• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hann

Mong ước được giải thích của Tô Nam đến rất nhanh. Sớm sớm hôm sau, Tô Nam mang theo khuôn mặt gấu trúc, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ một chút để tâm trạng thoải mái hơn thì Hàng Chính đã đứng ở cửa, híp mắt nhìn cô rồi cười.

Cô biết rõ không nên vì chút chuyện vu vơ này mà không vui. Thế nhưng buổi tối cô vẫn mất ngủ, lo lắng sợ hãi muốn chết. Nếu như Hàng Chính thực sự ghét bỏ cô, không muốn cô thì làm sao bây giờ. Tô Nam không dám nghĩ đến, cô đã quen với chuyện trong lòng có một người để nhớ để lo. Cô không biết nếu anh rời đi thì sẽ ra sao. Vậy nên khi Hàng Chính xuất hiện trước mặt Tô Nam, cô có hơi lo lắng.

Bởi vì trời lạnh nên lúc đến đây, anh đội một chiếc mũ len màu đen, mặc một chiếc áo lông màu xanh biếc không biết mượn đâu ra. Tô Nam biết tất cả áo quần ở đại đội của anh đều là màu đen, có rất ít mấy bộ màu sáng như vậy. Bởi vì trang phục quá tươi mới nên trông có hơi không hợp với hình tượng nghiêm túc trong quá khứ của anh. Vậy nên trong nháy mắt đó, Tô Nam rơi vào trạng thái rất muốn cười nhưng không cười nổi. Vậy nên biểu cảm của cô trở thành kiểu cười như không cười, thoạt nhìn trông rất kỳ dị.

“Sao vậy? Vành mắt đen như thế, ngủ không ngon sao?”

Tô Nam rất muốn trả lời một câu rằng còn không phải tại anh sao. Thế nhưng nghĩ lại bố mẹ vẫn còn ở trong nhà, vậy nên cô cúi đầu, im lặng đẩy anh ra rồi đi xuống lầu. Ngay sau đó, cô biến mất ở chỗ ngã rẽ.

Đây là làm sao vậy? 

Ngày hôm qua anh không giải thích mà nghênh ngang rời đi nên hôm nay phong thủy luân chuyển rồi sao?

Hàng Chính gõ đầu một cái, cảm thấy rất bất lực nhưng vẫn xum xoe đuổi theo Tô Nam.

Trong vườn hoa ở tiểu khu, Hàng Chính nhìn Tô Nam loạng choạng chạy bên cạnh bồn hoa rồi đứng ở chỗ rẽ khoanh tay chờ năm phút. Sau năm phút, Tô Nam lao đầu vào trong lòng anh. Hàng Chính nhân cơ hội này giữ chặt Tô Nam đang giãy giụa trong lòng, cười nói: “Làm gì vậy làm gì vậy, em muốn té vào bồn hoa à.”

“Không cần anh lo!” Cô cau mày, dùng sức đẩy anh ra: “Ôm xong rồi đúng không! Trở về quân doanh đi ôm bạn gái họ Miêu của anh đi!!”

“Tô Nam, em nói cái gì vậy?”

Nghe cô nói vậy, anh cảm thấy có chút tức giận nhưng anh muốn biết là ai đã lan truyền tin đồn này đến chỗ cô, cái này quá xằng bậy rồi đấy? Lúc đầu anh đã gặp phải tình cảnh sứt đầu mẻ trán rồi, là ai khiến anh tiếp tục rơi vào tình huống không vui này đây.

Nhưng tức giận thì tức giận, với kinh nghiệm của một chuyên gia hẹn hò, bạn gái tức giận thì phải dỗ dành. Thiếu tá Hàng của chúng ta quyết định tiếp tục dụ dỗ Tô Nam để hỏi chuyện.

“Em đã nghe ai nói gì vậy, mới sáng sớm mà tức giận như thế rồi.”

Tô Nam ngẩng đầu nhìn Hàng Chính, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt. Anh nhìn thấy cô như vậy nên đột nhiên rối loạn cả lên, lập tức vươn tay ôm cô vào trong lòng, nói: “Nam Nam, làm sao vậy? Em nói anh nghe!”

“Hàng Chính. Có phải anh chán ghét em không?”

Giọng nói của Tô Nam buồn buồn, mang theo cảm giác sụt sịt nức nở. Lần này Hàng Chính lại không nỡ nữa rồi, cô gái này làm sao vậy, sao mới sáng mà tâm trạng lại không tốt như thế.

“Cô gái ngốc, em nói gì vậy, anh chán ghét em? Anh thương em không hết mà sao lại chán em được? Anh chán ghét em thì còn tới thăm em làm gì? Anh chán ghét em thì sẽ không nghĩ mọi cách để lấy lòng bố mẹ em rồi. Anh chán ghét em nhưng bây giờ lại đang ôm em sao? Theo lời của em, nếu anh chán em thì đã không dùng tóc của em để buộc thành vòng đeo tay rồi. Nam Nam, anh yêu em còn không kịp, sao lại có thời gian để chán ghét em đây?”

“Vậy sao anh lại đồng ý với mẹ em việc giật dây em với Cận Thần chứ?”

Haiz… Hóa ra là vì chuyện này.

Thảo nào…

Hàng Chính vỗ về lưng của Tô Nam, sau đó kể lại mọi chuyện mà anh đã nói với bà Tư Anh một cách rất chân thành. Thật ra nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có thể trách thiếu tá Hàng sao? Nếu không phải vì đầu óc của anh suy nghĩ quá phong phú thì cũng không đồng ý trước với Tư Anh như vậy rồi. Aida, thất sách thất sách mà. Hàng Chính anh đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, sao giờ lại lật thuyền trong mương thế này được. Đúng là, còn chọc cho Tô Nam không vui. Đây mới là chuyện khiến anh thấy tức giận nhất.

Anh hy vọng Tô Nam có thể vui vẻ khi ở bên cạnh mình, dù cho không thể làm cô vui mọi lúc mọi nơi nhưng ít nhất cũng sẽ không để cô phải rơi nước mắt. Anh hy vọng cô được sống vui vẻ, hy vọng cô mãi duy trì được sự ấm áp đó. Mặc kệ anh có ở nhà hay không, mặc kệ sau này anh có còn trên thế giới này hay không.

Anh rất muốn nói nhiều lời hứa hẹn với Tô Nam nhưng anh không dám. Bởi vì tương lai của anh luôn là một ẩn số, ẩn số này khiến anh không cách nào trả giá nổi. Vậy nên anh không thể nào nói cho Tô Nam biết mọi lời hứa trong lòng anh được, do đó đối xử tốt với cô là chuyện duy nhất anh có thể làm hiện tại.

Anh cũng rất muốn nói những lời này cho cô nghe, thế nhưng anh không thể mở miệng nổi. Bây giờ Tô Nam đang ôm ấp hy vọng yêu đương với một người lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm như vậy. Anh muốn rước cô về nhà sớm một chút nhưng anh sợ, sợ một ngày nào đó trong rừng núi sâu thẳm, chỉ còn lại cái danh “Người nhà liệt sĩ” cùng cô trải qua hết quãng đời còn lại. Anh không muốn thấy cảnh đó. 

Đây cũng là lý do vì sao Hàng Chính đã đến tuổi ba mươi mốt rồi nhưng vẫn không nói chuyện yêu đương. Anh không muốn làm trễ nải con gái nhà người ta nhưng tình yêu đến, anh muốn cản cũng không được. Trong khoảnh khắc anh gặp phải Tô Nam, anh đã mặc kệ cho trái tim mình ngày càng tiến gần đến cô. Lúc anh muốn thu tay thì đã không kịp nữa rồi. Vì đã không còn kịp nữa nên Hàng Chính chỉ có thể làm hết những việc sau này không có khả năng làm khi anh vẫn còn sống. Tuy biệt danh của anh là “Hàng Lão Oai” nhưng rất nhiều chuyện anh chỉ làm chứ không nói ra.

Có lẽ cả đời này, có những câu nói mà Hàng Chính sẽ không thể nào thốt ra được.

Nam Nam, em biết không? Ngày đầu tiên ở bên cạnh em, anh đã gọi em là cô Hàng trước mặt người khác, không phải vì anh là người dở hơi, chẳng qua là anh sợ sau này anh sẽ không thể cho em được cái xưng hô này nữa.

Nam Nam, em biết không? Anh dẫn em đi Đại Lý Lệ Giang, đó là vì anh sợ rằng sẽ không được hưởng tuần trăng mật với em. Anh sợ anh không có thời gian làm chuyện đó.

Nam Nam, em biết không? Dù là vòng tay làm từ tóc hay vòng tay bạc, đó không chỉ là một món quà mà còn là nhẫn cưới trong lòng anh. Anh sợ anh không có cơ hội tự mình đeo nhẫn cưới vào tay của em.

Nam Nam, trước khi quen em, Hàng Chính anh không sợ trời không sợ đất, núi đao biển lửa gì cũng dám lao vào. Nhưng từ sau khi gặp được em, sao anh lại trở nên nhát gan như vậy, chuyện gì anh cũng thấy sợ hãi là sao?

Hàng Chính dùng sức ôm Tô Nam vào trong lòng, cảm giác trong ngực được lấp đầy rất chân thực. Anh nhẹ nhàng hôn trán cô, nói: “Nam Nam, hãy tin tưởng anh. Ngoại trừ em, anh sẽ không bảo bất kỳ ai là bạn gái của mình cả, còn bạn gái họ Miêu mà em nói. Nam Nam, em biết không, anh với A Hân cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Ngày hôm đó cô ấy bị đau chân, anh cũng không thể mặc kệ được. Tuy anh không biết sao lại xuất hiện lời nói vô căn cứ đó nhưng anh muốn nói cho em biết, anh với A Hân hoàn toàn trong sạch không có gì cả. Coi như là anh đã từng thích cô ấy, nhưng đó cũng là chuyện ngu xuẩn anh làm khi còn trẻ mà thôi. Bây giờ, anh chỉ có em! Em hãy tin anh giống như cách anh tin tưởng em.”

“Ừm.” Tô Nam buồn ngủ tựa vào trong lòng anh. Hàng Chính nhìn vẻ mặt của cô mà không khỏi bật cười. Cái cô gái này vẫn luôn tin tưởng anh, chỉ là cô cũng giống như anh, cần một lời giải thích mà thôi.

Ngủ đi, bảo bối của anh.

Lúc ôm Tô Nam vào giường, Liêu Hữu Vi và Tư Anh vẫn chưa thức dậy. Anh yên lặng ôm cô vào phòng rồi đặt lên giường, đắp chăn kỹ càng lại. Nhìn cô đã ngủ say, anh ngồi xổm bên cạnh giường, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi của cô.

Cảm giác mềm mại như tơ lụa thượng hạng.

Mang theo xúc cảm tươi mát của trà xanh, cảm giác đó thật sự…

“Tiểu Hàng!!!!”

Một giọng nữ kinh ngạc mang theo chút lửa giận tiến vào lỗ tai của Hàng Chính. Anh ngẩng đầu lên nhìn, Tư Anh đang đứng trước cửa, tức giận chỉ vào anh. Hàng Chính không nói lời nào một hồi lâu.

Anh nhìn Tư Anh một chút, lúc này đây, anh thật sự không muốn giấu diếm nữa rồi.

Tô Nam đang ngủ ngay ngắn trên giường bị ai đó dùng sức kéo dậy khỏi giường. Sau đó, người đó mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, cảm giác ấm áp và ướt át truyền đến đôi môi. Đột nhiên bên tai cô truyền đến tiếng thét chói tai. Tô Nam bị quầy rầy mộng đẹp mở đôi mắt mờ mịt ra. Khi nhìn rõ người đang dịu dàng hôn mình là Hàng Chính, cô vô thức ôm lấy cổ anh, đáp lại một nụ hôn dịu dàng.

Vậy nên một màn này lúc đầu chỉ có Hàng Chính diễn nay bỗng trở nên triền miên.

“Tô Nam!! Con đứng lên cho mẹ!!”

Âm thanh nổi giận đùng đùng kéo cô về thực tại. Tô Nam lập tức phản ứng kịp đây là giọng nói của ai, đây là… giọng của mẹ mà.

Tô Nam lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhìn bố mẹ đang tức giận ở trước cửa.

Sợ hãi…

Hàng Chính thấy sắc mặt Tô Nam lập tức trở nên trắng bệch, vậy nên anh đứng lên chắn trước mặt cô. Anh đối mặt với cơn lửa giận của Tư Anh và Liêu Hữu Vi, chỉ cần không làm tổn thương tới Nam Nam thì tất cả đều ổn cả.

“Đại ca, chị dâu.” Hàng Chính cười nói: “À không đúng. Chú dì, cho phép con tự giới thiệu một chút. Con là Hàng Chính, bạn trai chính thức của Tô Nam. Mấy ngày nào đều nhờ chú dì chăm sóc, bởi vì một số nguyên nhân nên đến bây giờ con mới nói ra sự thật. Thật sự rất xin lỗi, nhưng con hy vọng hai người cứ tức giận với con, Nam Nam là bạn gái của con, con hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy.”

“Cậu giấu kỹ quá Tiểu Hàng.” Liêu Hữu Vi nghiến răng nghiến lợi nói. Ngày hôm qua vẫn là anh em tốt, hôm nay lại trở thành bạn trai của con gái mình, ai đó nói xem đây là chuyện gì vậy chứ: “Tôi với vợ mình đều bị hai người xoay như chong chóng phải không?”

Tư Anh đã tức giận đến độ không thể nói được gì nữa. Liêu Hữu Vi vừa giúp bà thuận khí vừa nói: “Tiểu Hàng, nếu cậu đã nói ra sự thật thì tôi cũng cho cậu biết một chuyện. Trừ phi cậu xuất ngũ, bằng không thì tôi tuyệt đối sẽ không gả Nam Nam cho một quân nhân. Tiểu Hàng, tôi không cần phải nói gì nhiều về tính chất công việc của cậu nữa, cậu lấy cái gì để cho Nam Nam hạnh phúc.”

“Xuất ngũ sao?” Hàng Chính quay đầu, nhìn Tô Nam một chút rồi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chú, nếu như chú đã nói vậy thì con sẽ cân nhắc một chút.”

“Không được! Hàng Chính, anh không thể xuất ngũ.” Tô Nam xoay người, bước xuống giường rồi đi đến trước mặt anh: “Bố, sao bố lại muốn ép Hàng Chính như vậy. Bố đã từng là quân nhân mà, lẽ nào bố không biết quân đội có ý nghĩa như thế nào đối với một người lính sao? Tại sao phải bảo anh ấy xuất ngũ, trên thế giới này nhiều người làm vợ của quân nhân như vậy, lẽ nào người ta không khổ sao? Bố, con không hy vọng Hàng Chính vì mình mà vứt bỏ tín ngưỡng. Con cũng không cầu mong hai người có thể đồng ý chuyện của hai chúng con. Con chỉ một nói một câu, bố, con quyết định sẽ cưới Hàng Chính rồi. Nói lời khó nghe thì là dù sau khi kết hôn, một ngày nào đó Hàng Chính không trở về từ chiến trường thì con cũng bằng lòng làm góa phụ. Chỉ cần là anh ấy thì con nguyện ý!”

Cuối cùng, Tô Nam cố chấp đã đổi lấy kết quả là bố mẹ lạnh nhạt dọn hành lý rời khỏi thành phố H. Tô Nam ôm đầu gối khóc nức nở. Hàng Chính ngồi bên cạnh giường, vuốt mái tóc dài của cô rồi nói: “Nam Nam, em biết cách giải quyết tốt nhất bây giờ là gì không?”

“Em biết.”

“Nam Nam, anh biết em không muốn trở nên như vậy với bố mẹ của mình. Vậy nên Nam Nam, anh có mấy câu em vừa nói là đủ rồi, anh cũng không mong ước gì nhiều. Nam Nam, đi giảng hòa với bố mẹ đi, chúng ta…”

“Hàng Chính.” Tô Nam ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn anh. Cô nhẹ nhàng gọi tên anh: “Anh đừng nói mấy lời như vậy, để em nói!”

Tô Nam dùng ống tay lau nước mắt trên mặt: “Hàng Chính, chúng ta chia tay đi!! Anh không sai gì cả, tất cả đều là lỗi của em, vậy nên em bỏ anh!! Hàng Chính, là em bỏ anh, chúng ta… Chúng ta chia tay đi!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK