• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hann

Từ trước đến nay, Hàng Chính chẳng nghiêm túc gì khi đứng trước mặt Phương Cẩm Lôi, việc đùa giỡn qua loa vài câu anh ấy đã thấy rồi nhưng không thể trách. Dù sao từ lúc anh ấy dẫn binh đến bây giờ, bên cạnh cũng chỉ còn hai người là Hàng Chính và Hứa Băng mà thôi, nhưng hai người này cũng khiến anh ấy thấy rất tự hào. 

Sau khi Hứa Băng kết hôn, vấn đề cá nhân của Hàng Chính khiến anh ấy cảm thấy khá lo lắng nhưng Hàng Chính lại không nóng vội. Vậy nên Phương Cẩm Lôi chưa bao giờ nhìn thấy anh nở một nụ cười dịu dàng đầy tình cảm đến thế bao giờ. Nhưng giây phút nhắc đến Tô Nam ấy, Phương Cẩm Lôi đã thấy anh nở một nụ cười như vậy, dịu dàng cưng chiều, như thể cô gái của mình đang đứng ngay trước mặt vậy.

“Xem phẩm hạnh của cậu xem, tôi già vậy rồi mà vẫn còn dẫn binh hai người như thế này, vừa nhắc tới vợ là vui vẻ muốn nở hoa ngay.”

Thật ra trong lòng anh ấy cảm thấy rất vui mừng nhưng cũng không quên chế giễu Hàng Chính. Trái tim của Hàng Chính đã trở nên quá cứng rắn và mạnh mẽ do được quân đội mài mòn từ lâu. Khó khăn lắm mới có thể khiến Hàng Chính trở nên dịu dàng hơn đôi chút, anh ấy cảm thấy rất tốt. Dù cho bản thân anh ấy kiên cường như thế nhưng lúc đối diện với vợ của mình, anh ấy vẫn tình nguyện bị vợ quản nghiêm mà thôi.

“Đại đội trưởng, anh đừng chê cười tôi mãi, sao lại tựa như hoa rồi, vừa nhắc tới vợ là vui vẻ ngay, đây là anh Hứa Băng chứ không phải tôi.”

“Theo ý của cậu là nhắc đến bạn gái thì cậu thấy không vui đúng không. Vậy được, lần sau lúc gặp mặt cô em Tô Nam này, tôi phải nói chuyện này cho cô ấy biết, Hàng Chính vừa nghe nhắc đến tên cô ấy là thấy sốt ruột.”

“Đừng đừng đừng, đại đội trưởng, anh là anh lớn của tôi thì cũng là anh lớn của cô ấy. Không phải anh là người lo lắng hoảng cả lên khi anh em tôi chưa cưới vợ sao, anh thật sự muốn nhìn cô vợ sắp tới tay anh em lại không cánh mà bay à.”

Mặc dù biết Phương Cẩm Lôi sẽ không nói nhưng Hàng Chính vẫn làm bộ xin tha thứ khiến anh ấy thấy khá vui vẻ. Huống hồ lúc nhắc đến Tô Nam, sao anh có thể không vui cho được, cảm giác trong lòng đột nhiên thấy ấm áp này chỉ có mình anh mới hiểu được mà thôi.

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Phương Cẩm Lôi, Hàng Chính vừa xuống lầu đã nhìn thấy Miêu Mị Hân đi ra khỏi đội từ phía xa, đằng sau là Lý Phục mặc quần áo huấn luyện sốt ruột, lật đật chạy theo.

Lý Phục cầm cà mèn trong tay, dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông, nụ cười trên môi anh ấy như thể ngoác sắp tới mang tai rồi.

Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao… Đúng là, Tể Tể à cậu cũng đừng căng thẳng quá chứ. Sau này ra ngoài nhớ đừng bao giờ nói Hàng Chính tôi là đội trưởng của cậu đấy.

Hàng Chính đứng dưới lầu giãn gân cốt một chút rồi ngắm nhìn từng cái cây ngọn cỏ quen thuộc xung quanh. Anh đã ở đây ba bốn năm rồi, lần đầu tiên cảm thấy từng lá cây ngọn cỏ nơi này đã trở nên héo úa bởi mùa đông lạnh buốt, tất nhiên cũng không còn sum suê um tùm tươi tốt như trước nữa.

Mặt trời tắt nắng tại thành phố S, làn khói trắng phà ra từ trong miệng hòa lẫn vào ánh sáng vàng rồi dần dần biến mất không thể nhìn thấy được. Có lẽ sau khi khí trời thay đổi, lượng khách ở nhà hàng đã dần tăng lên rất nhiều. Thế nhưng từ sau khi Tô Nam đi làm lại, trong nhà hàng luôn có một người đàn ông cứ ngồi ở một vị trí cố định, lúc chọn món ăn, anh ta luôn bảo Tô Nam ghi cho mình. Đôi khi cô bận bịu muốn đổi sang một nhân viên phục vụ khác làm giúp thì người đàn ông này lộ vẻ không vui mấy, nói ra mấy lời ác ý với nhân viên. Bởi vậy cô cảm thấy rất xấu hổ, cô cũng nói cho chị quản lý nhà hàng rất nhiều lần nhưng lần nào, chị ấy cũng chỉ thở dài một hơi rồi nói Nam Nam, khổ cho em rồi, cố gắng tận lực phục vụ anh ta hôi, cũng không thể không cho anh ta tới phải không.

Đúng lúc hôm nay nhà hàng có rất nhiều khách khứa, Tô Nam bận bịu không thôi, xoay đông xoay tây giống như một con quay vậy. Cố Quyền Đông ở trụ sở cảnh sát gần đó thừa dịp đang giờ nghỉ trưa nên đến chỗ Tô Nam ăn bữa trưa. Lúc vừa mới vào nhà hàng, anh ta đã thấy Tô Nam đang cầm bình thủy để rót nước cho khách, sau đó còn cười hỏi vị khách đó cần gì.

Cố Quyền Đông tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống, thấy Tô Nam bận bịu như vậy nên cũng không quấy rầy cô. Sau khi gọi một vài món ăn, anh ta châm một điếu thuốc để hút trong lúc chờ lên món.

Vừa hay người mang thức ăn lên cho anh ta là Tô Nam.

“Món của anh đã lên đủ rồi, xin mời anh từ từ dùng.”

Tô Nam lấy bút bi ra đánh dấu lên thực đơn của Cố Quyền Đông, lúc trả lại thực đơn, cô nhìn thấy Cố Quyền Đông đang ngậm điếu thuốc bên khóe miệng, nghiền ngẫm nhìn mình.

“Là anh sao!” Tô Nam thấy hơi bất ngờ: “Sao anh lại đến đây?”

“Xem cô nói kìa, cứ như tôi bị liệt vào danh sách đen không được đến nhà hàng vậy.”

“Nào có.” Tô Nam nở nụ cười thật tươi, cô không ngờ có thể gặp lại Cố Quyền Đông ở nơi này. Chuyện cô ngã bệnh lần trước, thật sự cô rất muốn cảm ơn Cố Quyền Đông nhưng gần đây có chút bận rộn, thêm nữa cô không biết phương thức liên lạc của anh ta nên mới đành thôi: “Tôi vẫn luôn rất muốn cảm ơn anh, lúc nào tôi mời anh ăn một bữa vậy.”

“Cần gì khách sáo như vậy.” Cố Quyền Đông dập tắt điếu thuốc lá trong gạt tàn: “Tôi với anh ấy là anh em cả đời, cô là bạn gái của anh ấy, tôi không giúp cô thì giúp ai. Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi, đừng khách khí, nếu có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ giúp.”

Tô Nam gật đầu, vừa định nói chuyện thì phía sau vang lên âm thanh khiến người ta cảm thấy rất chán ghét.

“Tô Nam, Tô Nam, qua đây. Ông đây tới rồi, cô không qua đây ở đó làm gì!”

Giọng nói cực lớn khiến người ăn cơm đều nháo nhào nhìn sang phía anh ta.

“Anh ăn trước đi, tôi đi làm việc.”

Tô Nam thở dài ôm lấy thực đơn rồi nở nụ cười, đi về phía người đàn ông.

“Anh Lưu, chào mừng quý khách đã đến.”

“Hôm nay cô vội vàng thế, sao vậy? Tiểu bạch kiểm bên kia là tình nhân của cô à?” Anh Lưu gác chân lên bàn, gương mặt bất cần đời.

“Anh Lưu, mọi người đều là khách, tôi cũng chỉ là nhân viên phục vụ hỏi thăm anh ấy vài câu theo bổn phận thôi. Anh Lưu, hôm nay anh muốn ăn món gì? Thực đơn đây.”

Cô đặt thực đơn lên bàn nhưng lại bị anh Lưu đó dùng chân hất xuống đất.

“Nhặt lên. Đưa đến trước mặt cho tôi xem.”

Tô Nam cắn môi, mọi người hoặc thấy cảm thông hoặc ngồi xem kịch vui, nhìn người ngồi xổm xuống nhặt thực đơn lên. Lúc nhặt thực đơn xong vừa định đứng dậy thì vị họ Lưu kia đột nhiên duỗi tay nắm được cằm của cô, khiến cô phải nhìn mình.

“Ai dô dô, cô xem bản thân mình một chút xem, không biết ở trên giường có còn sức im hơi lặng tiếng như vậy không nhỉ? Bao cô cả đêm cần nhiêu tiền? Tôi lại muốn thử xem đây?”

Lửa giận của cô lập tức bùng lên, gọi cô hét cô cô nhìn được, chọn ba lấy bốn cô cũng nhịn được, lớn tiếng quát cô cũng nhịn. Thế nhưng điều đó không có nghĩa cô là quả hồng mềm, dám dùng những lời nói như vậy vũ nhục cô, cái này, cô nhịn không được.

Thế nhưng không đợi Tô Nam cầm thực đơn trong tay rồi tát vào khuôn mặt chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy buồn nôn này, người đàn ông đó đã bị đá một cước ngã khỏi ghế. Sau đó, Tô Nam được người ta xách cổ áo để đứng dậy khỏi mặt đất. Người đàn ông đột nhiên bị đá cảm thấy vô cùng mất mặt, anh ta bò dậy từ dưới đất, sau đó hét lớn muốn quyết chiến một trận với người đàn ông đã đá anh ta.

Tất nhiên người đá anh ta chính là Cố Quyền Đông. Cố Quyền Đông kéo Tô Nam đứng ra phía sau lưng mình, sau đó tiếng bẻ khớp xương tay vang lên: “Sao? Muốn động thủ với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, Tô Nam là chị dâu của tôi, anh muốn chết hay sao mà bắt nạt cô ấy?”

“Mày chờ đó, tao báo cảnh sát bắt mày lại.” Anh Lưu đó nói sẽ lấy điện thoại gọi. Cố Quyền Đông không nhanh không chấm lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát dán vào mũi của anh Lưu đó, nói: “Báo cảnh sát chưa? Tôi chính là cảnh sát đây, có cần tôi trực tiếp dẫn anh đến cục cảnh sát một chút không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK