Chương 22: Khàn giọng
Editor: Bonnie
Giọng Tả Minh Nhiên không nhỏ, chí ít một số nhân viên công tác xung quanh kể cả An Kỳ đều nghe thấy, mọi người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía bên này.
Bên kia đạo diễn đứng đợi sau máy quay vẫn lớn tiếng giục giã, bên này một đám nhân viên công tác tôi nhìn anh anh nhìn tôi, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không dám nói, không dám hỏi, cũng không dám di chuyển.
Hai người kia, một người là ngôi sao nữ có giá nhất của cả đoàn phim, người kia là tiểu sinh lưu lượng đang nổi tiếng. Bất kể là ai, đều là người có hàng trăm thậm chí là hàng vạn fan hâm mộ, người nào cũng là người bọn họ không thể trêu vào nổi.
Không khí xung quanh mình bỗng nhiên rơi xuống nhiệt độ có thể đóng băng được, Tả Minh Nhiên và Nhậm Lộ Ninh người ngồi người đứng, ánh mắt chạm nhau trên không trung, hầu như có thể thấy được tia lửa cháy lẹt xẹt.
Ngành giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Mỗi ngày đều có vô số người phấn đấu quên mình để đâm đầu vào, nhưng cuối cùng số người có thể xuất hiện trước mặt công chúng, đếm tới đếm lui cũng chỉ có vài người.
Tục ngữ đã từng nói, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện.
Trong giới lớn như vậy, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu đã gặp, dù là bí mật bất hòa, cũng sẽ không nói ra ngoài.
Giống Ôn Phỉ Phỉ và Tả Minh Nhiên, dù tất cả mọi người đều biết hai người đối chọi gay gắt, nhưng ngoại trừ lần đánh nhau ngoài ý muốn ở lễ chúc mừng kia, còn lại là không qua lại, không giao tiếp, chưa từng nói đối phương sai thế nào trước mặt công chúng.
Dù sao hoạ từ miệng mà ra, ai cũng không biết khi mình vô tình nói một câu sẽ bị khuếch đại lên thành dáng vẻ nào, sẽ tạo ra hậu quả thế nào.
Xung quanh yên tĩnh trọn vẹn bốn năm giây, mới dần khôi phục lại động tác. Mấy nhân viên công tác vô cùng tự giác rời khỏi phạm vi toả khí lạnh của hai người, trốn vào góc phòng ăn dưa xem trò vui.
Đa số nhân viên công tác của đoàn phim là lưu động, trong số họ cũng có người từng làm chung một đoàn phim trước kia với Tả Minh Nhiên, đều đã từng nghe nói đến tính khí xấu của cô.
Nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, mọi người phát hiện thái độ của Tả Minh Nhiên đối với bọn họ tuy không nói là thân thiện, nhưng cũng không phải là xấu tính, nói đúng hơn, chính là khách sáo xa cách, đây cũng có thể xem là một trong những người tốt tính trong giới nghệ sĩ.
Vốn bọn họ còn đang cảm thán sao Tả Minh Nhiên lại thay đổi tính tình nhanh như vậy, kết quả lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà ngẫm lại tất cả hành động của Nhậm Lộ Ninh, Tả Minh Nhiên tức giận không cho anh ta mặt mũi ở trước mặt tất cả mọi người là chuyện có thể hiểu được.
Chẳng biết tại sao, sự xuất hiện nhân vật phản diện điển hình trong sách giáo khoa như Nhậm Lộ Ninh, đã làm mọi người ngược lại lại cảm thấy có cảm tình với Tả Minh Nhiên chưa bao giờ có danh tiếng tốt.
Tâm trạng Tả Minh Nhiên thật sự không thể gọi là tốt, mặc dù chỉ là đóng phim, nhưng cô cũng đã phải khóc thật hơn một tiếng. Chỉ có lúc đầu là vì không khóc được nên cô dùng một ít thuốc nhỏ mắt để làm cho có, thế nhưng đoạn sau lại cảm giác khó chịu thật lòng của cô, hận không thể túm lấy đạo diễn mà lắc cho ông ấy tỉnh táo lại, sao bọn họ lại gặp phải một nam chính thế này.
Tả Minh Nhiên không khỏi khó hiểu, rốt cuộc Nhậm Lộ Ninh là chủng loại kỳ lạ nào, là ông trời thấy cô sống yên ổn, vui sướng quá nên đặc biệt phái anh ta đến tra tấn cô phải không?
Không cần phải nói là trang điểm, cho dù có Trang Bách tùy thời cầm cushion lao lên trang điểm lại, cô cũng không thoát khỏi hậu quả khi trang điểm. Đôi mắt càng ngày càng đỏ, sưng to đến mức mắt hai mí gần như biến thành một mí, trong tay Tả Minh Nhiên cầm lấy túi chườm đá An Kỳ chuẩn bị cho cô, hận không thể ném thẳng vào mặt Nhậm Lộ Ninh, để cho anh ta cảm nhận được cái gì gọi là sự lạnh lẽo của tháng sáu.
Tả Minh Nhiên ngồi trên ghế, hơi nâng cằm nhìn về phía Nhậm Lộ Ninh, lưng thẳng tắp, tóc búi cao, lộ ra cái cổ mảnh khảnh và bờ vai thẳng tắp. Bởi vì tức giận, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, đường viền môi rõ nét, lông mày sắc sảo càng làm nổi bật lên vẻ mặt vô tình.
Cô ngồi trên ghế, rõ ràng là vị trí yếu thế, lại làm người ta cách xa 10m vẫn cảm thấy khí thế trên người cô.
So sánh với Nhậm Lộ Ninh đang đứng lại có chút yếu thế.
Ra mắt ba năm, ngoại trừ lúc đầu bị người ta cười nhạo vì không có bối cảnh, không có chỗ dựa, gần như Nhậm Lộ Ninh đã quên mất dáng vẻ chật vật lúc trước của mình.
Thời đại lưu lượng, tốc độ anh ta nổi tiếng chính là một ví dụ tốt nhất.
Có người chịu chi tiền, hiển nhiên là công ty có tài nguyên nào tốt cũng đều đem đến cho anh ta. Đứng đầu vòng tuyển chọn, chương trình giải trí, hot search Weibo, một loạt hoạt động liên tiếp, liên tục xuất hiện trước mặt công chúng, giành được lưu lượng và fan hâm mộ dễ như trở bàn tay, lúc này lại phát hành một vài album nữa, gần như là không cần tốn nhiều sức đã nâng anh ta lên vị trí cao của một ngôi sao lưu lượng.
Khác với Quan Tâm Nhị tức giận, trạng thái của Nhậm Lộ Ninh chỉnh cực kỳ nhanh, anh ta vốn một tay đút túi đứng trước mặt Tả Minh Nhiên, lúc này trực tiếp cúi người xuống, đúng lúc cùng Tả Minh Nhiên ngồi trên ghế bốn mắt nhìn nhau.
Nhân viên công tác trong đoàn phim có rất nhiều người là mấy cô gái trẻ, Tả Minh Nhiên thề trong khoảnh khắc khi Nhậm Lộ Ninh dùng dáng vẻ kệch cỡm đó ngồi xổm xuống cô đã nghe những tiếng hút khí không ngừng.
“Tiền bối.” Như thể không nghe thấy lời chế giễu trong lời nói của Tả Minh Nhiên, Nhậm Lộ Ninh một tay giữ lấy tay cầm ghế, dùng ánh mắt mà đám fan gọi là sáng như sao trời nhìn vào Tả Minh Nhiên, khóe miệng cong lên một độ cong như là đã được trải qua tính toán, “Em biết sai rồi, sau này em nhất định sẽ thay đổi, chị Nhiên Nhiên đừng có tức giận, có được hay không?”
Tả Minh Nhiên ở trong lòng chửi "Boà moẹ" một tiếng, nếu không phải ghế dựa rộng như vậy, cô đã sớm chạy xa ba chục thước rồi.
Vốn dĩ nhìn Yến Vân Dương đã lâu đã làm thẩm mỹ của cô thấy chán nên không biết anh đẹp trai, hiện tại so sánh với đôi mắt đang tấn công mình, thật sự là muốn chọc mù con mắt.
Hình tượng khi ra mắt của Nhậm Lộ Ninh là tiểu nãi cẩu (chó sữa nhỏ), trước kia trong các chương trình giải trí cũng làm ra các loại làm nũng lén lút không ngừng, ngược lại fan hâm mộ lại rất yêu thích dáng vẻ này của anh ta, tạo ra không ít fan chị gái và fan mẹ.
Nhưng mà hiển nhiên, Tả Minh Nhiên không phải là một trong hai loại fan đó.
Cô nhăn lại mày, nhìn Nhậm Lộ Ninh trước mặt, cùng với kẹo ngậm khàn giọng. An Kỳ chú ý tới nét mặt cô, nghĩ đến lời Thời Song Hạ và Mao Mao nhắc đi nhắc lại, đành phải lén lút kéo quần áo Tả Minh Nhiên, nhắc nhở cô phải chú ý đúng mực.
Tả Minh Nhiên đè xuống ấn đường, xả ra một nụ cười chế giễu, “Đây là do trợ lý cậu mua? Hay là do fan bên ngoài đưa cho cậu?”
Nhậm Lộ Ninh chỉ cười không nói, Tả Minh Nhiên không nói cái gì nữa, cầm lấy kẹo ngậm khàn giọng nhìn nhìn, trong khi Nhậm Lộ Ninh tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, lúc định đứng dậy, Tả Minh Nhiên đột nhiên đưa tay đè chặt vai anh ta xuống.
Tư thế ngồi xổm không tiện dùng sức, Tả Minh Nhiên lại đột nhiên đưa tay ra như vậy, Nhậm Lộ Ninh trực tiếp bị đè xuống, thậm chí còn thấp hơn Tả Minh Nhiên đang ngồi nửa cái đầu.
Bàn tay rơi xuống vai dường như chứa sức mạnh cả ngàn người, Nhậm Lộ Ninh khiếp sợ giãy dụa hai lần, nhưng vẫn bị đè chặt, anh ta không thể không dùng một tay chụp lấy chân ghế để tránh cho mình trực tiếp ngồi xuống đất.
“Muốn dựa vào mặt kiếm cơm à?” Tả Minh Nhiên nhíu mày, cười như không cười nhìn Nhậm Lộ Ninh, "Ở trước mặt tôi mà bày ra dáng vẻ này, không khỏi có chút tự đại rồi nhỉ?”
Nhậm Lộ Ninh biến sắc, nhan sắc của anh ta không hề tệ, nếu không cũng sẽ không được nâng đỡ và thu hoạch được nhiều fan như vậy.
Nhưng Tả Minh Nhiên hoàn toàn là một sự tồn tại khác biệt, trong giới giải trí người đẹp như mây, chỉ dựa vào một gương mặt đã có thể mở ra một đường máu, đủ để chứng minh Tả Minh Nhiên có một gương mặt thế nào.
Dù cho là người không thích Tả Minh Nhiên đi chăng nữa, họ đều không thể không thừa nhận, chỉ có cô xinh đẹp lấn át người khác, nếu tin tức thảo luận nào nói người nào đẹp lấn át Tả Minh Nhiên, hoàn toàn không cần fan ra tay, người qua đường cũng đã có thể giễu cợt hết ba ngày ba đêm.
Muốn nói dựa vào mặt kiếm cơm, quả thật không ai có thể so được với Tả Minh Nhiên.
Nhậm Lộ Ninh miễn cưỡng cười, "Chị Nhiên Nhiên, chị nói gì vậy ạ?”
Tả Minh Nhiên không có kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng, khẽ tiến lại gần anh ta nói: “Tôi nói, gọt xương chắc là sẽ đau lắm nhỉ?”
Sắc mặt Nhậm Lộ Ninh lập tức đen thui, Tả Minh Nhiên nhìn biến hóa rất nhỏ trên gương mặt anh ta, nhỏ giọng cười nhạt, nói: “Còn có cái mũi, cậu có cảm thấy đèn trong đoàn phim quá sáng không? Lỡ đâu chiếu đến chỗ nào đó không nên chiếu…”
Tả Minh Nhiên nói một chút rồi ngừng, cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hai mắt Nhậm Lộ Ninh, nói: “Fan của cậu yêu cậu như thế, chắc chắn sẽ không vì một tập mà bỏ cả bộ phim đúng không?”
Nhậm Lộ Ninh đột ngột đứng lên, Tả Minh Nhiên cũng đúng lúc buông tay ra, theo lý mà nói bọn họ ở trong này nói chuyện lâu như vậy, không thể nào đạo diễn không để ý tới, có lẽ một lát nữa sẽ để bắt người rồi.
