Chương 18: Canh gà tình yêu
Editor: Bonnie
Tên đã lên dây, không bắn không được. Nhưng cho dù đã biết trước chuyện này, Tả Minh Nhiên cũng không có cách nào khác, tuy cô mang tiền vào đoàn, nhưng cũng không phải là nhà đầu tư lớn nhất, nhân vật quan trọng như nữ phụ thì cô không có cách nào nhúng tay vào.
Huống chi, Ôn Phỉ Phỉ cũng không có làm gì sai, bỏ qua ân oán cá nhân giữa hai người, Ôn Phỉ Phỉ không có □□, kỹ thuật diễn lại khả quan, làm nữ phụ cũng là tới cứu nguy, hợp tình hợp lý.
Nhưng mà có sự so sánh như vậy, thân là nữ chính Tả Minh Nhiên lập tức có vẻ ảm đạm không có ánh sáng.
Phòng trang điểm của phim trường cũng không tính là xa hoa, tiếng ồn ào bên ngoài xuyên qua cánh cửa mỏng manh, Tả Minh Nhiên thoáng nghe thấy tiếng có người chào hỏi với Ôn Phỉ Phỉ.
An Kỳ nhịn không được khẽ nói thầm: “Sao cô ta cứ như âm hồn không tan vậy, chị Nhiên đi tới đâu cô ta theo tới đó.”
Mao Mao lập tức nói: "Đừng nói lung tung, chú ý lời nói của em."
An Kỳ tự biết mình lỡ lời, le lưỡi, “Em đi nấu nước.”
Nói là phòng trang điểm, thật ra cũng là phòng nghỉ, diện tích phòng không lớn, nhưng có đủ mọi thứ.
An Kỳ cất riêng những thứ mang theo, cắm ấm nước bắt đầu nấu nước. Mao Mao ở bên cạnh nhìn, cũng không động tay, chỉ khi An Kỳ làm sai việc gì mới lên tiếng chỉ bảo.
(*) Mình thấy có lẽ tác giả ghi nhầm tên trợ lý mới của chị Nhiên, An Nhiên (安然) và An Kỳ (安琪) mà đa số tác giả viết An Kỳ nên mình sẽ edit thành An Kỳ hết nha.
Tả Minh Nhiên nhìn hai người qua gương, An Kỳ là fan của Tả Minh Nhiên, nghe nói đã thích cô năm năm, dùng những lời trong giới fan mà nói, chính là một fan only không hơn không kém.
Lớp trang điểm của phim hiện đại nhìn như đơn giản, trên thực tế cũng rất khó, dù sao nếu là phim cổ trang có thể để người ta nhìn ra dấu vết trang điểm, nhưng phim hiện đại phải làm sao cho tự nhiên nhất, hơn nữa còn phải làm sao để ăn ảnh cùng với vấn đề hậu kỳ, cách giữ lớp trang điểm đúng cảnh cần chuyên viên trang điểm tự nắm chắc.
Trang Bách hỏi: “Chị Nhiên, hôm nay chị quay phân cảnh nào thế?”
Tả Minh Nhiên nhắm mắt lại, nói cảnh quay hôm nay cho anh ta biết.
Ngày đầu tiên của bộ phim mới, bất kể là ai cũng mong cảnh mở hàng là điềm tốt, cho nên cảnh diễn cũng không khó.
Từng lời thoại trong cảnh này Tả Minh Nhiên đã thuộc lòng từng chữ, ở nhà còn đối diễn với An Kỳ mấy lần.
Dù là vậy, trong lòng cô vẫn có chút không chắc, lúc trang điểm mở kịch bản ra đặt trên đùi, không cần biết mình có xem hay không, nhưng tóm lại trong lòng cũng có chỗ được an ủi.
Trang Bách nhìn thoáng qua, buồn cười nói: "Chị Nhiên sao lần này chị lại lo lắng như vậy?”
Anh ta đã theo Tả Minh Nhiên rất lâu, đã làm rất nhiều tạo hình nhân vật cho cô, nhưng đúng là lần đầu tiên thấy cô lo lắng như vậy.
Tả Minh Nhiên mơ hồ “Ừ” một tiếng, nắm chắc thời gian nhìn qua kịch bản.
Trang Bách cố ý muốn cô giảm bớt cảm giác căng thẳng, trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ chị Nhiên bị tiểu thịt tươi dọa sợ rồi?”
Tuyến tình cảm của kịch bản là tình chị em, Tả Minh Nhiên đóng vai một người sắp bước vào tuổi ba mươi, sự nghiệp thành công nhưng hàng ngày vẫn bị cha mẹ thúc giục kết hôn. Mà nam chính, là một nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, mới bước chân vào xã hội, cái gì cũng không biết.
Vì để thể hiện cảm giác thiếu niên trong tiểu thuyết, người đóng vai nam chính là một tiểu sinh lưu lượng trong nước, tên Nhậm Lộ Sinh, nhỏ hơn Tả Minh Nhiên hai tuổi, ra mắt trong một nhóm nhạc thần tượng, có vô số fan hâm mộ cuồng nhiệt, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của anh ta, sau khi tin tức bị tuồn ra đủ loại tin tức bay đầy trời.
Sở dĩ Tả Minh Nhiên biết rõ như vậy, cũng là vì trước kia khi công bố ảnh tạo hình, cô bị một số Blogger có ý xấu nói cô trâu già đòi gặm cỏ non.
Tả Minh Nhiên đối với cụm từ này vô cùng tủi thân, cô mới 26 tuổi thôi, sao đã nói là trâu già gặm cỏ non rồi? Hơn nữa nhìn gương mặt không hề lưu lại vết tích năm tháng của cô xem, cuối cùng là ai được lợi thì không rõ đâu à.
Cuộn kịch bản lại thành một thanh giấy, Tả Minh Nhiên gõ nhẹ lên tay phải của Trang Bách, “Nói loạn gì đó? Lo trang điểm của cậu đi.”
Trang Bách đang kẻ mắt cho cô, sau khi bị gõ thì giả bộ kêu rên hai tiếng, Tả Minh Nhiên bị hành động làm quá của anh ta làm bật cười, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm đi không ít.
Ngày đầu tiên quay phim, ngoại trừ truyền thông, còn có các fan từ khắp nơi đến, điều Tả Minh Nhiên không nghĩ tới chính là, fan của mình cũng chạy đến đây không ít.
An Kỳ ôm một đống quà chạy tới hỏi cô có muốn qua đó chào hỏi hay không, Tả Minh Nhiên suy nghĩ nói: “Được, đi thôi.”
Đây là lần đầu tiên Tả Minh Nhiên chào hỏi với fan ở cự ly gần, thấy cô đi đến, mấy cô gái nhỏ lập tức hưng phấn giơ cao tấm bảng trong tay, trong miệng gọi tên cô.
Tả Minh Nhiên đi qua, chào hỏi với bọn họ, có người la lên: “Nhiên Nhiên, không được mặc quần áo quá mỏng.”
Cuối mùa hè đầu mùa thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vô cùng lớn, Tả Minh Nhiên kéo kéo áo khoác trên người, nói: “Quần áo à, bên trong là trang phục diễn.”
Lại có người hô lên: “Nhiên Nhiên, quay phim cho tốt nhé!”
Tả Minh Nhiên cười cười, nắm tay lại làm cho mình động tác cố lên, “Chắc chắn rồi.”
Nhóm fan lập tức thét lên một trận chói tai, Tả Minh Nhiên lại nói với bọn họ mấy câu, chụp ảnh chung, dặn dò: “Phim trường đông đúc, mọi người nhớ chú ý an toàn nhé.”
Nhóm fan lập tức cảm động không thôi, vội vàng gật đầu, "Nhiên Nhiên chị yên tâm đi đi."
Tả Minh Nhiên: "..."
Lễ bấm máy kết thúc thuận lợi, cuộc phỏng vấn ngắn trôi qua, giới truyền thông và fan lần lượt rời đi, đoàn phim cũng bắt đầu tiến vào quá trình quay phim.
Tả Minh Nhiên nhận lấy ly nước An Kỳ đưa qua uống một hớp, vỗ vỗ gương mặt cười đến cứng đờ trước máy ảnh, “Được rồi, đi thôi.”
An Kỳ: “Chị Nhiên, chị đừng nói kiểu bi tráng như vậy chứ.”
Tả Minh Nhiên lại uống thêm một hớp, bên chỗ đạo diễn lại tiếp tục thúc giục, cô nói nhanh một câu “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi”, lúc này mới cởi áo khoác đi qua.
An Kỳ bên cạnh nghe rõ lời cô nói, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh nam nữ chính gặp nhau, nghiên cứu sinh tốt nghiệp Mạc Cách ngày đầu tiên đi làm, tiền bối nhắc hắn không nên trêu chọc Đại Ma Vương của công ty, nhưng vừa dứt lời, không biết sao Giang Na đã xuất hiện trong tầm mắt hai người, Mạc Cách vì không hề biết Giang Na trông thế nào, cũng không nhìn tiền bối đang điên cuồng ra dấu cho hắn mà cùng cô đi vào thang máy, trong lúc đó Giang Na nghe một cuộc điện thoại, văn kiện trong tay vô tình bị rơi, Mạc Cách giúp cô nhặt lên.
Đạo diễn diễn giải cho bọn họ xong, đọc lại kịch bản, rất nhanh đã bắt đầu quay phim.
Cảnh đầu tiên là nam chính Mạc Cách sáng sớm chạy đến công ty, bởi vì sắp bị muộn nên thở hồng hộc, sau đó chạm mặt với tiền bối chung ngành.
Thư ký trường quay dập bảng clapperboard, Nhậm Lộ Ninh từ ngoài cửa xông vào.
Lần đầu tiên, trực tiếp chạy ra khỏi máy quay.
Lần thứ hai, chạy chậm, như bước đi vào show catwalk.
Lần thứ ba, nhìn không ra chút dấu vết nào của việc vội vàng đi làm.
…
Tình tiết ngắn ngủn không đến một phút trong kịch bản, Tả Minh Nhiên trơ mắt nhìn Nhậm Lộ Ninh quay lỗi năm lần, sau mỗi lần gương mặt của đạo diễn ở phía sau máy quay càng khó coi hơn, biểu hiện dần dần tăng hiệu quả.
Bởi vì người quay kế tiếp là mình nên Tả Minh Nhiên chờ bên cạnh, trơ mắt nhìn đạo diễn từ từ sụp đổ, cùng với diễn xuất không chút tiến bộ của Nhậm Lộ Ninh trong màn ảnh.
NG vài lần, đạo diễn cũng bực bội, trước khi ông tức giận, phó đạo diễn vội vàng nói: “Lộ Ninh đi tìm cảm giác đi, chúng ta quay cảnh kế tiếp đi, cái đó, Minh Nhiên ơi?”
Nghe thấy tên mình, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi từ trên ghế đứng dậy, "Em đây ạ."
Bối cảnh đằng kia đã được sắp xếp lại, theo tiếng dập bảng của thư ký trường quay, Tả Minh Nhiên nhanh chóng tiến vào kịch bản.
Buổi sáng ở đại sảnh công ty có rất nhiều người di chuyển, Tả Minh Nhiên từ ngoài cửa tiến vào, giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, cô cúi đầu lạnh nhạt nhìn đồng hồ, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, cả người từ trên xuống dưới đều như đang nói rằng người sống chớ lại gần, đám đông vì sự xuất hiện của cô mà yên lặng vài phần, thậm chí còn tự nhiên tạo một con đường cho cô đi qua.
Tả Minh Nhiên không liếc mắt đi qua, cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn thoại, “Trong vòng năm phút nữa mà không xuất hiện, anh trực tiếp đi làm thủ tục thôi việc.”
Đạo diễn hô "Cắt" một tiếng.
Cảnh này không có gì khó, mặc kệ thế nào, dù sao một lần đã qua, sắc mặt đạo diễn cũng đã hòa hoãn hơn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên quay phim, ai cũng không muốn rắc rối, nếu Tả Minh Nhiên NG vài lần giống Nhậm Lộ Ninh, chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp làm gì đã phải chịu chết.
Tiếp đó tim Tả Minh Nhiên đập loạn xạ, hiện trường nhiều nhân viên công tác và diễn viên như vậy, cô tưởng mình sẽ không nhịn cười được, nhưng khi đi vào bối cảnh rồi cô mới phát hiện nó hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ. Ánh đèn chiếu vào mặt, máy quay cách đó không xa, căng thẳng đến mức da ngứa ran, cô hoàn toàn cười không nổi, chỉ muốn mau mau kết thúc.
“Thế nào?” Không thấy mình diễn thế nào, Tả Minh Nhiên lo lắng, túm lấy An Kỳ hỏi: “Có chỗ nào không ổn không?”
An Kỳ nhìn cô dựng thẳng ngón cái lên, “Vô cùng tốt, bước đi như người mất hết tính người.”
(*) Mất hết tính người: Lục thân bất nhận (六亲不认): Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
Cảnh kế tiếp là do Tả Minh Nhiên và Nhậm Lộ Ninh cùng nhau diễn, đạo diễn gọi hai người bọn họ qua chỉ giảng, Tả Minh Nhiên chăm chú nghe, vẫn luôn gật gù.
Cảnh này vẫn không có độ khó nào gì như cũ, Tả Minh Nhiên điều chỉnh trạng thái một phen, Nhậm Lộ Ninh ở bên cạnh nhìn cô, cong khóe môi, nở nụ cười nghịch ngợm, “Tiền bối, đã làm phiền chị rồi.”
Tả Minh Nhiên nở nụ cười, giọng điệu không tính là thân thiện nói: “Không phiền gì, mọi người cùng nhau làm việc thôi.”
Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc, thư ký trường quay đi đến dập bảng, hiện trường lập tức yên lặng.
Tả Minh Nhiên xuất hiện ở trước thang máy, những người đang chờ thang máy tốp năm tốp ba đột nhiên tản ra, chỉ còn lại Nhậm Lộ Ninh vẫn còn ngơ ngác ngây ngốc đứng đó, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Tả Minh Nhiên đang ôm văn kiện qua hình ảnh phản chiếu của cửa thang máy, hắn xoay người, vươn tay nói: "12345."
Tả Minh Nhiên lập tức sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, biểu cảm nhỏ xíu bị máy quay thu lại, bên tai rất nhanh đã truyền đến âm thanh hổn hển của đạo diễn, “Cắt cắt cắt, Tả Minh Nhiên cô làm gì đó?”
Không có thu âm trực tiếp tại hiện trường, trên màn ảnh chỉ có thể thấy miệng Nhậm Lộ Ninh động đậy, nhưng Tả Minh Nhiên biết rõ anh ta không đọc lời thoại mà đọc một dãy số.
Nhậm Lộ Ninh xấu hổ gãi gãi đầu, xin lỗi: “Thật xin lỗi tiền bối, em vẫn chưa thuộc lời thoại.”
Tả Minh Nhiên thầm nghĩ chưa học thuộc lời thoại, trái lại năm chữ nhớ rất rõ.
Không ra tay đánh người tươi cười, Tả Minh Nhiên khoát khoát tay với anh ta, ra hiệu với đạo diễn diễn lại lần nữa.
Lần thứ hai, Nhậm Lộ Ninh không có hề tỏ ra hối lỗi hay ăn năn, mà tiếp tục niệm phép mấy con số của anh ta, may mà Tả Minh Nhiên đã học thuộc kịch bản, nghe đối phương đọc 12345, vậy mà lại thuận lợi diễn tiếp được.
Đuối sức sau khi diễn xong một cảnh, cảm giác căng thẳng của Tả Minh Nhiên đã giảm đi không ít, tuy có lúc bị NG, nhưng số lần cũng không nhiều, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Cảnh buổi sáng đã sớm kết thúc, An Kỳ đi nhận cơm, Tả Minh Nhiên ngồi trên ghế đọc kịch bản, một bóng người từ bên kia đi đến, chắn gần hết ánh sáng.
Tả Minh Nhiên còn tưởng là An Kỳ quay lại, thuận miệng nói: “Mọi người ăn trước đi, một lát chị ăn sau.”
Bóng người không di chuyển, ngược lại nở một nụ cười trầm thấp.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Tả Minh Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về người mới tới, “Yến Vân Dương?”
Yến Vân Dương gật gật đầu, hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tóc không xịt keo như bình thường, mà mặc kệ nó rũ xuống, có vài sợi rơi lòa xòa trước mắt che trên ngang chân mày khiến người trông trẻ ra rất nhiều.
Tả Minh Nhiên lúc này mới phát hiện hôm nay anh không đeo kính, nhớ tới sáng nay anh mới bay về, vội vàng chừa chỗ trống, nói: “Sao anh lại đến đây? Không phải anh mới đi công tác về sao?”
Yến Vân Dương đặt bình giữ nhiệt lên bàn, nói khẽ: “Đến công ty một chuyến, không có việc gì nên quay về rồi.”
Anh chỉ chỉ bình giữ nhiệt ý bảo cô mở ra, Tả Minh Nhiên nghe theo, vừa mở nắp ra đã có một mùi thơm lan tỏa. Nước dùng gà vàng óng được đựng trong bình giữ nhiệt, trên mặt không thấy dầu mỡ, nhìn qua trông rất ngon miệng.
Yến Vân Dương: “Thời gian hầm chưa đủ lâu, và mùi vị có lẽ không ngon lắm.”
Tả Minh Nhiên tay run run cầm canh gà tình yêu, ngước mắt lên cẩn thận nhìn về phía Yến Vân Dương hỏi: “Đây là bữa trưa anh làm cho tôi sao?”
Danh Sách Chương: