Bởi vì Tô Nam vẫn là người cần phải đi làm nên trách nhiệm chăm sóc Cố Quyền Đông đều chuyển sang cho Cốc Vũ. Thật ra Cốc Vũ không muốn nhưng không còn cách nào khác nữa, ai bảo cô ấy gặp phải chuyện này chứ? Hơn nữa, quan hệ giữa cô ấy và Tô Nam tốt đến thế, cũng không thể từ chối thỉnh cầu của bạn bè như vậy được. Vả lại cô ấy là kiểu người sẽ không từ chối người khác.
Cốc Vũ rất ưu sầu, thế nhưng cảm xúc phiền muộn này của cô ấy chỉ kéo dài vài phút. Sau đó, cô ấy nhìn thấy chiếc áo khoác xám trên người Tô Nam, mọi buồn phiền như tan tành mây khói.
“Nam Nam, cậu và anh Cận đó có chuyện gì thế?”
Cô gái Cốc Vũ lúc nào cũng hừng hực ngọn lửa tò mò đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như này để nhiều chuyện một chút. Vậy nên, cô ấy tạm thời quên mất chuyện Cố Quyền Đông bị thương và bắt đầu tấn công hỏi chuyện của Tô Nam.
Nhưng khi bị Cốc Vũ hỏi về vấn đề này, Tô Nam cảm thấy không hiểu lắm: “Xảy ra chuyện gì là sao? Cậu nói gì vậy?”
Cốc Vũ chép miệng nhìn áo khoác xám trên người cô, cô cũng khó hiểu nhìn chiếc áo trên người mình…
… Chết mất! Cô quên béng, trên người cô là áo khoác của Cận Thần!
Tô Nam cúi đầu thở dài một hơi, thuận tiện phỉ nhổ trí nhớ của mình. Vì để phòng chuyện Cốc Vũ tiếp tục nhiều chuyện, cô quyết định vẫn nên giải thích một chút thì hơn.
“À, cậu nói cái áo này à. Không phải lúc đi mình quên mặc áo khoác sao, cậu biết đấy, anh Cận này là kiểu quý ông lịch sự, có lẽ anh ấy không muốn nhìn thấy cảnh con gái bị nhiễm lạnh chăng, thế nên mới đưa áo khoác cho mình.”
“Không đúng không đúng không đúng!” Cốc Vũ giơ một ngón tay rồi quơ quơ trước mặt Tô Nam: “Nam Nam, mình không nói chuyện quần áo. Thật ra mình vẫn luôn cảm thấy anh Cận khá để ý cậu, chắc chắn không phải chỉ vì tính cách lịch sự ga lăng của anh ấy thôi đâu.”
“Hả? Phải không? Ha ha ha ~ Mình không thấy gì cả!” Tô Nam quyết định giả ngốc. Hoàn toàn chính xác, đôi lúc cô cũng cảm thấy Cận Thần đối xử với mình vô cùng tốt. Thế nhưng sau đó, anh ta đã bảo rằng đây chỉ là sự quan tâm cần thiết của một cấp trên đối với cấp dưới mà thôi. Quên đi, coi như là do cô tự mình nghĩ nhiều. Nói thật, cô cũng không muốn dây dưa với Cận Thần quá nhiều, duy trì mối quan hệ cấp trên cấp dưới thật tốt cũng khá ổn.
“Nam Nam, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường nha~” Cốc Vũ ra vẻ thâm sâu gật đầu với Tô Nam.
Vì sợ Cốc Vũ tiếp tục nhiều chuyện, cô tùy tiện nói dối vài câu rồi dặn dò cô ấy chăm sóc Cố Quyền Đông thật tốt, sau đó chạy mất dép. Cô sợ thật sự, Cốc Vũ lại thích tò mò nhiều chuyện mãi, có khi cô ấy sẽ nói ra mối quan hệ mập mờ của mình và Cận Thần mất. Đến lúc đó, coi như cô có tám cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng nổi. Cô gái Cốc Vũ này cái gì cũng tốt, duy chỉ có tính nhiều chuyện này vẫn luôn khiến Tô Nam sợ không thôi. Mà thôi mà thôi, không nên trêu vào phải né thôi, cô nghĩ thầm như thế.
Gần đến cuối năm, ngay cả bệnh viện lúc nào cũng đơn điệu cũng đã treo đèn lồng lên để đón năm mới. Tô Nam nhìn bầu trời mờ mịt, đó là dáng vẻ của bầu trời đầy mây vào mùa đông. Có lẽ bởi vì vậy, tất cả những ngày lễ vào mùa đông đều dùng màu đỏ để chúc mừng. Một màu sắc sáng rực chói mắt như vậy mới có thể xóa nhòa đi cái vẻ xám xịt và hiu quạnh của mùa đông.
Tô Nam kéo áo khoác trên người mình, sau khi nghĩ về chuyện đây là áo khoác của Cận Thần, cô quả quyết cởi ra rồi ôm vào lòng. Cô cũng không biết mình làm vậy là để chứng minh cái gì, thế nhưng trong giây lát đó, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn không ít. Dường như chiếc áo khoác này có cái gì đó kỳ lạ khiến cô không muốn đối mặt trực tiếp. Cô không thể nói thành lời đây là cảm giác gì, lúc đó giữa cô và Cận Thần đâu có gì đâu? Rõ ràng hồi ở trong club cũng không có, vậy tại sao Cốc Vũ lại cảm thấy giữa bọn họ có gì đó chứ? Nếu Cốc Vũ đã có cảm giác như vậy rồi thì những người khác sẽ như thế nào?
“Nam Nam?”
Bả vai của cô bị vỗ một cái, Tô Nam hơi kinh ngạc quay đầu lại, cứ như đang sợ rằng sẽ gặp người quen ở đây vậy. Thế nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đang tươi cười trước mặt mình, Tô Nam đột nhiên cười “Ha ha”, nói: “Anh Trịnh Trực, đã lâu không gặp.”
Thật sự đã rất lâu không gặp rồi.
Trịnh Soái Trực trông rám nắng hơn nhiều so với lúc trước, cũng đã gầy đi nhiều rồi. Cả người mặc quân phục mùa đông càng làm nổi bật hơn dáng vẻ xán lạn, giữa hai hàng lông mày cũng ít ngây ngô hơn, trở nên trưởng thành và bình ổn hơn không ít. Duy chỉ có một điều cô cảm thấy không đổi đó chính là ánh mắt vui vẻ và hưng phấn khi gặp Tô Nam của anh ta, giống y như đúc so với lúc cô gặp vào lần đầu tiên.
“Nam Nam… À, không đúng không đúng, không nên gọi là Nam Nam nữa. Ha ha, chị dâu.”
Trịnh Soái Trực vẫn thích khoảng thời gian cùng Tô Nam chăm sóc Hàng Chính ở bệnh viện, cái lúc cãi nhau ầm ĩ không cần bận tâm với Hồ Đối Đối. Bởi vì khi đó cô vẫn còn độc thân, bạn trai của cô cũng không phải là đội trưởng mà anh ta kính trọng nhất.
Thật ra Trịnh Soái Trực rất vui khi Nam Nam và đội trưởng có thể ở bên nhau, chỉ là từ ngày đó trở đi, anh ta không cách nào cùng Nam Nam anh anh em em nữa rồi, rất nhiều chuyện nuối tiếc.
Thật ra lúc đó anh ta cũng thích Nam Nam, thế nhưng không phải là kiểu yêu mến muốn ở bên cạnh nhau, chỉ là thích mà thôi. Hơn nữa anh ta cũng hy vọng cô có thể vui vẻ, vậy nên Trịnh Soái Trực vẫn luôn cảm thấy mình thích cô giống như anh trai thích em gái vậy. Nhưng vẫn rất đáng tiếc, anh ta không dám gọi đội trưởng là em rể. Trịnh Soái Trực không dám làm mấy chuyện tìm đường chết như thế này, không làm được.
“Gọi Nam Nam cũng rất tốt mà, anh Trịnh Trực, không phải anh nói muốn nhận em làm em gái sao? Anh quên rồi à.”
Đương nhiên không có, tất nhiên Trịnh Soái Trực không quên. Thật ra anh ta cũng không ngờ một câu nói lúc đó của mình lại có thể khiến cô nhớ lâu đến vậy.
“Không có. Nhưng em là bạn gái của đội trưởng, vậy thì chính là chị dâu của anh rồi. Cái này cũng không thể loạn được! Hơn nữa anh cũng không dám gọi đội trưởng là em rể đâu.”
“Anh Trịnh Trực, anh có ý như thế mà.” Tô Nam cười vui vẻ: “Được rồi, em quên hỏi, anh tới đây làm gì vậy?”
Trịnh Soái Trực nhìn Tô Nam một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Anh mới cảm thấy kỳ lạ này! Em đến bệnh viện quân y để làm gì?”
“Bệnh viện quân y?”
Tô Nam quan sát xung quanh một chút. Không sai. Đây là bệnh viện quân y, cô vẫn luôn không chú ý đến. Lúc trước cô đã từng chăm sóc Hàng Chính hai tháng ở đây, không ngờ hôm nay gấp quá nên không nhận ra đây là bệnh viện quân ý, đúng là…
Tô Nam lại phỉ nhổ trí nhớ của mình lần nữa.
“Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Em tới bệnh viện quân y làm gì vậy?”
Thế là Tô Nam bèn kể lại chuyện của Cố Quyền Đông cho Trịnh Soái Trực nghe. Sau khi nghe xong, anh ta “tấm tắc” cảm thán Cố Quyền Đông quả nhiên là một vị cảnh sát nhân dân mà, rồi vì dân mà phân ưu giải nạn các kiểu.
“Anh tới đây làm gì vậy?” Tô Nam hỏi. Trong nháy mắt đó, trong đầu Tô Nam lại hiện ra cảnh Hàng Chính bị thương khi xưa. Trong lòng cô tràn đầy căng thẳng, máu nóng cứ như dâng trào. Cô nắm lấy ống tay áo của Trịnh Soái Trực, lo lắng hỏi: “Không lẽ Hàng Chính lại bị thương sao?”
“Không có không có không có!” Trịnh Soái Trực nhanh chóng phủ nhận: “Là một tân binh, hai ngày trước lúc huấn luyện cậu ta bị thương ở gân chân. Trùng hợp tân binh này là do anh dẫn dắt nên hôm nay anh đến thăm xem sao. Đội trưởng vẫn khỏe, ăn uống tốt lắm, em đừng lo lắng, đội trưởng vẫn rất ổn. Hơn nữa, bây giờ bọn anh đều đang ở quân khu của đại đội để huấn luyện cho tân binh, không chừng lúc nào đó đội trưởng có thể đến thăm em.”
“À, không bị thương là tốt rồi, không sao là được. Chờ đã, anh nói cái gì? Tân binh? Bọn anh huấn luyện người mới sao?”
“Ừ, đúng vậy!” Trịnh Soái Trực gật đầu: “Sao vậy?”
“Tân binh của bọn anh có ai tên Liêu Thịnh không?”
“Liêu Thịnh? Có! Người của lớp bốn, là tiểu đội do Hồ tổng dẫn dắt. Sao vậy?”
“Không có gì không có gì.” Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành xong. Tuy rằng cô đã quên mất chuyện của người em trai xui xẻo này nửa tháng trời, thế nhưng cuối cùng cũng có được tung tích của em trai xui xẻo này rồi. Không được, cô phải gọi điện nói với mẹ mình một tiếng.
“Tên nhóc Liêu Thịnh này cũng không tệ, ngoại trừ việc đôi khi hơi cáu gắt thì mấy tố chất còn lại cũng không tồi. Hồ tổng rất coi trọng cậu ấy, sao vậy, em biết tên nhóc này sao?”
“Ừ, tên nhóc đó là em trai em.”
…
Nếu không may người em trai của Tô Nam biết chuyện chị gái quên mình hơn nửa tháng, vậy thì chắc chắn cậu sẽ cảm thấy như bị cả thế giới vứt bỏ mất.
Nhưng bây giờ, xui xẻo thay, em trai của cô cảm giác như mình bị cả vũ trụ này vứt bỏ rồi vậy.
Người người đều đã đến căn tin ăn cơm, chỉ còn một mình cậu hai tay xách thùng nước trong thao trường, hứng hết cơn gió lạnh, là vì sao chứ? Thật ra cũng không có gì, chỉ là vì cậu dẫn theo vài anh em đi trộm một con gà mà tiểu đội bếp núc nuôi. Sau đó, bọn cậu lấy máu nhổ lông gà ở hầm trú ẩn rồi đem đi nướng trên lửa, chờ được thưởng thức món gà nước giòn rụm thơm phức này.
Liêu Thịnh nhìn thấy thịt đã chín rồi, nhưng bỗng nhiên một giọng nói âm trầm vang lên.
“Ha, tên nhóc, gì đấy?”
“Gà nướng đấy.”
Đương nhiên Liêu Thịnh đang không nhận thức được rằng nguy hiểm đang cận kề, cậu vẫn nhanh chóng lật gà nướng trong tay như cũ, tranh thủ làm cho gà cháy xém bên ngoài và hơi mềm bên trong một chút.
“À! Gà nướng à? Lát nữa cho tôi ăn một chút nhé?”
“Không thành vấn đề, chút chuyện nhỏ.”
Tân binh ngồi bên cạnh Liêu Thịnh nhìn thoáng qua người đàn ông nói muốn ăn gà nướng ở bên cạnh, định bảo không cần gấp gáp nhưng suýt chút nữa cậu ta bị dọa đến nỗi ngồi bịch xuống đất luôn rồi.
Tân binh nhanh chóng sửa sang quần áo huấn luyện rồi đứng thẳng lưng, còn thuận tiện đá Liêu Thịnh đang ngồi chồm hổm dưới đất để nướng gà. Liêu Thịnh bị đá một cái vào chân nên rất khó chịu, đáp lại: “Này! Tên nhóc cậu đá tôi làm gì?”
Hai tân binh ngồi bên cạnh Liêu Thịnh cũng ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ cũng nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh. Liêu Thịnh cảm thấy rất kỳ lạ, mấy người này đứng lên làm gì chứ. Liêu Thịnh ngẩng đầu muốn hỏi anh em mình một chút vậy là có ý gì. Nhưng không ngờ lúc mới vừa ngẩng đầu lên, cậu vừa hay chạm phải ánh mắt như lóe lên tia sáng sắc bén.
“Huấn luyện Hàng!!” Liêu Thịnh như nảy lên khỏi mặt đất: “Huấn luyện Hàng, là anh à.”
“Ừ, là tôi.” Hàng Chính ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn từ trên xuống dưới Liêu Thịnh một lượt: “Sao? Không tin nổi à?”
Liêu Thịnh ra sức lắc đầu, không dám thở mạnh chút nào.
Từ lúc huấn luyện Hàng trở về sau đợt nghỉ phép, những sự tích tốt đẹp đã được truyền hết cho các tân binh. Tuy mấy vị tân binh này ngày nào cũng thấy huấn luyện Hàng cầm theo cái kèn đồng rồi lắc lắc, đi bộ trong tiểu đội. Thế nhưng các huấn luyện viên và tiểu đội trưởng đều có dáng vẻ cực kỳ tôn trọng dành cho Hàng Chính mỗi khi nhìn thấy anh.
Huấn luyện viên và tiểu đội trưởng quản lý tân binh bọn họ, mà huấn luyện Hàng lại quản lý tất cả các huấn luyện viên cũng như tiểu đội trưởng của bọn họ. Nhưng có người không tin mấy chuyện kỳ lạ này, cũng không tin rằng phương pháp của huấn luyện Hàng khắc nghiệt. Mấy người nhẹ dạ cả tin đó đều nghĩ rằng đại thiếu tá ngày nào cũng mang theo kèn đồng đi đi lại lại như vậy sẽ không có tiền đồ gì nhiều, không chừng là dùng thủ đoạn này đấy để leo lên đến vị trí như ngày hôm nay.
Thế nhưng vào một ngày nọ vào ban đêm, lúc mấy tân binh rời giường để đi vệ sinh, bọn họ đi ngang qua ký túc xá của huấn luyện viên. Bọn họ đã nhìn thấy mấy vị huấn luyện viên Hồ Đối Đối, Lý Phục, Trịnh Soái Trực, Trần Ngũ đang luyện tập bịt mắt tháo dỡ súng. Mà huấn luyện Hàng thường hay cầm loa đồng đi dạo trên sân rộng lúc này cũng như biến thành một người khác. Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, trong ánh mắt lóe lên tia sáng như không màng đến điều gì xung quanh, cả người tỏa ra khí chất của một vị vua.
Huấn luyện Hàng cầm đồng hồ bấm giây, không ngừng lắc đầu, còn huấn luyện viên Hứa Băng thì không ngừng nói: “Tốc độ này của các cậu chậm hơn không ít so với lúc ở căn cứ, các cậu tập trung một chút được không? Đừng vì huấn luyện cho tân binh mà thả lỏng bản thân.”
Huấn luyện Hàng ném đồng hồ bấm giây cho Hứa Băng rồi nói nhỏ với anh ta cái gì đó, sau đó anh đi đến trước bàn, bịt mắt tháo súng bằng một tay. Mấy người Hồ Đối Đối mất ít nhất cũng phải mười bảy giây để tháo súng xong, còn huấn luyện Hàng chỉ cần dùng một tay đã ghép lại súng rất nhanh. Sau đó, Hứa Băng nhặt lên một bình rượu ở bên cạnh rồi ném lên không trung. “Pằng”, một viên đạn bay ra, lắp ráp ống hãm thanh vào. Âm thanh của súng át cả tiếng bình rượu vỡ, mảnh thủy tinh trong không trung rơi xuống. Mà từ đầu đến cuối, huấn luyện Hàng đều đang dùng vải đen bịt mắt lại.
Một tân binh nhìn lén sợ đến nỗi ngây ngẩn cả người.
Vậy nên, huấn luyện Hàng lại được các tân binh bàn luận mỗi khi họ rảnh rỗi.
Nhưng chính vì vậy nên có người không tin chuyện này lắm.
Liêu Thịnh chính là người dẫn đầu cái nhóm không tin mấy chuyện này, sau đó dần truyền bá cảm giác bán tin bán nghi này của mình đến mọi người. Tuy cậu bảo không tin chuyện kỳ lạ đó lắm nhưng tân binh Liêu Thịnh đang làm “Chuyên mục nướng gà” vẫn bị nhân vật nổi tiếng đã lâu này bắt được. Nói thật, trong lòng cậu vẫn thấy rất lo lắng.
Đang lúc trong lòng cậu đang thấy bất an, bốn cái xẻng rơi xuống tự do trước mặt bốn người. Hàng Chính tháo cái nón xuống rồi sờ sờ mái tóc ngắn, cười nói với mấy người trong hầm trú ẩn: “Đào hai cái mương ngăn lửa ở bên cạnh đống lửa này cho tôi, không thể để các cậu nướng gà rồi đốt luôn nơi huấn luyện, sau đó bắt tôi phải đền tiền được, không tốt cho lắm. Đào xong hai cái mương ngăn lửa rồi đi tiểu để dập sạch đống lửa này cho tôi, sau khi dập lửa xong phải khôi phục nơi này trở lại như trạng thái ban đầu, nghe rõ chưa?”
Được! Đào mương ngăn lửa thì Liêu Thịnh nhận, khôi phục nơi này thành trạng thái ban đầu cậu cũng nhận! Thế nhưng đi tiểu để dập lửa? Hàng Chính bảo bọn họ làm vậy để lấy nước dập lửa sao?
Liêu Thịnh nhìn ngọn lửa đang cháy một chút, hận không thể tự tát mình hai cái. Lúc đó sao cậu không nổi lửa nhỏ nhỏ một chút chứ, lửa lớn như vậy là tìm đường chết rồi. Thế nhưng lời nói tiếp theo của Hàng Chính mới khiến cậu cảm thấy như bị đày xuống địa ngục.
“À! Được rồi, cho các cậu thời gian nửa tiếng. Cũng không thể để các cậu ở đây dập lửa cả buổi tối được.”
Liêu Thịnh tỏ vẻ phàn nàn. Con bà nó, nửa tiếng, dùng nước tiểu để lập lửa, bọn họ lấy đâu ra nhiều nước tiểu thế được hả. Liêu Thịnh quyết định liều mạng một lần.
“Huấn luyện Hàng, nửa tiếng sao, nước tiểu từ đâu tới mà nhiều như thế được, bọn tôi còn chưa uống chút nước nào.”
“Làm sao? Không làm được? Thật ra cũng có cách khác, chỉ là sợ các cậu không muốn.”
“Chỉ cần không phải đi tiểu để dập lửa thì làm gì cũng được.”
“Phải không?” Hàng Chính híp mắt nhìn Liêu Thịnh: “Được thôi, vậy các cậu đi tiểu một lần để dập tắt lửa, sau đó đưa gà cho tôi ăn.”
Sắc mặt của Liêu Thịnh cứ xanh rồi lại trắng. Cậu nhìn Hàng Chính một hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi, kéo quần áo rồi nói: “Các anh em! Đi tiểu!”