“Mang kẹo của cậu đi đi.” Gọi Nhậm Lộ Ninh đang xoay người đi, Tả Minh Nhiên một tay chống cằm, một tay ném kẹo ngậm cho anh ta, cười cười nói: “Fan của cậu đã tặng nhiều đồ cho cậu như vậy, vậy tốt nhất nên tận dụng thật tốt, để bọn họ được nhìn gương mặt này của cậu lâu một chút.”
“Cô!” Nhậm Lộ Ninh tiến lên nửa bước, nhưng bị trợ lý túm chặt lại, chỉ có thể hít sâu một hơi, cười nói với Tả Minh Nhiên: “Tiền bối nói đúng, quả thật là em phải nghiêm túc học hỏi theo tiền bối.”
Người này cũng biết diễn xuất của Tả Minh Nhiên bị antifans lôi ra chế giễu không ít, Nhậm Lộ Ninh nói như vậy, hoàn toàn là muốn đâm một dao lên người cô.
Đáng tiếc anh ta không biết, hiện tại vỏ ngoài là Tả Minh Nhiên nhưng bên trong đã sớm đổi người, con dao nhỏ ấy hoàn toàn không chạm đến người cô được.
Tả Minh Nhiên không chút để ý ngửa mặt ra sau, gằn từng tiếng từ tốn nói: "Tiền bối là tôi đề nghị cậu ăn nhiều quả óc chó một chút, tuổi còn trẻ nên chú ý đến trí nhớ, tránh cho sau này càng ngày càng không ổn.”
Mắt thấy Nhậm Lộ Ninh bị phó đạo diễn đi tới lôi đi, tâm trạng Tả Minh Nhiên rất tốt, để túi nước đá lên trên mắt chườm lạnh.
Là nữ chính, phân cảnh mỗi ngày của cô có rất nhiều, hơn nữa còn không phải quay theo trình tự thời gian, có khi cô vừa mới diễn khóc lóc ỏm tỏi, cảnh tiếp theo cô đã bước trên giày cao gót hóa thân thành nữ cường nhân treo đối thủ lên đánh, quả thật là hoàn mỹ đến kinh khủng.
Cô không có kinh nghiệm, không có kỹ xảo, càng không có cái gọi là thiên phú, chỉ có thể dựa vào cảm giác để nhập tâm vào để diễn, coi mình là nữ chính Giang Na để diễn, thế nên mỗi ngày đều phải kéo ai đó nói chuyện mới thoát khỏi vai diễn được, có đôi khi là An Kỳ, có đôi khi là Mao Mao, ngay cả Yến Vân Dương cũng bị cô kéo lại hai lần.
Nhớ tới Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên chậc chậc lưỡi, kể từ buổi nói chuyện ngày hôm đó, ngày hôm sau trợ lý Văn Mặc của Yến Vân Dương đã đưa hợp đồng đến cho cô, sau khi Tả Minh Nhiên nhờ luật sư xem qua không phát hiện vấn đề gì thì quyết đoán ký tên mình vào, ngồi chờ một ngày mình sẽ trở thành phú bà.
Chẳng qua Yến Vân Dương đột nhiên giống như trở nên bận rộn nhiều việc, không chỉ có không đến đoàn phim đi dạo nữa, có đôi khi cô trở về trong nhà cũng không có người, không biết có phải là lại bay đi công tác ở trời nam biển bắc hay không.
Thời tiết càng ngày càng... lạnh hơn, Tả Minh Nhiên nghĩ nghĩ, lấy túi đá chườm trên mắt ra, lấy điện thoại di động soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Đợi hai phút không có tin nhắn trả lời, mặt Tả Minh Nhiên không chút thay đổi bấm khóa điện thoại, đang định tiếp tục nằm xuống, một chàng trai mũm mĩm cầm theo đồ gì đó đi đến từ phía đối diện.
Chàng trai kia là trợ lý của Ôn Phỉ Phỉ, tên Hiểu Phi, tính cách và ngoại hình đều mềm mại như nhau, rất có sức hút.
“Chị Nhiên.” Hiểu Phi đi đến trước mặt Tả Minh Nhiên, dù sao cậu cũng biết nghệ sĩ nhà mình có mâu thuẫn với Tả Minh Nhiên nên có chút xấu hổ, “Phỉ Phỉ bảo em đưa chút đồ đến cho chị, đây là mặt nạ bịt mắt, tác dụng chính là để tiêu sưng, thể chất của Phỉ Phỉ là thể phù nên mỗi sáng đều phải dùng cái này.”
Tả Minh Nhiên có chút ngạc nhiên nhận lấy mặt nạ, nhìn về phía Ôn Phỉ Phỉ đang nghỉ ngơi cách đó không xa.
Ôn Phỉ Phỉ đang đối diễn với những người khác, nhưng cũng không phải là không có chú ý đến bên này, thời điểm Tả Minh Nhiên ngẩng đầu nhìn qua đó, hai người đúng lúc bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách giữa hai người không gần, Tả Minh Nhiên cười cười đưa mặt nạ bịt mắt trong tay hướng về phía Ôn Phỉ Phỉ mà quơ quơ, ý bảo là cô đã nhận, dường như Ôn Phỉ Phỉ không ngờ đến mình sẽ bị bắt gặp, vẻ mặt có chút xấu hổ, lập tức quay đầu lại tiếp tục cùng người kia đối diễn.
Tả Minh Nhiên nở một nụ cười tươi rói với Hiểu Phi, “Giúp tôi nói với Phỉ Phỉ, cảm ơn mặt nạ bịt mắt của cô ấy nhé.”
Cùng lúc đó, Yến Vân Dương đang ở một quán cà phê ngồi đối diện với Liễu Thanh Hà.
Thời tiết ngoài cửa trông rất xấu, mây đen bay tới, giống như sắp có một trận mưa lớn. Điện thoại di động Yến Vân Dương để trên bàn vang lên hai tiếng, có tin nhắn WeChat hiện ra.
Anh cụp mắt xuống liếc nhìn, sau khi nhìn thấy người gơi tin nhắn đến, ánh mắt vốn đang nặng nề không tự chủ mà lộ ra ý cười.
Trong lòng Liễu Thanh Hà vừa động, bưng cà phê lên uống một ngụm, nói: “Là tin nhắn đến của Nhiên Nhiên?”
"Ừ." Yến Vân Dương úp điện thoại lên mặt bàn, hiển nhiên không định nói đến đề tài này.
Liễu Thanh Hà không nói tiếp, từ trong túi lấy ra một bản hợp đồng đặt xuống giữa hai người.
Yến Vân Dương: “Đây là cái gì?”
Liễu Thanh Hà có vẻ có chút xấu hổ, bà nói nhỏ: “Đây là hợp đồng do mấy cậu con chuẩn bị.”
Yến Vân Dương không có biểu cảm gì nhìn về phía bà, Liễu Thanh Hà không tự chủ được mà né tránh ánh mắt anh, “Dù sao cũng liên quan đến sự phát triển công ty, vẫn nên cẩn thận hơn một chút, các cậu con cũng vì lần hợp tác này, mới đặc biệt làm ra bản hợp đồng này.”
“Con biết.” Liễu Thanh Hà còn chưa dứt lời, Yến Vân Dương đã ngắt lời bà, cầm lấy hợp đồng lật đi lật lại, Yến Vân Dương nói: "Con muốn cầm về cho luật sư xem qua, mới có thể cho mẹ một câu trả lời.”
Nghe anh nói vậy, Liễu Thanh Hà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ bà đã tung hoành trong giới thương nghiệp bao lâu, khi ở trước mặt người con trai duy nhất này, trong lòng bà vẫn mang theo áy náy, nếu lúc trước không phải bà nhẫn tâm quyết định rời đi…
Khác hoàn toàn với khoảng thời gian từ sân bay về lúc trước, lần này hai người dường như đã cách nhau bởi một tầng gì đó, thật lâu sau, Yến Vân Dương đứng dậy, nói với Liễu Thanh Hà: “Con về công ty trước, để tài xế lái xe đưa mẹ về.”
Liễu Thanh Hà vội nói: “Không có việc gì, để mẹ tự gọi kêu người đến là được.”
Yến Vân Dương gật gật đầu, không nói gì thêm rồi rời khỏi.
Bên ngoài đang nổi gió, Yến Vân Dương đẩy cửa ra ngoài, gió đập vào vẻ mặt đang mơ hồ của anh, anh đứng ở cửa một hồi, mới lấy điện thoại di động trong túi ra, nhấn vào giao diện WeChat vừa rồi, trả lời lại một tin.
“Được, tối hôm nay ăn lẩu.
Danh Sách Chương: