run vì gió thu của Tô Nam. Cô liếc mắt nhìn thấy nơi bả vai bên ngoài chiếc áo khoác, hai vạch một sao.
Quân hàm thiếu tá…
Tô Nam còn chưa kịp phản ứng gì, phía sau đã vang lên tiếng người nói chuyện.
“Không lạnh à?”
“Lạnh.” Tô Nam sụt sịt mũi quay đầu lại. Không ngoài dự đoán, là gương mặt không chút cảm xúc của Hàng Chính.
“Lúc này cần tôi quản sao?”
“Ừ. Hàng Chính, tôi lạnh.” Tô Nam siết chặt áo khoác quân phục trên người mình, tỏ vẻ đáng thương nhìn Hàng Chính.
Hàng Chính mặc chiếc áo len cổ lọ, bên trong là áo sơ mi màu ô-liu có thắt cà vạt ở bên trong. Anh nắm lấy tay Tô Nam, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực mình.
“Còn lạnh không?”
“Tốt hơn một chút rồi.” Tô Nam vươn tay ôm lấy vòng eo cường tráng của Hàng Chính: “Hàng Chính, tôi… Tôi thấy mình vẫn cần anh quản.”
“Mặc kệ.” Hàng Chính ôm chặt người trong ngực, nói: “Cần gì phải quản em, em cũng đâu phải người của tôi.”
“À…” Tô Nam trả lời, cánh tay cũng dần dần buông Hàng Chính ra.
Sự cạn ngôn của Hàng Chính lên đến cực điểm, đã tới nước này rồi mà cô gái này vẫn không thể nói ra điều mấu chốt sao? Haiz… Hay là muốn tự anh tiến tới đây.
“Được rồi được rồi, tôi miễn cưỡng quản em một chút đi. Nhưng trong khoảng thời gian tôi quản em này, em sẽ có một thân phận, bạn gái thế nào?”
“Hả…” Tô Nam giả chết_ing, cô ngây người trong lòng Hàng Chính năm giây rồi đột nhiên hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
“Trong xe không ngồi được.” Hàng Chính trợn tròn mắt nói bừa.
“À…” Tô Nam lựa chọn tiếp tục giả vờ chết.
“Lên lầu đi.” Hàng Chính nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Tô Nam: “Dưới lầu lạnh.”
“Ừ… Mà cái đó, xuống gấp quá nên không mang chìa khóa rồi.”
“…”
“?”
“Em giỏi thật đấy, Nhị Nam.”
“Nhị Nam?”
“Ý nói em hai mặt thật.”
“À…” Tô Nam đen mặt lại, giả chết…
Nhị Nam thì Nhị Nam!! Thật sự cô rất…
“Hàng Chính.”
“Ừ?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi anh thế thôi.”
Thực ra Tô Nam muốn nói… Hàng Chính, em muốn anh chỉ thuộc về em dù cho ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa.