• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hann

Cận Thần?

Cái tên hơi quen tai.

Có lẽ vì Tô Nam cảm thấy như mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó nên cô vô thức quan sát người đàn ông này vài lần, nhưng mà cô vẫn không nghĩ ra là đã gặp ở đâu. Chính xác mà nói thì cô cảm giác như mình chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ, thế nhưng giọng nói có hơi quen thuộc, tên cũng vậy…

Hàng Chính nhanh chóng cầm lấy bàn tay đang lau áo quần cho mình, cô lập tức tỉnh táo lại, dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì.

Thế nhưng căn bản ánh mắt của anh không đặt trên người cô, giờ phút này anh đang rất bình tĩnh đánh giá người đàn ông Cận Thần kia. Không sai, quả thật trí nhớ của Tô Nam không được tốt cho lắm nhưng trí nhớ của thiếu tá Hàng chúng ta đây rất đỉnh cao. Vậy nên lúc nghe thấy cái tên Cận Thần, anh lập tức nhớ đến cái danh thiếp đã bị mình xé thành mảnh vụn nhỏ vào tối hôm qua.

Người đàn ông đã đến gần Tô Nam!

Lúc nhận thấy ánh mắt của Hàng Chính, Cận Thần cũng nhìn sang không hề kiêng dè gì. Bốn mắt của hai người đàn ông nhìn nhau, một người dịu dàng như nước, một người thì không chút cảm xúc nào.

“Nam Nam.” Cố Quyền Đông vẫy tay với Tô Nam đang đứng giữa hai người đàn ông: “Tôi để quên điện thoại di động trên xe rồi, nhanh nhanh theo tôi đi tìm thử đi.”

Tất nhiên cô không hiểu Cố Quyền Đông có ý định gì vì đến tận bây giờ, cô vẫn chưa nhớ ra người đàn ông này chính là người đã cho cô danh thiếp, bảo cô hãy gọi điện liên lạc sau. Vậy nên sau khi lắc đầu với Cố Quyền Đông, cô tự tay lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác của Hàng Chính ra rồi ném cho anh ta, nói: “Anh tự đi đi, tôi không tin anh đi một mình sẽ mất tích hay gì đâu.”

“Aida, đi một chút đi.” Cố Quyền Đông đứng lên kéo cổ tay Tô Nam rồi dẫn cô ra ngoài: “Tôi không biết xe của đại ca, nếu như gặp chuyện gì không hay thì sao, đi theo tôi một chút đi tìm với tôi chút đi. Cái đó.. đại ca, mượn vợ của anh dùng một chút nha.”

“Buông ra coi, anh tự đi tìm đi chứ!”

Tiếng nói của Tô Nam và Cố Quyền Đông dần dần biến mất ở cửa tiệm. Hàng Chính nhìn ngoài cửa một chút rồi lại nhìn mọi người đang ồn ào xung quanh trong quán cơm một chút, cuối cùng anh mở miệng nói với Cận Thần: “Anh đừng để ý, vợ tôi thích nói đùa.”

Dù cho lời anh nói ra có chút tình ý dịu dàng nhưng trên mặt của Hàng Chính vẫn không thể hiện cảm xúc gì, nhìn kỹ thì có cảm giác như bức tường trát xi măng lên vậy. Nhưng mà Cận Thần vẫn dịu dàng cười, giọng điệu lúc nói chuyện cũng rất bình tĩnh. Nói thật, Cận Thần cảm thấy bản thân anh ta đã bôn ba trong xã hội này một thời gian khá dài rồi, anh ta vẫn luôn tự tin về kỹ năng xem sắc mặt để đoán tâm tư người khác của mình. Thế nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông trước mắt này, Cận Thần mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Mặc dù trong đôi mắt của người đàn ông này không có chút cảm xúc nào nhưng bên trong ánh mắt không gợn sóng và bình ổn ấy lại mang theo sự sắc bén khiến người ta khó mà nhìn thấu được. Cận Thần siết chặt tay thành nắm đấm, sau đó anh ta nhẹ nhàng ho hai tiếng để che giấu sự xấu hổ: “Vợ của anh rất dễ thương.”

“Anh quá khen rồi.”

“Có thể gặp được nhau trên đường đi là duyên phận, có thể kết bạn không. Tôi là Cận thần, anh tên là gì vậy?”

“Hàng Chính.”

“Hàng? Họ này cũng ít thấy nhỉ.” Cận Thần uống một hớp nước trà, tiếp tục nói: “Anh Hàng với vợ mình đã kết hôn bao lâu rồi? Trông hai người có vẻ vẫn còn rất trẻ.”

“Ba tháng, gần bốn tháng rồi.” Hàng Chính nhìn về phía cửa, Cố Quyền Đông với Tô Nam đã về rồi. Lúc này, đồ ăn cũng đã được mang lên trên bàn của Cận Thần. Anh ta mời Hàng Chính cùng nhau dùng cơm nhưng anh chỉ uống nước rồi khéo léo từ chối.

“Hàng Chính!” Tô Nam tức giận đùng đùng đi đến ngồi trên người Hàng Chính rồi chỉ vào Cố Quyền Đông, nói: “Hàng Chính, anh trừng trị anh ta đi, anh ta lừa em!! Cái gì mà rơi điện thoại trong xe rồi, hai người chúng em còn chưa đến chỗ chiếc xe thì điện thoại anh ta đã đổ chuông. Kết quả anh ta bình tĩnh nhận cuộc gọi rồi nói muốn đến chỗ xem tìm điện thoại. Anh nói xem có phải anh ta quá trớn rồi không, gạt em thì có kẹo ăn chắc!”

Hàng Chính nhìn dáng vẻ muốn giải thích nhưng không nói nên lời của Cố Quyền Đông, trong lòng anh cảm thấy hơi buồn cười. Anh biết rất rõ tại sao anh ta lại kéo Tô Nam đi ra ngoài nhưng anh cũng không thể giải thích cho cô được. Hàng  Chính không thể làm gì khác, đành phải vỗ lưng cô rồi an ủi: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn trước, sau khi về nhà anh sẽ trừng trị cậu ta.”

Một câu nói, cuộc chiến lặng lẽ kết thúc.

Lúc ba người Hàng Chính cơm nước xong xuôi, Cận Thần cũng đã rời đi từ sớm. Lúc đến quầy tính tiền, người phục vụ mới nói rằng vị ngồi đằng sau bọn họ đã thanh toán tiền cơm cho ba người rồi. Bởi vì làm đổ nước vào người Cận Thần và Hàng Chính nên quán cơm đã hoàn lại hai phần thức ăn của anh ta và giảm 20% để bày tỏ sự áy náy của mình. Khi đó Cận Thần đã tính tiền hết rồi.

Hàng Chính đang định lấy ví tiền ra ngừng động tác tay lại, sau đó anh thuần thục cất ví tiền vào, nói câu cảm ơn rồi dắt Tô Nam đang ngây người nghênh ngang rời đi.

Cô cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao Cận Thần lại trả tiền cơm giúp bọn họ. Rõ ràng chỉ mới quen biết chưa đến năm phút mà, lẽ nào… Tô Nam nhớ tới cảnh Hàng Chính đối mặt với Cận Thần, tự nhiên cô thấy rùng mình… Lẽ nào… Cận Thần để ý Hàng Chính nhà cô rồi sao?

Trong giây lát, trong đầu của cô tưởng tượng ra vô vàn hình ảnh màu hồng.

Hàng Chính bá đạo như vậy chắc chắn sẽ là công, Cận Thần… Aiza, hoàn toàn không phải là đối thủ mà, chắc sẽ bị Hàng Chính xé thành nhiều mảnh nhỏ mất, vậy lỡ gây gổ gì nhau thì ai sẽ thắng? Lòng dạ Hàng Chính xấu xa như thế, chắc chắn anh sẽ thắng rồi. Còn nếu như đánh nhau… Trong đầu của Tô Nam thoáng hiện lên dáng vẻ Hàng Chính mặc quân phục rồi di chuyển tay để dọa Cận Thần…

Ai dô dô, A di đà Phật.

Cận Thần chắc chắn sẽ bị ăn cho đến chết mất.

“Nghĩ gì thế!”

Hàng Chính gõ đầu Tô Nam một cái, đập vỡ những bong bóng màu hồng đầy đầu cô. Nếu để anh biết được suy nghĩ thật lòng của cô thì chắc chắn anh sẽ giết chết cô mất.

“Không có gì.” Tô Nam chán nản ôm đầu ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe, sau đó cô quấn chăn chờ Hàng Chính cho xe chạy.

Đêm tối đã tràn ngập bên ngoài cửa sổ từ lâu, Hàng Chính chậm rãi lái xe chạy trên đường. Cố Quyền Đông ngồi ở ghế phụ lái đeo tai nghe điện thoại rồi tựa vào ghế để ngủ. Tô Nam lấy tay sờ lên cửa kính của xe rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ký ức ngược dòng trở về, cô có thể nghe thấy rất rõ tiếng sóng biển của Nhĩ Hải mà cô với anh vừa mới ghé đến.

Rào… rào…

Vô cùng bình yên và giản dị.

“Hàng Chính.” Lòng bàn tay cô thật lạnh lẽo nhưng trong lòng lại rất ấm áp, cô có thể nghe thấy rất rõ giọng nói của mình: “Hàng Chính, lúc kết hôn chúng ta có thể đến Nhĩ Hải lần nữa không?”

Nếu một người con gái cầu hôn với bạn thì điều này chứng minh cô ấy đã luôn nghĩ đến việc trải qua nửa đời còn lại cùng với bạn.

Hàng Chính có sự nhận thức rất thấp đối với hai từ kết hôn này, bởi vì hơn ba mươi năm cuộc đời, anh chỉ tham gia hôn lễ đúng hai lần. Một lần là hôn lễ của chị anh – Hàng Hi, còn có một lần là hôn lễ của chiến hữu Hứa Băng.

Hôn lễ của Hàng Hi vừa long trọng vừa hoa lệ, trong nhà thờ bài trí rất xa hoa, cha xứ nói một câu tiếng Trung rất cứng rắn, hỏi cô ấy có nguyện ý gả cho người đàn ông bên cạnh mình hay không? Hàng Chính đại diện cho bên nhà mẹ đẻ, anh mặc bộ âu phục phẳng phiu rồi đứng bên dưới khán đài nhìn người đàn ông ôm lấy người chị duy nhất của mình vào lòng và nói sẽ chăm sóc cô ấy cả đời. Phần ký ức còn lại của anh rất rối rắm, anh chỉ nhớ duy nhất ngày đó Hàng Hi đã cười rất tươi, dáng vẻ nở nụ cười tươi của cô ấy vô cùng đẹp, trông cứ như cô ấy là người hạnh phúc nhất trên thế giới này vậy.

Còn hôn lễ của Hứa Băng thì đơn giản và bình thường hơn, một khách sạn nho nhỏ, toàn bộ người thân thích cộng với bạn bè nam nữ già trẻ cộng lại cũng chỉ có mười bàn trong khách sạn mà thôi. Ngày đó, Hàng Chính dẫn theo phân đội Tinh Hỏa vừa mới hoàn thành nhiệm vụ xong, bọn họ còn chưa trở về căn cứ để thay quần áo nữa, chỉ tháo vũ khí và trang bị rồi chạy đến hôn lễ với trang phục dính đầy bùn và bụi đất. Trên mặt Hàng Chính vẫn còn dính bẩn vẫn chưa kịp lau, phong bao cũng dính đầy vết bẩn. Hứa Băng không chờ được bọn họ nên sống chết cũng không để cho khách sạn bắt đầu bữa tiệc khiến cô dâu và nhà mẹ đẻ bên đó rất tức giận. Lúc đám người Hàng Chính mặc trang phục bẩn đến khách sạn, người nhà mẹ đẻ tức giận đến nỗi suýt nữa hủy bỏ hôn lễ. Lúc làm nhiệm vụ, bọn Hàng Chính ăn không ngon ngủ không yên, cả người cũng không được sạch sẽ. Khó khăn lắm bọn họ mới thấy được cơm và thức ăn nóng nên thèm ăn đến nhỏ dãi. Bọn họ không quan tâm gì đến tướng ăn nữa cả, trông vô cùng thô lỗ. 

Lúc đầu cô dâu âm thầm phê bình việc mấy người bọn họ cứ vậy đến tham gia hôn lễ nên cô ấy và nhà mẹ đẻ đã đi tìm nhân viên phục vụ của khách sạn để giải quyết chuyện này. Người phục vụ khéo léo nhắc nhở bọn họ rằng vì bọn họ không ăn mặc chỉnh tề và cách ăn hơi thô lỗ nên đã ảnh hưởng đến người khác, thế nên phục vụ đã mời bọn họ rời đi trước. Lúc Hàng Chính nghe thấy vậy, anh yên lặng đặt chân con gà sắp đưa đến miệng vào lại trong bát rồi dùng khăn tay lau miệng, sau đó nhẹ nhàng hô một tiếng tập hợp. Đám người Hồ Đối Đối lập tức thẳng người, Hàng Chính nhìn mấy người còn lại vẫn đang không ngừng nhai chóp chép thức ăn trong miệng, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

“Chúng ta đi thôi, thể hiện tấm lòng vậy là được rồi. Đừng ở đây gây thêm phiền toái cho người ta.” Hàng Chính đứng lên gật đầu với nhân viên phục vụ, tiếp tục nói: “Phiền cô đi nói với chú rể một tiếng, hy vọng anh ấy với chị dâu sống hạnh phúc bên nhau đến già, trăm năm hòa hợp.”

Thế nhưng chưa đợi bọn Hàng Chính rời đi, Hứa Băng đang thể hiện tình cảm với cô dâu ở trên sân khấu đã chạy thẳng đến chỗ bọn anh. Sau khi người đàn ông vùng Đông Bắc này biết được chân tướng mọi việc, anh ta đã lật tung cả bàn lên.

“Thế nào? Làm sao? Thấy mất mặt vì anh em của tôi sao? Tôi cảnh cáo mấy người, anh em của tôi đến tham gia hôn lễ này đã là cho tôi mặt mũi rồi. Dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mời anh em tôi một bữa ăn thì tôi cũng bằng lòng. Hứa Băng tôi cũng là người thô lỗ giống như bọn họ đấy, làm sao? Đồng ý gả thì gả, không muốn gả thì cút đi! Hứa Băng tôi sẽ không vì phụ nữ mà bỏ rơi anh em của mình.”

Lúc đó Hứa Băng đã nói như vậy.

Thật ra lúc đó Hàng Chính cảm thấy nếu cô dâu không nói chia tay với Hứa Băng thì đây nhất định là chân ái rồi.

Kết quả đúng thật là chân ái. Hứa Băng vẫn nói gì nghe nấy với bạn gái của mình, bởi vì quanh năm suốt tháng không được gặp mặt nhau, sau khi trải qua chuyện này, bạn gái anh ta cảm thấy Hứa Băng thật sự quá đàn ông nên vẫn quyết định kết hôn với anh ta.

Nói chung anh cũng chẳng nhớ rõ hôn lễ của Hứa Băng cho lắm, cuối cùng anh trực tiếp ngủ trên bàn ăn, không biết sao mình về được căn cứ nữa.

Hai lần tham gia hôn lễ này, Hàng Chính đều không nhớ rõ cái gì. Thế nên hôn lễ đối với anh mà nói là một chuyện gì đó rất đáng kinh ngạc. Vậy nên lúc Tô Nam bất chợt nhắc đến lúc bọn họ kết hôn, đầu óc của anh đột nhiên trống rỗng rồi.

Kết hôn?

Anh sao?

Hàng Chính thật sự không thể nào tưởng tượng ra nỗi hôn lễ của mình sẽ như thế nào. Có phải cũng giống như Hàng Hi, nói tôi nguyện ý sau đó ôm hôn một cái, sáng sớm hôm sau cô gái bên cạnh lập tức biến thành vợ của mình. Có thân phận mới, cũng có thể có một đứa nhóc, sau đó sẽ có cháu. Cuối cùng hai người bọn họ cùng nhau già đi, cuối cùng một người ra đi trước, người còn lại hồi tưởng về ký ức của nửa đời trước rồi chờ đến lúc chết để được gặp lại người kia.

Là thế này phải không?

Trong đầu của anh đang có rất nhiều dòng suy nghĩ quẩn quanh nên anh không trả lời kịp câu hỏi của Tô Nam. Sau khi hỏi xong câu kia, trong xe rơi vào tình cảnh rất trầm mặc. Tô Nam lấy tay sờ vào tấm kính cửa sổ lạnh lẽo rồi ôm lấy chiếc áo lông trên người mình, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Dường như thời gian trôi qua rất lâu, lúc Tô Nam sắp bị bức điên vì cái người đáng chết kia trầm mặc như vậy thì anh lại lên tiếng.

“Nam Nam. Nhĩ Hải, Đại Lý, Lệ Giang. Chỉ cần là nơi em muốn đi thì anh đều sẽ đi cùng em. Cho dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn. Dù cho chúng ta còn trẻ hay đã già, anh đều đi cùng em.”

“Anh sẽ cưới em sao!?” Tô Nam băn khoăn hỏi lại lần nữa.

“Con người anh không thích làm chuyện mà bản thân mình chưa rõ. Thế nhưng Nam Nam, vì em, anh bằng lòng kết hôn với em dù cho đây là chuyện tới tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ.” Hàng Chính ngước mắt nhìn hình bóng đang quấn áo lông qua kính chiếu hậu: “Chỉ cần em không rời khỏi anh thì anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK